Chương 285: Anh đi rồi?
Tưởng tượng lại chuyện xảy ra lúc tối hôm qua mình bị thuốc khống chế , Hạ Úc Huân liền quẫn đến mức như Bích lạc hạ hoàng tuyền, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, cả đời đều không ra.
Anh có thể cho rằng mình là một cô gái tùy tiện hay không? Có thể chán ghét mình hay không? Anh tối hôm qua nói những lời ngon tiếng ngọt đó có thể hay không bất quá là khuyết điểm chung của đàn ông khi trên giường?
Hạ Úc Huân thấp thỏm bất an mà nghĩ, trong chốc lát đầu óc đã hiện lên vô số ý niệm lung tung rối loạn.
Chờ phục hồi tinh thần lại, cô rốt cuộc có thời gian đánh giá một chút căn phòng nơi xa lạ mình đang ở.
Phòng khách sạn được bài trí vô cùng xa hoa lại đặc biệt an tĩnh, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Khăn trải giường và chăn đều đã đổi qua, trong phòng hoàn toàn không có dấu vết cùng độ ấm của một ai khác tồn tại.
Lãnh Tư Thần anh…… Đã đi rồi sao?
Cũng đúng, anh bận như vậy, sao có thể đem thời gian hao phí ở đây với cô, có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới xử lý cục diện rối rắm cho cô còn xả thân cứu người đã là tận tình tận nghĩa……
Hạ Úc Huân vừa muốn đứng dậy, mới vừa xốc chăn lên, đột nhiên phát hiện chính mình cư nhiên không mặc gì, vì thế lập tức kinh hô một tiếng lùi vào lại.
Cô nhìn chung quanh một vòng không tìm được bất cứ quần áo gì, cuối cùng vẫn là dưới giường tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng.
Thất thần đem quần áo tròng lên, mặt vẫn lưu lại hơi thở anh, là chứng cứ duy nhất cho thấy anh đã tới.
Hạ Úc Huân mặc quần áo xong ngồi dậy muốn xuống giường, kết quả, mới vừa xuống đất hai chân mềm nhũn liền thiếu chút nữa ngã xuống.
“Đáng chết……” Hạ Úc Huân ảo não không thôi mà nguyền rủa một tiếng.
Thật là tức chết cô, tuy nói tối hôm qua ngay từ đầu là cô chủ động, nhưng sau đó lại hoàn toàn chính là anh đang tra tấn cô, cũng coi như huề nhau mới đúng! Anh cũng không chịu thiệt mà?
Hạ Úc Huân tâm tình tích tụ mà chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, buồn bực ghé vào cửa kính, ở đất nước xa lạ này, nhìn người xe dưới lầu như nước chảy, khó chịu trong lòng nói không nên lời, có loại cảm giác bị người ta vứt bỏ……
Cô a một tiếng hà hơi trên cửa kính, sau đó oán hận mà dùng ngón tay viết mấy chữ, “Lãnh Tư Thần, kẻ lừa đảo!”
“Tiểu Huân……”
Phía sau, cái ôm ấm áp mà quen thuộc của người đàn ông khiến Hạ Úc Huân tim đập lỡ một nhịp, vừa mừng vừa sợ lại ủy khuất, nội tâm ngũ vị hoa màu, nói: “Anh…… Anh chưa đi sao?”
Lãnh Tư Thần thở dài, “Đồ ngốc, em ở chỗ này, anh còn đi đâu? Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em, muốn ăn một chút chứ?”
Hạ Úc Huân có chút hoảng thần, ngơ ngác mà nhìn anh lắc đầu.
“Không ăn? Em không đói bụng sao? Tối hôm qua hẳn là rất mệt.”
Cô gái này, anh vừa bưng bữa sáng tiến đến liền thấy cô đang mặc áo sơ mi của mình đứng trước cửa sổ, nắng sớm nhu hòa chiếu vào người cô, nhìn qua dị thường ấm áp cùng khiến lòng người xao động.
“……”
Mệt? Cô đâu chỉ là mệt a! Buổi sáng cảm giác cả người đều sắp sửa rụng rời? Anh cư nhiên còn không biết xấu hổ nói! Hạ Úc Huân quyết định dùng sự im lặng kháng nghị sự vô sỉ của anh.
“Sao lại không nói gì? Vẫn con tức giận sao?” Lãnh Tư Thần nhẹ giọng hỏi.
“……” Vô nghĩa, cô đương nhiên tức giận, người này quả thực không khác cầm thú là bao.
Lãnh Tư Thần đầu chôn ở cổ cô, nói:“Thực xin lỗi…… Tưởng tượng đến người kia là em, anh liền vô pháp khống chế chính mình, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút được không?”
Lần sau? Còn có lần sau? Cô không phải mèo, không có nhiều mạng mà cho anh giày vò như vậy!
Thấy Hạ Úc Huân phồng mặt thở phì phì, Lãnh Tư Thần rốt cuộc nhân từ không đùa cô, nói: “Vừa rồi đang làm cái gì?”
Lúc tiến vào tựa hồ thấy cô ở trên cửa sổ viết viết vẽ vẽ, cũng không biết viết cái gì……