“A a! Em nhớ rõ chị Mộng Oanh là…… Chị ấy hình như cùng chòm sao với Lãnh Tư Thần!!!”
Âu Minh Hiên vừa nghe, mắt tươi đẹp đào hoa lập tức héo tàn thành từng mảnh, nói: “Có thể không phải sao!”
Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng vỗ vỗ bờ vai anh, lộ ra vẻ đồng bệnh tương liên.
Âu Minh Hiên ngẩng đầu, vô cùng thẫn thờ mà nhìn bầu trời mênh mông vô bờ trên đầu, chậm rãi mở miệng nói: “Hơn nữa, hai chúng ta so với em và Lãnh Tư Thần còn thảm hơn! Trong truyền thuyết Hy Lạp, mũi tên của Nhân Mã bắn về phía Thiên Yết, bắn chết Thiên Yết, Thiên Yết rơi xuống đập chết Nhân Mã, hai chòm sao này là tương sinh tương khắc. Chòm sao Thiên Yết và Chòm Nhân Mã giống như nhật nguyệt, một cái ở phía đông mọc lên, thì cái kia ở phía tây lặn xuống, chú định là chòm sao không cách nào tương ngộ!”
“Còn có chuyện như vậy? Em thật đúng là không biết!” Hạ Úc Huân bị anh nói gợi lên hứng thú.
Phụ nữ ấy mà, mặc kệ là tuổi gì, luôn cảm thấy tương đối hứng thú với vấn đề này!
“Đúng vậy, Nhân Mã và Thiên Yết là hai loại người tính cách và phương thức tư duy hoàn toàn tương phản, nhưng cũng vì lí do này mới dễ dàng hấp dẫn nhau, nhưng càng dễ dàng thương tổn nhau. Thiên Yết trời sinh tính kỳ thật rất đáng thương, bởi vì lòng nghi ngờ quá nặng, vẫn luôn không tin Nhân Mã bọn anh đối với bọn họ là thật lòng, luôn sợ bị thương tổn……”
Âu Minh Hiên có chút phiền não mà nói, ngay sau đó thần sắc kiên định nói: “Nhưng, anh tin tưởng Nhân Mã và Bạch Dương chúng ta hai chòm sao hỏa tượng nhất định có thể mang đến ấm áp cho Thiên Yết, nhất định có thể hòa tan bọn họ! Em nhìn xem, Lãnh Tư Thần một tòa băng sơn đáng sợ như vậy, cuối cùng còn không phải bị em đánh hạ sao! Cho nên anh và Mộng Oanh tuyệt đối sẽ có kỳ tích xảy ra! Dù sao kỹ thuật yêu đương của anh cũng còn lợi hại hơn so với em Tiểu Bạch Dương cái đồ ngốc này! Em có thể thành công, anh sao có thể không thành công được!”
Hạ Úc Huân nghe vậy vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh, nói: “Anh muốn khen chính mình thì cứ khen chính mình, có thể đừng dẫm lên em được không? Nói nữa, anh cho rằng em lúc trước phá được Lãnh Tư Thần dễ dàng sao? Đó là thời gian suốt hai mươi năm cửu tử nhất sinh a!”
“Xin đừng đả kích! Em không thể cho anh chút tin tưởng được sao?” Âu Minh Hiên vẻ mặt đưa đám.
“Được rồi! Nhân danh khó khăn lớn của Thiên Hạt, cố lên!” Hạ Úc Huân vỗ vỗ bờ vai của anh.
Âu Minh Hiên xoay đầu, chớp đôi mắt sương mù mênh mông nhìn cô, nói: “Như vậy, nhân danh khó khăn lớn của Thiên Hạt, em có thể giúp anh hay không?”
Hạ Úc Huân lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Mẹ kiếp! Hoá ra anh nói ra một đống lớn như vậy, thì ra ở chỗ này chờ em a! Anh phải vòng vèo như vậy sao?”
“Vậy em rốt cuộc giúp hay là không giúp? Không giúp mà nói, tình bạn hai chúng ta không nói đến, chuyện lần trước anh còn chưa tính sổ với em đâu!” Âu Minh Hiên uy hiếp.
“Nói thật, em cũng hy vọng chị Mộng Oanh có thể có được hạnh phúc, nhưng, anh xác định anh đã thật sự hối cải để thay đổi hoàn toàn sao? Lỡ như anh lại nhất thời hứng khởi, em chẳng phải là hại chị Mộng Oanh rồi sao!” Hạ Úc Huân vẻ mặt hoài nghi mà đánh giá anh.
Âu Minh Hiên vừa nghe lập tức nổi giận, nói: “Cái gì gọi là nhất thời hứng khởi? Suốt 5 năm cũng coi như là nhất thời hứng khởi sao? Đó chính là……”
Nói tới đây, Âu Minh Hiên lấy điện thoại cầm tay ra, bùm bùm ấn một phen, sau đó đem con số hiển thị trên màn hình cho cô xem, nói: “Đó chính là bốn vạn ba ngàn tám trăm tiếng đồng hồ a!”
“Anh là tìm Mộng Oanh tỷ 5 năm không sai, nhưng, 5 năm này phụ nữ và tai tiếng bên cạnh anh cũng chưa từng hết không phải sao? Ai biết anh không phải nhớ hồng kỳ trong nhà mà không ngả ra ngoài phất cờ màu!” Hạ Úc Huân híp mắt như đèn pha nhìn chằm chằm anh.