Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 134: Chương 134




Chương 135: Tiên hạ thủ vi cường

“Học trưởng…… Ô ô ô……” Hạ Úc Huân ngẩng đầu, cắm đầu tiến vào lòng anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Âu Minh Hiên cảm thấy cô thực không thích hợp, cũng bất chấp tay cô đầy dầu mỡ chùi lên áo sơ mi trắng tuyết của anh, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh, nói: “Hạ Úc Huân, không được khóc! Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc sao vậy?”

“Học trưởng…… Tôi thật gấp a……”

“Gấp……” Âu Minh Hiên dại ra thật lâu, hỏi lại: “Gấp? Cô gấp đi WC a? Lại không ai ép không cho cô đi!”

Hạ Úc Huân ngoan độc bóp sau lưng anh một cái, nói: “A Thần phải đính hôn……”

Âu Minh Hiên tức khắc cười khổ, “Cô là gấp cái này?”

“Chỉ còn lại có bảy ngày, hôm nay qua đi chỉ còn lại có sáu ngày, sáu ngày, tôi có thể làm cái gì?” Ngữ khí của Hạ Úc Huân giờ phút này là tuyệt vọng xưa nay chưa từng có.

“Vì cái gì không thử dùng sáu ngày này quên anh ta đi?” Âu Minh Hiên lúc nói lời này hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì.

Hạ Úc Huân nói mê lẩm bẩm, “Người tôi nhớ hơn hai mươi năm, anh lại bảo tôi dùng sáu ngày để quên?”

Quả nhiên……

“Úc huân, tôi có thể giúp em quên đi, đêm nay liền giúp em quên đi, tin tưởng tôi……” Âu Minh Hiên ngồi xổm trước người cô, nghiêm túc mà nhìn cô.

Chỉ là, Hạ Úc Huân hoàn toàn không để ý đến sự thâm tình chân thành của anh, nổi điên đột nhiên đứng dậy, nắm lên một con cua to, hùng hổ nói, “Dưới loại tình huống này tôi càng không thể đợi, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, gan lớn chết no, nhát gan chết đói, tôi phải mạnh mẽ nhúng tay vào, giai đoạn nảy sinh liền đem cuộc hôn nhân bóp chết trong nôi, đánh đến khi bọn họ từ đây trời nam đất bắc, kiếp này vô vọng!”

Âu Minh Hiên thán phục nhìn cô nói đến điên cuồng: “Thật đủ điên cuồng…… Càng điên cuồng, tôi cư nhiên cảm thấy cô nói rất có đạo lý……”

Nhưng không phải là tiên hạ thủ vi cường sao!

Bảo bối, thật là muốn cảm ơn cô nhắc nhở!

-

Một giờ sau.

Hạ Úc Huân hoàn toàn uống say, thất tha thất thểu mà bị Âu Minh Hiên đỡ, “Học trưởng…… Anh muốn mang tôi đi đâu a? Học trưởng anh hát ngôi sao nhỏ cho tôi nghe đi! Tôi muốn nghe ngôi sao nhỏ! Hát nhanh lên, không hát tôi liền không đi đâu cả……”

“Cô cho tôi sống yên ổn chút đi!”

Cuối cùng đem được cô đến căn phòng dự tính, Âu Minh Hiên đã mệt đến sắp sửa rụng rời.

Khắp người đều là mùi tanh hải sản, Âu Minh Hiên nhìn thoáng qua Hạ Úc Huân lăn vào khăn trải giường, anh nhanh chóng cầm quần áo, trước đi tắm rửa.

Lúc ra tới, cả người Hạ Úc Huân đã thành công từ trên giường chuyển xuống sàn nhà.

“Này, tỉnh tỉnh, đi tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp!” Âu Minh Hiên đem áo ngủ nhét vào tay cô, đem Hạ Úc Huân đang mơ mơ màng màng nhét vào phòng tắm.

Một thân mùi tanh cùng mùi rượu, anh khẩu vị cũng không đến nỗi nặng như vậy.

Sau khi Hạ Úc Huân đi vào, anh như trút được gánh nặng mà ngồi ở trên sô pha, bật lửa hút thuốc.

Chỉ cần là thứ anh muốn, không từ thủ đoạn nào đều phải có được.

Nhưng, vì cái gì đã đến lúc này, lại bắt đầu do dự……

Có lẽ, là bởi vì quá quan tâm……

Hạ Úc Huân mới vừa đi ra tới liền bởi vì bước chân không vững, tự mình trượt chân, sau đó không chút nào để ý mà vỗ vỗ mông tự mình bò dậy ngồi vào trên sô pha, mở TV ra.

Tầm mắt Âu Minh Hiên vẫn luôn dõi theo chuyển động của cô, thẳng đến khi thấy cô ngồi vào bên cạnh mình.

Nha đầu…… Cô lại muốn làm cái gì?

“Tôi muốn xem film.” Hạ Úc Huân cầm lấy điều khiển từ xa.

Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy, nói: “Đã sắp 12 giờ, cô có muốn ngủ hay không a? Làm trò vớ vẩn gì a?”

“Học trưởng, đây là film gì vậy?”

Âu Minh Hiên đang vô ngữ, vừa ngẩng đầu, thấy rõ hình ảnh giữa màn hình, thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm cho sặc chết……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.