Chương 377: Ba kết quả
Hôm nay thời tiết rất tốt, Tần Mộng Oanh lôi kéo Hạ Úc Huân ra cửa hàng tổng hợp dạo.
“Úc huân, em thấy áo lông vũ này thế nào? Em thích màu gì?”
Tần Mộng Oanh thấy Hạ Úc Huân luôn mặc ít như vậy, muốn mua cho cô vài món trang phục mùa đông, mới vừa quay người lại, liền nhìn thấy Hạ Úc Huân trong tay cầm một bộ quần áo nhỏ suy nghĩ xuất thần.
“Úc huân……”
“Chị Mộng Oanh!” Hạ Úc Huân phục hồi tinh thần lại, đem áo bông màu đỏ kia buông xuống, hỏi: “Còn có cái gì muốn mua sao?”
Tần Mộng Oanh một tay ôm Lạc Lạc, một tay đem áo lông vũ hồng nhạt vừa mới chọn được đưa tới trước người cô khoa tay múa chân một chút, nói: “Màu này em thích chứ?”
“Em chưa bao giờ mặc áo lông vũ.” Hạ Úc Huân nói, sức khỏe cô luôn rất tốt, mùa đông cũng chỉ mặc thêm một chiếc áo len bên trong thôi.
“Bây giờ hình huống của em không như trước, phải chú ý giữ ấm. Trong khoảng thời gian này, nếu thân thể chăm sóc không tốt, về sau có con sẽ rất vất vả!” Tần Mộng Oanh thở dài.
Về sau lại có con? Hạ Úc Huân trong lòng cười khổ.
“Vậy mua một cái đi! Em muốn màu đen.”
Lúc đến quầy tính tiền, Tần Mộng Oanh phát hiện cô đem cả chiếc áo bông màu đỏ nhỏ kia tới.
“Cái này cho Lạc Lạc, Lạc Lạc mặc vào nhất định đẹp.” Hạ Úc Huân nói.
“Úc Huân, chị cảm thấy em cần phải hiểu biết một chút về tâm lý và tình hình sức khỏe bản thân, chị phải nhắc nhở em, tình huống hiện tại của em thật sự rất không ổn.” Tần Mộng Oanh lo lắng nói.
“Có sao? Em cảm thấy còn tốt a.” Hạ Úc Huân một bộ không chút để ý.
“Em có biết em đã bao lâu rồi không cười không? Có rất nhiều lần buổi sáng chị tỉnh lại, đèn trong phòng em đều mở, chứng tỏ buổi tối em cũng không dám tắt đèn, xả tóc, cào bị thương chính mình, em thường xuyên theo bản năng mà làm ra hành vi thương tổn chính mình, ngay cả chọn quần áo đều phải chọn màu đen……”
Nghe Tần Mộng Oanh thao thao bất tuyệt mà tự thuật chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của mình, Hạ Úc Huân không phải không có kinh ngạc, nói: “Chị Mộng Oanh, chị không hổ là chuyên gia.”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…… Úc huân, em phải tự mình điều tiết.”
Tần Mộng Oanh nói, giận dữ mà nhìn hai vệ sĩ mặc quần áo bình thường không xa không gần mà đi theo sau các cô.
Cố tình vào lúc này, Lãnh Tư Thần kia cư nhiên còn cố chấp mà gắt gao giam cầm tự do của Úc Huân.
Trạng thái tâm lý của cô vốn dĩ đã rất yếu ớt, lại cứ như vậy nữa, cô e là cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Trước đó cô nghe Úc Huân nói, Lãnh Tư Thần có nỗi khổ tâm của anh, anh phải lấy đại cục làm trọng, hy sinh cô là bất đắc dĩ, cô không hận Lãnh Tư Thần, nhưng, không hận cũng không yêu, cô chỉ muốn một mfinh yên tĩnh.
Nhưng Lãnh Tư Thần lại đem cô giữ chặt, làm cô chút không gian thở cũng không có, như vậy chỉ có thể khiến cho tình huống vốn đang có thể cứu vãn đi đến đường chết.
“Chị Tiểu Huân, muốn……”
“Muốn cái gì?” Hạ Úc Huân không trả lời, đem lực chú ý chuyển dời lên Lạc Lạc.
Tần Mộng Oanh thở dài, mỗi lần đều là như thế này, cô ấy căn bản không muốn nhìn thẳng vào vấn đề của chính bản thân mình.
Hiện tại chỉ có ba kết quả.
Thứ nhất là, Hạ Úc Huân có thể trong tình huống mỗi ngày bị cầm tù này nghĩ thông suốt, một lần nữa tiếp thu Lãnh Tư Thần, khả năng có kết quả này chỉ có thể dựa vào kỳ tích.
Thứ hai là, không ở trong trầm mặc bùng nổ, thì ở trong trầm mặc mà chết. Cô có dự cảm, lại cứ như vậy , cô ấy tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Kết quả thứ ba, cô cơ bản không ôm kỳ vọng. Lãnh Tư Thần nghĩ thông, thả Úc Huân, để cô sống qua quá khứ của bản thân.
Cô cảm thấy chấp niệm của Lãnh Tư Thần so với Hạ Úc Huân còn sâu hơn, bệnh so với Hạ Úc Huân còn nặng hơn, để anh buông tay, sao có thể?