Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 586: Chương 586: Bảo bối thần trợ công ( 4 )




Chương 586: Bảo bối thần trợ công ( 4 )

Tên này quả thực là dùng mạng sống tìm đường chết, lỡ như xuất hiện một chút sai lầm, cô không nhớ ra, hoặc mật mã sai, đoán chừng anh trực tiếp ở bên trong hộc máu bỏ mình cũng có thể a?

Thật không biết trong đầu người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì!

Cứ như vậy đem Tiểu Bạch để ở bên cạnh anh thật sự là khiến người ta quá không yên tâm.

Lăn lộn hơn nửa đêm, Lãnh Tư Thần làm xong giải phẫu, tình huống cuối cùng cũng ổn định.

Tiểu Bạch buồn ngủ đến hai mắt đều không mở ra được, nhưng vẫn vì không yên tâm mà cô gắng không ngủ, Hạ Úc Huân lại dỗ cam đoan nửa ngày mới đem cậu ôm đến giường nhỏ bên cạnh mà ngủ.

Phòng bệnh này vẫn là phòng trước đó Lãnh Tư Thần ở, lúc này mới xuất viện mấy ngày, đã trở lại.

Hạ Úc Huân ngồi ở mép giường, giúp anh nhìn truyền nước biển, chờ hai chai truyền xong, cũng chịu đựng không nổi, tay chống đầu lung lay sắp đổ, cuối cùng trực tiếp cứ như vậy ngã trên giường ngủ mất……

Phía chân trời xám xịt dần dần nổi lên mặt trời, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót dễ nghe.

Trên giường bệnh, lông mi người đàn ông khẽ run, dần dần tỉnh lại.

Ngón tay anh giật giật, lại phát hiện tay mình tựa hồ bị cái gì ngăn chặn.

Tầm mắt có chút trì trệ dời qua, ngay sau đó nhìn thấy một đôi tay ấm áp trắng nõn bao trùm lên bàn tay mình, ngón tay thay anh đè chặt bông cầm máu……

Lãnh Tư Thần có chút khẩn trương mà theo tay kia hướng tới nhìn chủ nhân của nó, chỉ thấy dưới ánh sáng ban mai nhu hòa, cô gái lẳng lặng mà nằm ở mép giường, đang ngủ say, dưới ánh mặt trời, cơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ đáng yêu trên da thịt cô……

Lãnh Tư Thần động cũng không dám động một chút, sợ mọi thứ này chỉ là giấc mộng.

Si ngốc mà nhìn trong chốc lát, anh cẩn thận sờ soạng cầm lấy di động trên đầu giường, lặng lẽ chụp được một màn này, sau đó tiếp tục cứ như vậy nhìn cô, tựa hồ hận không thể nhìn đến thiên hoang địa lão……

Đến khi phòng bệnh vang lên thanh âm quen thuộc.

“Tương Nhu, chú tỉnh rồi!”

Trên giường nhỏ đối diện Tiểu Bạch nhảy xuống, đặng đặng đặng chạy tới.

Lãnh Tư Thần lúc này mới phát hiện con trai cũng ở đây, ánh mắt càng thêm nhu hòa, đáp:“Uhm.”

“Chú khỏe hơn chưa? Dạ dày có đau hay không? Có choáng váng đầu không? Có nơi nào khó chịu không?” Tiểu Bạch hỏi một dãy dài, còn vươn tay nhỏ sờ sờ trán anh.

“Không có, chú rất khỏe.”

Chưa từng khỏe như vậy.

“Vậy là tốt rồi……” Cậu nhóc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, chú là như thế nào lại đây?” Lãnh Tư Thần hỏi.

Anh chỉ nhớ rõ mình té xỉu, hình ảnh cuối cùng trong đầu là Tiểu Bạch kinh hoảng thất thố chạy về phía mình.

“Con gọi điện thoại cho mẹ, là mẹ đem chú đưa lại đây, bên trong di động của chú chỉ có số mẹ.” Tiểu Bạch trả lời.

“Như vậy……” Lãnh Tư Thần trầm ngâm.

Tiểu Bạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Tương Nhu, chú như vậy có chút quá xằng bậy, chú cũng biết chỉ số thông minh của mẹ mà, lỡ như khi đó mẹ không nghĩ tới hoặc nhớ sai mật mã, vậy chú liền thảm!”

“Uhm, nói cũng đúng……” Lãnh Tư Thần tỏ vẻ thụ giáo.

“Này này! Hai người các người mới sáng sớm liền nói xấu tôi như vậy được à?” Hạ Úc Huân xoa xoa cổ duỗi eo đứng lên.

Thì ra không phải cửa hỏng, thật sự là anh đã thiết lập trước, bất quá người này rốt cuộc sao có thể lấy được dấu vân tay của cô?

Tiểu Bạch lập tức chạy tới đấm lưng bóp vai cho cô, nói: “Mẹ vất vả, mẹ lợi hại nhất!”

“Đừng rót mê hồn thang cho mẹ, con vừa mới nói mẹ ngốc phải hay không?” Hạ Úc Huân giả vờ tức giận.

“Không có! Mẹ nếu ngốc, sao có thể sinh đ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.