Nam Cung Lâm biết rõ chuyện giữa mình và Lãnh Tư Thần, còn nói quyển sách này không thành vấn đề?
Ai, thật là không cách nào nói ông ấy, vẫn sinh bệnh a, tính tình e sợ thiên hạ không loạn này vẫn là một chút cũng chưa sửa……
Xa ở bên kia đại dương Nam Cung Lâm cho thấy, ông chính là cố ý không nhắc nhở Nghiêm Tử Hoa đem Lãnh Tư Thần xóa đi, chờ xem sắc mặt của Lãnh Tư Thần khi biết Tiểu Huân tự tay đem cậu ta từ sách xem mắt loại bỏ, càng chờ mong phản ứng của cậu ta nhìn thấy Tiểu Huân và anh em tốt của cậu ta ở trước mặt ân ái.
Chà chà, nhất định rất xuất sắc!
Năm đó Tiểu Huân theo đuổi cậu ta hai mươi năm, chịu khổ nhiều như vậy, ông người làm cha đương nhiên muốn giúp con gái bảo bối nhất nhất đòi lại.
“Đúng vậy, đã xem. Vì sao lại không thể liên quan đến Lãnh tổng?” Nghiêm Tử Hoa chung quy vẫn không nhịn xuống được mà hỏi ra.
“Bởi vì tôi và anh ta có thù oán, dù sao anh nhớ kỹ điểm này là được rồi, không có bất cứ quan hệ gì!” Hạ Úc Huân gằn từng chữ một lặp lại.
Có thù oán? Trạng thái của hai người này thật sự là có chút cảm giác oan gia, chỉ là, “Oan gia” này không phải “Oan gia” kia.
“Vậy phạm vi quan hệ này là?” Nghiêm Tử Hoa không xác định hỏi.
Hạ Úc Huân đứng dậy đi hai vòng, một hơi nói: “Bạn bè, thân thích, ngày thường tương đối gần gũi, còn có cái gì anh em tốt rồi anh em ruột linh tinh càng không được!”
Nghiêm Tử Hoa chôn đầu nhanh chóng nhớ kỹ ghi vài nét bút, đáp: “Vậy được, tôi đã biết. Tôi đây liền quay về sửa chữa hoàn thiện một chút.”
“Vậy quyển sách kia anh cứ cầm đi.” Hạ Úc Huân nói.
“Không cần, tôi có bản dự phòng.”
“Ách, được rồi……” Hạ Úc Huân vốn dĩ muốn khuyên anh nói đừng thức đêm, nhưng phỏng chừng cho dù khuyên cũng vô dụng, đành phải gì cũng chưa nói.
-
Sau tan ca, Hạ Úc Huân trở lại hạnh hoa thôn.
Mới vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thơm thức ăn mê người.
“Chị Mộng Oanh, chị làm món gì ngon vậy, thơm quá a! Em ngoài cửa đã ngửi thấy rồi!”
Hạ Úc Huân vừa nói vừa đi vào phòng bếp, kết quả, sau khi vào nhìn không phải Tần Mộng Oanh, cư nhiên là Âu Minh Hiên, tên kia tay cầm muôi xào, trên người vây quanh tạp dề hồng nhạt, trong nồi là sườn heo chua ngọt mùi thơm bay tứ phía.
Hạ Úc Huân trừng lớn hai mắt, sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nói: “Học trưởng? Anh sao lại ở đây? Anh đang làm gì?”
Anh xuất hiện ở trong nhà không kỳ quái, nhưng anh xuất hiện ở phòng bếp, còn ăn mặc như vậy, thật sự là quá khủng khiếp.
“Tức phụ nhi của anh tăng ca, cho nên anh liền tới đây nấu cơm cho bọn trẻ!” Âu Minh Hiên thuần thục xào xào, bớt thời giờ liếc mắt nhìn cô một cái, một bộ “Em thật là chuyện bé xé ra to”.
“Hiền huệ như vậy sao? Anh có phải bị thứ gì bám vào người hay không? Còn nữa, anh nấu ăn? Có thể ăn sao?” Hạ Úc Huân lại tiếp tục vấn đề.
“Tài năng nấu nướng của anh rất tốt nha, đừng dung ánh mắt trước đây mà nhìn anh như vây? Dẹp đi, đừng quấy rầy anh phát huy!” Âu Minh Hiên vẻ mặt ghét bỏ.
“Sức khỏe anh đã tốt hơn chưa?” Hạ Úc Huân quan tâm một câu.
Âu Minh Hiên một bộ “Em cuối cùng là nói được câu tiếng người”, vô cùng tự hào nói: “Đương nhiên khỏe, tức phụ nhi của anh đích thân chữa trị cho anh mà!”
Hạ Úc Huân bĩu môi, không chút khách khí mà vạch trần anh, nói: “Thôi, nhất định là anh chọc tiểu hộ sĩ kia của chị ấy thiếu chút nữa ‘ phạm phải đại sai ’, chị Mộng Oanh mới bị ép tự mình ra tay!”
Âu Minh Hiên vung muôi xào lên, quát: “Hạ, úc, huân! Buổi tối em đừng ăn nữa, đi ra sân mà gặm vỏ cây đi!”
“Em sai rồi em sai rồi! Anh hảo hảo mà phát huy! Em liền đi! Em liền đi a!” Hạ Úc Huân nhanh chóng biến mất.