Giọng điệu của An Thần, lạnh như băng làm cho cô run rẩy. Từ khi biết
anh, chưa bao giờ thấy anh đối với mình giận dữ, phát hỏa như vậy, nước
mắt tuôn tuôn, thi nhau rơi xuống.
Cắn răng, hung hăng đẩy An Thần một một cái, khóc chạy ra ngoài.
An Thần thăng bằng cơ thể, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp nơi, không ai dám thở mạnh.
Lão Đại lần này nổi giận thật sự rồi, ngay cả bảo bối nâng niu trong
lòng bàn tay mà cũng thu thập, thì bọn họ tất nhiên không cần nhiều lời.
" Ba người các cậu, mang nặng 100kg, chạy bộ 5 cây số, canh chừng cho tôi."
An Thần hung hăng vung tay một cái, ánh mắt thoáng qua một tia lẫm liệt.
Bân tử khóc không ra nước mắt, anh thật không nên đến nơi này xem náo
nhiệt, nhìn trên đất khẩu súng tan nát thành bốn năm phần, anh có loại
cảm giác muốn tự sát, do anh thích nhất cây súng lục này .
Tô Thiển chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng nước mắt ào ào tuôn rơi.
Cô rốt cuộc làm gì sai, không cho làm điều này điều nọ, có tâm sự trong lòng cũng không thể sao?
Nghĩ mình cũng là người bình thường, đâu phải cọc gỗ để anh muốn làm gì thì làm.
Ngồi ở đầu giường, nhớ lại anh của trước kia thật dịu dàng thật tốt, còn hôm nay thật bá đạo mà, trong lòng tràn đầy tủi thân.
Càng uất ức, trong lòng thì càng khó chịu, càng khó chấp nhận, nước mắt
cứ chảy mãi không ngừng, cuối cùng, không khống chế được cảm xúc, buồn
bực trùm chăn kín đầu, trốn vào đó mà gào khóc.
"An Thần, bà đây hận anh, khốn kiếp, khốn kiếp, trứng gà thúi. . . . . ." .
Đôi tay níu chặt lấy ra giường, co quắp, nước mắt thấm ướt một mản rộng trên giường.
Cuối cùng, khóc mệt mỏi, mệt mỏi qua đi, ôm gối ngủ say.
An Thần chưa có trở về nhà, trực tiếp đi đến phòng luyện võ, tìm mười
người lợi hại nhất, hung hăng phát tiết lửa giận trong lòng .
Người phụ nữ đáng chết, coi lời anh là lời gió thổi bên tai phải không?
Cố tình, lần nào cũng bó tay với cô, đánh không thể đánh, mắng không thể mắng, đáng chết, anh đến tột cùng làm như thế nào đối với cô! ! !
Không quá hai phút, mấy người được nói là cao thủ đã nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, sưng mặt sưng mũi , thở hổn hển.
"." .
An Thần bóp khớp xương bàn tay vang lên rắc rắc rắc rắc, tức giận, từ từng tế bào mà toát ra ngoài.
"Lão Đại, chúng ta thật không chịu được, ngài tạm tha chúng ta đi." .
Bọn họ quả thực là khóc không ra nước mắt, mỗi một lần lão Đại tới đây,
bọn họ đều muốn vứt bỏ nửa cái mạng, thật chống đỡ không được .