Edit: Nhí Boo
Beta: Vân
Tô Thiển ngủ thẳng đến giữa trưa, cô ôm cái đầu đau nhức dậy, đôi mày
đẹp gắt gao nhíu lại . Trong tay còn có một xấp tiền mặt bị vò nhăn
nhúm.
Cô bước chân xuống giường, vừa vặn chứng kiến Nhiễm Mạn mang vẻ mặt như mướp đắng đang bị An Thần thẩm vấn, bên cạnh còn có Bân Tử kinh ngạc
nhìn chằm chằm mình.
Tô Thiển vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, rót một chén nước ngồi xuống: “Em
tối hôm qua uống rượu , không có làm chuyện gì mất mặt chứ ?”
Chính mình uống say đã làm ra chuyện tốt gì trong lòng cô đều biết, lần
sau đảm bảo chắc chắn sẽ không ai cho mình chạm vào rượu nữa .
An Thần đột nhiên có một cảm giác thất bại: “Tối hôm qua đã uống hết bao nhiêu rượu?”.
Tô Thiển giơ một ngón tay.
“Một tá???”. An Thần mặt đen lại.
“Một ly!”.
Tô Thiển uống xong một chén nước, cảm thấy đầu thoải mái hơn một ít, cô có cái cái bản lãnh đó thì tốt rồi.
Khóe miệng An Thần khẽ kéo lên, chỉ đơn thuần một chén rượu mà có thể biến thành cái dạng đó.
“Tối hôm qua đã làm sai cái gì còn nhớ rõ không?” An Thần buông rượu đỏ
trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, có chút ý nhìn kỹ.
Tô Thiển dừng một chút, hướng ánh mắt cầu cứu sang Nhiễm Mạn, cô tối hôm qua rốt cuộc đã làm gì ?
Nhiễm Mạn nhíu mày, không dám nói lời nào, trực tiếp quay đi.
“Tôi trấn lột tiền của các anh?”. Nhớ tới xấp tiền nhăn nhúm buổi sáng, Tô Thiển có chút không dám tin hỏi.
Mặt An Thần lại đen thêm một tầng, khẽ hừ một tiếng: “Ừ, cái này cũng coi như một chuyện, còn có gì nữa?”.
Nhiễm Mạn cùng Bân Tử lặng lẽ liếc mắt nhìn Tô Thiển một cái, con nhóc này, còn giựt tiền a???
Tay Tô Thiển cào cào mái tóc lùng bùng, cẩn thận hồi tưởng lại nửa ngày rồi mới lắc đầu: “Em không nhớ rõ ...”.
Cô chớp chớp con ngươi đen nháy, chỉ là uống rượu thôi, làm sao còn nhớ rõ.
“Em cảm thấy chỉ cần không làm chuyện xấu gì, hay là chúng ta liền kết
thúc đề tài này đi.”. Tô Thiển dừng một chút, ngượng ngùng mở miệng nói
nhỏ, dù sao, việc này cũng không rõ ràng a.
Khóe miệng An Thần gợi lên một nụ cười tà mị, đứng lên kéo Tô Thiển hướng về phòng ngủ.
“Anh muốn làm gì?”.
Buông anh ra, Tô Thiển vuốt vuốt vết bầm đỏ ở cổ tay. Bất mãn nói thầm.
Tô Thiển bước cách An Thần khoảng năm bước, một người trái một người
phải, Tô Thiển cúi đầu xoa cổ tay, An Thần lại một mặt nhìn chằm chằm
cô, tựa hồ có thể từ trên đó nghiên cứu ra một chút gì.
Nhớ đến tối hôm qua cô hôn mặt tên Vạn Dạ kia, bụng anh tự nhiên thật tức khí.
“Em thích Vạn Dạ?”.
Anh hôm nay nhất định phải hiểu được, rốt cuộc ai mới là người trong lòng người phụ nữ này.