“ Ơ, sao lại ngủ rồi? “ Nhân Nhân nhỏ bé cứ ngỡ Diệp Hạo đột nhiên nổi cơn mà nằm giữa nhà ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn, ngồi cạnh xuống bên cạnh Diệp Hạo lấy bàn tay nhỏ bé chọt chọt má anh
“ Hạo, lên giường ngủ a “ Hạo đây là hư đó, sao lại ngốc nghếch nằm trên sàn mà ngủ như vậy sẽ bị bệnh a. Lần nữa đứng dậy chạy lạch bạch lại giường ôm hết đống chăn gối xuống bó Diệp Hạo lại, sau đó ngoan ngoãn ôm con cá bông chui vào ngực anh yên ổn nằm ngủ
Diệp Hạo tỉnh lại vào một giờ sao lí do là... nóng quá mức....
Nhìn xem, phòng không bật điều hòa cô ngốc này còn đắp cái chăn dày như vậy cho hắn còn.... cảm nhận cục bông mềm mại trong lòng lòng Diệp Hạo liền dâng lên cảm xúc ấm áp không thôi
Yêu thương nhìn cô ngốc nóng đến mức mặt đỏ bừng mà vẫn bất chấp ôm chặt lấy con cá bông mà rúc sâu vào người anh
“ Ngốc nghếch “ đưa bàn tay to lớn đặt lên mặt cô mà nhéo
Ngủ một giấc cũng chỉ mới hơn 9 giờ, Diệp Hạo bật điều hòa ôm nguyên đống chăn cùng ai đó nhẹ nhàng đặt lên giường, bản thân liền vào phòng tắm
Đi suốt một ngày cả người đều bốc mùi rồi
Thay một bộ quần áo thoải mái, liền bước tới...... ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng lên gương mặt nhỏ nhắn phúng phính đáng yêu của cô. Một ý nghĩ đen tối liền theo đó lóe lên trong đầu
Nhân Nhân đang ngủ liền cảm nhận thứ gì lạnh lẽo đang chạy loạn trên người mình sợ hãi giật mình dậy đập vào mắt cô là Diệp sói xám đang dùng khăn ướt lau người cho mình
Bàn tay lo lắng liền chộp lấy tay Diệp Hạo “ Hạo... Hạo làm gì a “
Nhìn đôi mắt to tròn của cô bị dọa đến mức rưng rưng nước mắt Diệp Hạo đau lòng không thôi. Bàn tay liền luồng ra sau lưng ôm cô vào lòng
“ Anh đây là giúp em tắm sạch sẽ nha “
“ Nhân biết tắm mà “
“ Em xem, cả ngày nay em còn chưa tắm hôi đến mức làm con cá bông của em ngộp sắp xỉu rồi kìa. Anh có gọi nhưng em lại ham ngủ không thèm dậy “ nâng gương mặt của cô đối diện với khuôn mặt của mình, rất ủy khuất còn bĩu môi một cái
“ A.. Nhân Nhân mới không tham ngủ là Hạo ngủ trước a “ khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt từ hoảng sợ liền chuyển sang hờn dỗi
“ Là lỗi của anh được chưa? “
“ Hừ “ nghe giọng xin lỗi của anh liền bĩu môi lên giá, cánh tay tiếp tục chìa ra cho anh lau. Nhân mới không thèm cả ngày không tắm, không muốn bẩn đến mức ngộp chết con cá của Nhân Nhân
Diệp Hạo cuối cùng cũng đạt được mục đích, cẩn thận lau sạch sẽ từ đầu đến chân sạch sẽ từng mi li mét