Chương 281: Đã không có việc gì
Mình đang nằm mơ sao?
Giống như…… Giống như mơ thấy A Thần tới cứu mình……
Vừa rồi, cô mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô bị nhốt vào một căn nhà gỗ nhỏ tối đen như mực.
Bóng đêm dày đặc, cửa sổ phòng đóng chặt, không phân biệt rõ là ban ngày hay đêm tối.
Mẹ nói sẽ đến đón Tiểu Huân, mẹ nói rất nhanh liền sẽ trở về, nhưng, mẹ vì cái gì còn chưa tới?
Tiểu Huân rất đói, rất lạnh, rất sợ hãi, rất nhớ mẹ……
Trong bóng đêm, thần kinh cô đặc biệt khẩn trương, hơi có động tĩnh đều sẽ cả kinh ôm lấy thân thể, càng co rúm lại.
Nhưng sau đó, ý thức càng lúc càng mơ hồ, sức lực để khẩn trương cô đều không có, mơ mơ màng màng, trong chốc lát thanh tỉnh, trong chốc lát lại hôn mê.
Cô và mẹ là gần gũi nhất, mẹ vô cùng vô cùng thương yêu cô, mỗi lần làm sai chuyện gì ba ba muốn trách cứ cô, mẹ đều sẽ che chở.
Mẹ chưa bao giờ ngăn cản cô làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Mặc dù ba ba thường xuyên phản đối việc mẹ cô quá cưng chiều cô, nhưng ở nhà mẹ là lớn nhất, ba ba hoàn toàn không có quyền lên tiếng, cuối cùng đều là ba ba thỏa hiệp.
Có đôi khi mẹ sẽ lôi kéo cô nói một vài lời rất kỳ quái, thậm chí có đôi khi sẽ đem cô ôm đến nơi rất cao, cô ngoại trừ việc cảm thấy tò mò, cũng không cảm thấy mẹ mình có gì không bình thường như những người khác. Cô thích nhất, tín nhiệm nhất, dựa dẫm vào nhất vẫn là mẹ.
Cho nên, lúc mẹ đi đến con đường rất xa, đem cô đẩy mạnh vào căn nhà gỗ nhỏ này, muốn cô ngoan ngoãn ở chỗ này chờ bà trở lại, một chút cô đều không do dự.
Dần dần, sự tối tăm cùng an tĩnh vô biên vô hạn này rốt cuộc cũng kết thúc, nhưng tiếp theo lại là cuồng phong gào thét như dã thú ma quỷ kêu rên, là sấm sét đột nhiên ầm ầm, mưa to tầm tã rơi xuống……
Một đường sấm sét nổ vang, tia chớp bổ xuống dưới……
Một người đều không có, rất tối, cô thực sợ hãi thực sợ hãi……
Vì cái gì mẹ còn chưa tới đón cô về nhà?
“Mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ rơi Tiểu Huân……”
Đến cuối cùng, tựa hồ đã biết mẹ sẽ không đến, cô bắt đầu thở thoi thóp mà nỉ non, “Anh…… A Thần……”
“Phanh! Phanh! Phanh!” Thanh âm.
Cửa nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng va đập có tiết tấu, vào ban đêm mưa rền gió dữ này có vẻ vô cùng khủng bố.
“A —— a ——”Năng lực tâm lý thừa nhận đã tới cực điểm rồi, cô ôm lấy đầu hét lớn lên, hy vọng tiếng của mình có thể lấn át đi những tiếng vang đáng sợ kia.
Sau một tiếng vang cuối cùng, cửa gỗ ầm ầm sụp đổ, tia chớp giáng xuống, phác họa ở ngưỡng cửa màu đen là một người một chó.
Cô cho rằng lúc này đây sẽ giống như giấc mơ trong quá khứ, vĩnh viễn bị vứt bỏ ở trong bóng tối, nhưng lúc này đây……
Cô lại cầm bàn tay ấm áp kia, nghe được tiếng kêu vui mừng của pudding……
……
Vẻ mặt Hạ Úc Huân hoảng hốt mà nhớ lại giấc mơ đẹp hiếm có kia, sau đó như suy tư gì mà nhìn áo ngủ trên người đã được thay cùng miệng vết thương đã xử lý xong, dần dần khôi phục sự tỉnh táo.
Cô đã bị bắt tới Indonesia, sau đó là hội đấu giá, sau đó là……
Hình như trong mơ, là A Thần cứu cô……
Nhưng mà điều này không phải trọng điểm!
Trọng điểm là cô sao lại cảm giác thân thể khó chịu như vậy?
Lỗ chân lông toàn thân đều đang điên cuồng kêu gào, lại tìm không thấy lối ra, cả người lâm vào cảnh khốn cùng nào đó……
Lúc này, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Tư Thần với áo ngủ nửa hở đi ra, một bàn tay đang nhẹ xoa mái tóc ướt của mình, giọt nước chưa khô theo da thịt màu mật chậm rãi chảy xuôi……
“Tiểu Huân, em tỉnh?” Lãnh Tư Thần thần sắc kinh hỉ.
Lãnh Tư Thần nhìn thấy Hạ Úc Huân đang ngẩn ra trên giường ngồi nhìn về phía mình, đang muốn đi qua, Hạ Úc Huân lại đột nhiên bay nhanh xuống giường, chạy vài bước, lập tức xông về phía anh, gắt gao ôm eo anh, nói: “A Thần……”
Lãnh Tư Thần đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mềm nhẹ mà vỗ sau lưng cô, nói: “Sợ sao! Đã không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ……”