Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 114: Chương 114




Lúc đi ra Lý Lệ đã cảm thấy muộn khí của đang trào dâng trong lòng đã giảm đi nhiều, ngẩng đầu liếc nhìn lá cây ven đường, sau đó khóe miệng từ từ nâng lên nụ cười nhất mạt. Nghiêm Hi, cô cứ chờ xem……

Nam thư ký từ từ đứng dậy, mặc quần áo lại, ở nơi này làm chuyện này, đây quả thực là bị Lý Lệ cắn cho hả giận. Miệng bị cô ta cắn cũng ác thật, đã chảy ít máu. Nam thư ký hơi tức giận, người đàn bà này đúng là không nhìn ra được, lại còn làm cả chuyện này!

Chuyện nhà họ Chu đã được giải quyết, Nghiêm Hi không phải vì muốn giúp nhà họ Chu. Theo ý cô nhà họ Chu không có gì cả, nhưng Lý Lệ nhìn trúng, Lý Lệ vì lấy được Chu thị khẳng định sẽ quăng tiền ra. Nếu như Lý Lệ thực sự lấy được quyền khống chế Chu thị, quả cân trong tay Lý Lệ lại nặng thêm một phần, Nghiêm Hi làm sao có thể để chuyện đó xảy ra? Dĩ nhiên không được, Nghiêm Hi mới nhúng tay vào. Coi như Lý Lệ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những không lấy được Chu thị, ngược lại mang tiền đầu tư vào đó hơn nửa. Tuy nói là đầu tư nhưng lấy hiện trạng của Chu thị, muốn lấy tiền về là không thể nào.

Hiện tại Lý Lệ đang thiếu tiền, cô ta cúi đầu nhìn tay mình, vốn dĩ đôi tay này nắm giữ rất nhiều tiền, nhưng hiện tại vì Nghiêm Hi mà mất đi. Hạng mục xây dựng vùng giải phóng cũ kia còn cần rất nhiều tiền, mà tiền trong tay cô ta lại mất đi hơn nửa. Lý Lệ cúi đầu nghĩ tới chuyện của mình, khong chú ý tới một người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Lý Lệ cúi đầu đi tiếp, chợt bị cánh tay của người đàn ông kia kéo lại.

Lý Lệ cả kinh, sau đó nhìn người đàn ông này, chợt phục hồi tinh thần lại kêu lớn: “Anh là ai, buông tay nếu không buông tay tôi sẽ kêu lên.”

Người đàn ông kia đầu đội mũ lưỡi trai, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Lệ, nhìn thật lâu, miệng mân chặt, như đang rất tức giận, mắt như một khối băng nhìn người đàn bà này. Người đàn ông này chính là người muốn giết Nghiêm Hi khi trong bệnh viện ở thành phố G, gọi là Hoàng Vĩ. Sau chuyện kia Lận Khiêm cũng không chỉnh hắn, ngược lại đưa đến quân đội tiếp thu huấn luyện chính quy, sau đó được giữ lại bên cạnh anh đến bây giờ.

Đối với Lãnh Diễm, Hoàng Vĩ không biết nên nói gì. Hắn có cảm giác mình thật có lỗi với người ta, người ta đối tốt với hắn như vậy mà hắn còn muốn hại người. Nhưng mà đối với Lý Lệ, hắn cũng không bỏ được, dù là khi đó Lãnh Diễm để cho hắn tận mắt chứng kiến mấy chuyện, để cho hắn thấy rõ diện mạo thật của Lý Lệ. Hoàng Vĩ vẫn có chút khó tiếp nhận nhưng hắn hiểu được, mình yêu người đàn bà này. Lòng của của cô ta so với xà hạt còn ác hơn, hắn biết, nhưng chính là không bỏ được.

Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ thịnh khí lăng nhân trước mắt, chợt không nhịn được nhếch miệng nở một nục cười lạnh, đối mắt lạnh lùng nhìn Lý Lệ, sau đó nói: “Lý Lệ, cô thật sự không nhớ tôi hay là đang giả bộ vậy? Tôi thấy thời gian này cô thật biết giả bộ, cô nói hiện tại cô không nhận ra tôi là thật hay giả đây?” Thật ra trên đường đời Hoàng Vĩ cùng thường thấy những bộ mặt hắc ám kia, cho nên lúc nói chuyện ít nhiều cũng màng một chút âm u máu tanh, thậm chí khi người này đang đùa ngoan, đối thủ cũng có thể nghe thấy được vị huyết tinh trên người hắn, người như vậy rất đáng sợ.

Mũi Lý Lệ cũng ngửi thấy huyết tinh khiến cô ta khó chịu muốn nôn mửa, mắt mở to, nhìn người đàn ông trước mắt này giống như nhìn thấy ma quỷ máu me be bét khắp người. Lý Lệ giùng giằng kêu: “Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì vậy, anh là ai? Mau buông tay, tôi kêu người, cứu mạng a!” Lý Lệ đã sớm quên người tên Hoàng Vĩ rồi, hơn nữa trước kia hai người chỉ thấy qua mấy lần, liên lạc với hắn cũng chỉ qua điện thoại, ai biết được người này trông thế nào.

Lần này Hoàng Vĩ tới không đơn thuần muốn hỏi Lý Lệ còn nhớ hắn hay không, thật ra thì hắn biết Lý Lệ không nhận ra mình, hắn chính là muốn tận mắt biết một chút về diện mạo thật của Lý Lệ mà thôi, sau khi nhìn thấy hắn sẽ chết tâm.Thật ra trong cảm nhận của hắn Lý Lệ và người đàn bà trước mắt này không giống nhau chút nào. Thì ra, đoạn tình cảm này của hắn đúng như Lãnh Diễm nói, cũng không thể gọi là tình cảm, bởi vì đối phương hoàn toàn chính là biểu diễn giả dối bên ngoài mà thôi. Nhân vật hư cấu, từ đầu đến cuối chỉ là một đoạn tình cảm hư ảo mà thôi.

Hoàng Vĩ nghĩ, người đàn bà như vậy, có cái gì tốt mà không bỏ được. Nghĩ lại trước kia mình thật đúng là ngu thật, nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Vĩ bật cười, thật ra nụ cười kia ít nhiều cũng còn chút khổ sở. Hắn cứ như vậy nắm lấy Lý Lệ, sau đó Lý Lệ liền cứng người lại, càng nhìn càng thấy người này giống bệnh thần kinh, không phải là chạy từ bệnh viện thần kinh ra chứ?

Lý Lệ cảm giác mình làm sao mà xui xẻo vậy, hôm nay cô ta đã đủ xui xẻo lắm rồi, tiền của mình bị lấy mất, hạng mục kia cô ta còn không biết phải làm như thế nào đây. Làm sao bây giờ, vốn nghĩ hiện tại tan việc, đi tìm Lý Thánh Đức nghĩ biện pháp, ai biết bị một tên bị bệnh thần kinh cản lại chứ.

Trong nháy mắt tâm Lý Lệ hoảng, sau đó chợt nhớ lại đây là đầu đường, cô ta cần gì phải sợ. Lý Lệ trấn định lại, hắng giọng kêu lên một tiếng: “Người đâu mau tới, cứu mạng a.”

Hoàng Vĩ cảm thấy Lý Lệ này thật ngây thơ, hơi dùng sức trên tay, kéo Lý Lệ vào trong lòng ngực gắt gao ôm, người bên ngoài nhìn vào còn tưởng rằng hai người yêu nhau đang giận dỗi. Hoàng Vĩ lạnh lùng nhìn lướt qua những người đi đường, lập tức những ánh mắt tò mò của người đi đường không dám nhìn tới nữa, cô ta còn trông cậy vào bọn họ tới cứu người?

Miệng Hoàng Vĩ dán vào lỗ tai Lý Lệ: “Cô nhìn cô một chút đi, đừng nói bọn họ muốn đến cứu cô, dù bọn họ tới cũng sẽ không cứu cô. Cô cho rằng xã hội này còn có người tốt xen vào việc của người khác ư? Cô cho rằng trong những người này ai là người chân chính muốn tới giúp cô? Cô cảm thấy, nếu như hiện tại tôi trực tiếp kéo vào trong xe, sẽ có người báo cảnh sát giúp cô không?”

Lý Lệ nghe những lời này trong nháy mắt ngây dại. Đúng vậy, bây giờ con người là như vậy, dù hắn ta ở trên đường cái trói người thì như thế nào? Coi như cô ta hét lên thì sao, sẽ không có người đi lên cứu cô ta, ai sẽ vì một người xa lạ mà đi đắc tội với hung thần ác sát này? Cuối cùng người bị bắt đi, đoán chừng cũng không có người nào đi báo cảnh sát.

Trong nháy mắt Lý Lệ liền ngoan ngoãn, không kêu không làm khó, hiện tại trong đầu cô ta cũng không nhàn rỗi, vừa rồi người đàn ông này nói gì? Chẳng lẽ biết ô ta? Cẩn thận nghĩ lại bộ dạng của người đàn ông này, sau đó trong đầu dùng sức tìm tòi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, cái gì cũng không rõ.

Hoàng Vĩ liền cười, nhìn dáng vẻ cau mày khổ não của cô ta, cười lạnh: “Hiện tại mới biết sợ? Giờ mới biết nghĩ có biết tôi hay không? Không cảm thấy hơi trễ rồi sao?” Sau khi nói xong lập tức bỏ Lý Lệ ra, Lý Lệ bị một lực lớn đẩy ra, giày cao gót bị trật, sau đó kêu thảm một tiếng, chỉ có cảm giác mắt cá chân mình đau nhói như bị kim châm, sau đó cả thân thể liền ngã trên mặt đất.

Hoàng Vĩ đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn ngập sự coi thường: “Lý Lệ, tôi chờ kết quả của cô.” Nói xong cũng đi, vừa quay người về phía sau lại giống như nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu nhìn cô ta nói: “Đúng rồi, lần tới nhìn thấy tôi xin đi đường vòng, nếu không tôi không biết sẽ làm chuyện không tốt gì đâu. Bởi vì gương mặt này, dáng dấp này quá kinh tởm, tôi nhìn thấy sẽ nổi giận.” Nói xong liền đi thẳng.

Vốn Lý Lệ còn tưởng rằng người này muốn đi, cô ta ở nằm rên mặt đất trước cửa công ty như thế này bị người ta nhìn thấy rất không tốt, lập tức muốn bò dậy. Ai biết đột nhiên hắn xoay người, Lý Lệ vốn bị trật chân, lại bị kinh động, trên chân lại nhéo một cái. Lý Lệ nhìn người nọ đi xa, rên trán đã chảy đầy mồ hôi.

Thử hoạt động chân một lần, liền cảm thấy chân giống như không phải là của mình. Hết cách rồi, trực tiếp gọi điện chon am thư ký vẫn còn ở trong công ty, điện thoại vừa thông Lý Lệ cũng không khách khí trực tiếp phát ra mệnh lệnh: “Anh đi xuống một chuyến.” Nói xong trực tiếp cúp máy.

Ở trước cửa chính Thánh Đức, na thư ký nhìn Lý Lệ té một bên không đứng dậy nổi liền cười, cười rất sung sướng. Đau đi, đau chết cô ta đi, người đàn bà như vậy nên bị đàn ông chà đạp. Con mẹ nó cô ta bị bệnh rồi, lão già cô ta cũng mặc cho người ta chơi, nhiều đàn ông như vậy còn không thể thỏa mãn cô ta? Lại dám đem hắn……

Nam thư ký núp ở một bên khoảng mười phút, cắn răng nghiến lợi nhìn Lý Lệ bị đau không động được trong mười phút, sau đó mới giả bộ gấp gáp từ trong cao ốc chạy ra nhìn xung quanh. Cuối cùng vẫn là Lý Lệ lên tiếng trước, vừa đau vừa mắng trong lòng, tên thư ký này có còn muốn làm hay không, thế nào mà động tác chậm như vậy!

Nam thư ký vừa nhìn thấy Lý Lệ ngồi dưới đất liền ngây dại, sau đó lập tức chạy đến muốn đỡ cô ta, kết quả Lý Lệ gào khóc kêu lên: “Anh bị mù à, không thấy chân tôi bị thương hay sao, còn không mau một chút đưa tôi đến bệnh viện.”

Nam thư ký bị chửi, trong lòng bất mãn lạnh lùng khẽ hừ, trên mặt lại rất nghe lời, lúng túng nhìn Lý Lệ. Ngượng ngùng nói một câu: “Lý tiểu thư, tôi lập tức…..” sau đó liền ôm ngang Lý Lệ lên xe rồi chạy thẳng tới bệnh viện.

Người vừa đi, một chiếc bố già chầm chầm chạy lại tới hướng Hoàng Vĩ vừa đi, một đoạn sau liền nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Vĩ. Hoàng Vĩ đang đứng ở ven đường hút thuốc lá, thấy chiếc xe liền ném điếu thuốc trên miệng xuống, không nói một tiếng liền mở cửa tay lái đi vào.

Lãnh Diễm vừa nổ máy vừa nhìn Hoàng Vĩ ở tay lái phụ, giống như đùa giỡn hỏi: “Buông tay?” Vừa rồi Hoàng Vĩ lôi kéo cùng Lý Lệ, anh ở trong xe nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu không phải Hoàng Vĩ thật sự buông tay, sẽ không xuống tay với Lý Lệ. Thấy dáng vẻ bị đau của Lý Lệ, Lãnh Diễm liền nghĩ, đoán chừng rất đau. Sau đó lại liếc mắt nhìn giày cao gót 10 phân trên đôi chân kia, trong miệng chậc chậc không dứt. Hoàng Vĩ này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, biết rõ phụ nữ mang giày cao gót mà trẹo chân thì là nghiêm trọng nhất, kết quả hắn còn thiếu thận trọng dùng khí lực lớn như vậy, thiệt là……

Lý Lệ đến bệnh viện liền gọi điện thoại cho Lý Thánh Đức, hiện tại cô ta có chút sợ hãi. Khi Lý Thánh Đức đến liền dặn dò nam thư ký đi mua đồ ăn, sau đó nhìn Lý Lệ nằm trên giường không nhúc nhích được hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lý Lệ lâp tức oa oa khóc, khóc đến rất đau lòng. Cô ta níu lấy tay áo Lý Thánh Đức nói: “Con không biết, người kia đột nhiên xuất hiện. Hắn còn uy hiếp con, con phải thối lui khỏi hạng mục đấu thầu kia, nếu không sẽ không khách khí với con. Cha, con rất sợ hãi, ô ô ô,…..” Lý Lệ nhào vào ngực Lý Thánh Đức, cặp mắt lại như có độc, rỗ ràng một đôi mắt như rắn độc đang rình mồi, nhưng âm thanh lại run rẩy sợ hãi.

Lý Thánh Đức vừa nghe, phản ứng đầu tiên chính là Nghiêm Hi làm, liền tức giận bừng bừng. Thật quá đáng, Nghiêm Hi muốn giết người? Tại sao có thể làm như vậy chứ, quả nhiên đứa con gái này giống mẹ của nó, mẹ con đều độc ác như vậy, một chút đường sống cũng không lưu lại cho người khác.

Lý Lệ còn nói tiếp: “Cha, vốn hôm nay con phải đi đến thành phố G, con muốn công ty đã sụp đổ Chu thị, dù sau trước kia ta cũng hợp tác với Chu thị, Chu thị sụp đổ đối với dự án của chúng ta không có lợi, con còn muốn sau khi thu mua Chu thị tiếp tục để cho nhà họ Chu quản lý. Nhưng là……Nhưng là……” Lý Lệ há miệng một hôi, mắt cũng không dám nhìn thẳng Lý Thánh Đức, trốn tránh không dám nói lời nào.

Lý Thánh Đức liền nói: “Nhưng là cái gì, con nói!” Ngược lại hắn muốn nhìn một chút, con gái của hắn còn có cái gì nó làm không được!

Lý Lệ nói: “Nhưng là, ban đầu mọi thức đều tốt, rất thuận lợi. Kết quả Nghiêm Hi liền xúi giục Chu Kỳ cầm dao tới giết con. Ở đó chỉ cón thư ký là người của con, cuối cùng cảnh sát tới một phòng toàn bộ mọi người đều trợn mắt nói mò. Bọn họ nói đều là lỗi của con, căn bản Chu Kỳ không cầm dao giết người.” Thật ra chuyện này cũng không phải Lý Lệ nói càn, trong lòng cô ta ít nhiều cũng biết, chuyện này không có quan hệ gì với Nghiêm Hi. Nếu không phải Nghiêm Hi phản xạ không điều kiện đá con dao trên tay Chu Kỳ xuống, có lẽ nên nói, Nghiêm Hi không muốn bởi vì cô ta mà khiến Chu Kỳ gánh vác tội danh giết người.

Nhưng đây là sự thật, cô ta nói chuyện thật thì có lỗi gì? Cô ta chỉ nói ra, Lý Thánh Đức nghĩ như thế nào là chuyện của Lý Thánh Đức, cô ta mặc kệ.

Lý Thánh Đức nghe xong trực tiếp nhớ tới Nghiêm Tử Hoa. Khi đó không phải Nghiêm Tử Hoa cũng có lúc muốn giết hắn ư, nhưng dầu gì Nghiêm Tử Hoa cũng tự thân động thủ. Hiện tại thì tốt rồi, không hổ là con gái của Nghiêm Tử Hoa, thủ đoạn so với Nghiêm Tử Hoa còn cao siêu hơn, trực tiếp lợi dụng những người ngu nốc kia mượn dao giết người. Tốt, rất tốt!

Lý Thánh Đức qua thật lâu mới nuốt được cục tức này, hắn nghĩ, tại sao đứa con gái duy nhất của mình lại như vậy? Tại sao cố tình giống như mẹ nó, độc ác như vậy cái gì cũng dám làm?

Lý Thánh Đức cảm thấy đứa con gái này của mình vĩnh viễn sẽ không trở lại, giống như Nghiêm Tử Hoa năm đó, không về được. Không chỉ không thể trở về, còn phải biến mất khỏi thế giới này. Nghiêm Tử Hoa năm đó hắn không thể không bỏ qua, nhưng kết quả như thế nào? Kết quả cái mạng của hắn thiếu chút nữa mất trong tay Nghiêm Tử Hoa, người phụ nữ độc ác đó, thậm chí ngay cả chồng của mình cũng dám giết!

Hiện tại Nghiêm Hi cũng giống như vậy hắn không thể để cho bất kỳ một sơ hở nào để cho những người kia lợi dụng tổn thương người của hắn, không thể để lại một khe hở nào.

Đây là lần đầu tiên Lý Lệ nhìn thấy trên mặt Lý Thánh Đứcxuất hiện vẻ mặt thần chết khát máu. Không đúng, buổi chiều hôm nay mới thấy một, nhưng không giống người kia, vẻ mặt Lý Thánh Đức có chút vặn vẹo, hình như là đã nghĩ thông suốt chuyện nào đó sau đó vặn vẹo khoái cảm.

Trong lòng Lý Lệ chợt sợ hãi, vẻ mặt kia không giống thuộc về loại người, giống như dã thú trong đêm khuya ra ngoài bắt người. Nụ cười khoái cảm của bọn họ chính là như vậy, vặn vẹo dọa người như vậy.

Lý Lệ thận trọng đẩy Lý Thánh Đức một cái: “Cha, cha?”

Cũng bởi vì tiếng gọi này, Lý Thánh Đức giống như đang ở nơi nào đó bước ra ngoài, nhìn Lý Lệ như nhìn Nghiêm Tử Hoa năm đó cầm dao muốn chém hắn, trong nháy mắt trong mắt Lý Thánh Đức đều đỏ lên, Lý Lệ bị sợ trực tiếp ôm đầu thét chói tai. Y tá vừa lúc đi qua, vội vội vàng vàng đẩy cửa vào hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúc này Lý Thánh Đức mới phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn y tá, xin lỗi cười cười: “Không có việc gì, con gái của tôi bị kinh sợ, tôi an ủi một chút là được rồi, làm phiền cô rồi.”

Y tá nhìn thái độ Lý Thánh Đức rất tốt, liền cười cười: “Không có việc gì, có chuyện báo chúng tôi là được.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ, đoán chừng nét mắt vừa rồi của mình thật sự hù dọa người, liền đưa tay vỗ vỗ bả vai Lý Lệ: “Không có việc gì không có việc gì, cha vừa mới nhớ lại một chuyện không vui, đừng sợ.”

Lý Lệ vừa nghĩ, mười bảy năm trước không biết đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa Lý Thánh Đức cũng ở trong tù 17 năm, trong thâm tâm không thể nào không có hận. Nói không chừng cũng bởi vì thấy cô ta bị uất ức mà nhớ lại những thứ ngày trước mình phải chịu.

Lý Lệ cẩn thận gật đầu một cái.

Lý Thánh Đức trực tiếp bỏ qua chuyện này hỏi: “Chuyện hạng mục phải nhanh chóng hoàn thành, có vấn đề gì nan giải con cứ tìm tới ta.”

Lý Lệ suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Thánh Đức, ấp a ấp úng: “Cái đó, vốn tiền bạc đã đủ, nhưng bởi vì muốn mua Chu thị, hơn nửa số tiền trong tay của con đã mua cổ phiếu của Chu thị, trong thời gian ngắn không thể lấy lại được.”

Thật ra thì về vấn đề tiền, Lý Lệ luôn muốn đi tìm Lý Thánh Đức, tại sao vậy? Hiện tại chức vị của Lý Thánh Đức là cái gì, chỗ ngồi như vậy không thể nào không kiếm được một xu. Lý Thánh Đức mới lên chức nửa năm, trước kia đoán chừng đó là vì không ra tay. Nhưng Lý Lệ từ đầu đến cuối đều cảm thấy, vị trí tốt như vậy, không với lấy thì thật đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.