Chương 315: Đại biểu ánh trăng khinh bỉ anh ấy
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói: “Có một câu nói người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho dù chị là bác sĩ tâm lý, trong chuyện này, em người đứng xem tuyệt đối là nhìn rõ hơn chị.
Nếu chị là kiêng nể em, thì không cần, cho dù em và Lãnh Tư Thần không có kết quả, em cũng sẽ không lựa chọn học trưởng.
Không phải bởi vì học trưởng không tốt, mà là, sau khi đã thích một người, đã sức cùng lực kiệt, căn bản không còn sức lực đi yêu những người khác. Em nghĩ, chị hẳn là hiểu rõ tâm trạng này!”
Có một số việc giấu ở trong lòng lâu, một khi mở chỗ hổng, liền sẽ như hồng thủy tràn lan, một phát không thể vãn hồi.
Đồng hồ trên vách tường điểm hai giờ sáng.
(*): Bắt đầu từ đây mình sẽ đổi xưng hô giữa Tần Mộng Oanh và Hạ Úc Huân vì mối quan hệ đã gần gũi hơn.^^!
Hai người phụ nữ nằm trên sô pha, vừa uống rượu vang đỏ, vừa tâm sự tình cảm với nhau.
Lạc Lạc đã bị ôm vào phòng ngủ ngủ rồi, pudding rất chuyên nghiệp mà nằm trên thảm ở cạnh cửa.
Màn đêm lẳng lặng như vậy, một ngọn đèn ấm áp, cảm giác chia sẻ tâm sự với bạn bè, thật sự rất tốt.
Hạ Úc Huân ôm gối đầu ngáp một cái, ngay cả sức lực mắng chửi người đều không có, nói: “Âu Minh Hiên, thật là khốn nạn! Em đại biểu ánh trăng khinh bỉ anh ấy……”
Tần Mộng Oanh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Lãnh Tư Thần cũng không kahs hơn chút nào, tính cách ác liệt như vậy, trước nay đều không bận tâm cảm nhận của người khác! Tuy rằng nói là giải quyết nhanh chóng, không muốn cho em hy vọng, nhưng cách làm có chút quá đáng. Bất quá, nghe những chuyện em kể, chị cảm thấy…… Anh ta hẳn là đã sớm thích em, chỉ là anh ta không chịu thừa nhận mà thôi……”
“Ha ha, vậy sao?”
“Tin tưởng sự chuyên nghiệp của chị!”
Tần Mộng Oanh nói xong nhìn thời gian, nói: “Úc Huân, đã khuya, em không quay về không có việc gì chứ?”
Hạ Úc Huân không sao cả mà xua xua tay, nói:“Anh ta không nhanh như vậy đã trở về đâu! Em đã đủ bi kịch, chẳng lẽ còn trông cậy vào em trở về độc thủ không khuê sao?”
-
Cùng lúc đó, một công ty thiết kế áo cưới nổi tiếng nào đó.
Đã đêm khuya, bên trong vẫn đèn đuốc huy hoàng, cơ hồ tất cả mọi người đều đang tăng ca.
Cửa phòng thay đồ mở ra, Bạch Thiên Ngưng một thân lễ phục dạ hội màu trắng từ bên trong đi ra, hơi chút ngượng ngùng, hỏi: “Tư Thần, đẹp chứ?”
Lãnh Tư Thần ngẩng đầu lên, đáp: “Uhm.”
Bạch Thiên Ngưng đi qua, ôm chặt thân thể anh, nói: “Tư Thần, em thật sự rất vui vì anh đã tới!”
“Xin lỗi, đã tới chậm.”
“Không sao, em biết anh bận công việc. Tuy rằng hiện tại anh không muốn về Lãnh thị, nhưng, em tin anh, cho dù rời khỏi Lãnh thị, cũng nhất định có thể có được trời đất của riêng mình! Em sẽ giúp đỡ anh, làm một người vợ…… Tốt!”
Nếu không phải bởi vì điều tra chân tướng, có lẽ anh thật sự sẽ bị dáng vẻ vô tội này của cô giấu kín.
Không thể không nói, người phụ nữ này tâm cơ quá nặng, thủ đoạn cũng đủ ngoan độc, cư nhiên không tiếc đem bản thân tự sát để che dấu hiềm nghi.
Không chỉ như thế, những người bắt cóc Hạ Úc Huân ngay từ đầu căn bản không chịu nói thật, mà tùy tiện nói tên một đối thủ thương trường một mất một còn của anh, anh thiếu chút nữa đã bị lừa.
Chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn, không chỉ có đối đầu với người khác hung ác, đối với bản thân mình cũng đủ tàn nhẫn, điểm này rất giống anh, chỉ tiếc điểm giống nhau này không cách nào phù hợp với bọn họ.
Bởi vì, anh chán ghét chính mình không từ thủ đoạn như vậy.
Hai con sói cùng ở một chỗ, có cũng chỉ là chém giết cùng tranh đấu.
So sánh hơn, con soi đơn độc chán ghét ngươi lừa ta gạt vẫn tương đối thích cô bé khăn đỏ ngây thơ hơn.
“Đã khuya, sớm một chút trở về nghỉ ngơi. Thân thể vừa hồi phục, đừng quá mệt nhọc.” Ngữ khí của Lãnh Tư Thần có chút mềm mỏng.
Bạch Thiên Ngưng đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tư Thần, anh hiện tại một mình ở bên ngoài nhất định rất vất vả, qua đây ở cùng với em có được không?”