Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 317: Chương 317: Đầu bị lừa đá




Chương 319: Đầu bị lừa đá

Tiệc đính hôn?

Nhắc tới tiệc đính hôn, Hạ Úc Huân lập tức thanh tỉnh vài phần, trên dưới liếc mắt đánh giá Nam Cung Mặc cùng Âu Minh Hiên một cái.

Hai người rất ít khi mặc tây trang, hôm nay cư nhiên phá lệ mặc tây trang, đeo cà vạt.

Khó trách mặc nghiêm trang như vậy, thì ra là muốn đi tham gia tiệc đính hôn.

Bất quá, cũng đúng, Lãnh gia cùng Bạch gia ở thành phố này đều rất có danh vọng. Mà bọn họ một người là thiếu gia tập đoàn Thiên Lâm, một người là tổng tài Âu thị, đi tham gia tiệc đính hôn hai nhà Lãnh gia cùng Bạch gia cũng là theo lẽ thường.

Một người hai người tất cả đều là con cưng của xã hội thượng lưu, cô sao lại bi thảm như vậy, mỗi ngày phải đối mặt với những người này, bị bọn họ kích thích.

Hạ Úc Huân tức giận mà nói, “Mặc, em là tới chơi trò hài hước sao? Lãnh Tư Thần cùng người khác đính hôn, em cảm thấy chị sẽ đi sao? Đi làm gì? Tìm tại vạ sao?”

Nam Cung Mặc ho nhẹ một tiếng, tránh đi cảnh xuân lộ ra trong áo ngủ to rộng của cô, nói: “Vậy chị chuẩn bị ở nhà làm gì?”

“Ngủ a!” Hạ Úc Huân đương nhiên nói.

Âu Minh Hiên rốt cuộc chịu không nổi, chỉ vào mũi cô, mở miệng rống giận: “Em xem lại bộ dạng của mình bây giờ đi! Còn không phải chỉ là một người đàn ông, cần đem chính mình biến thành như vậy sao? Hôm nay em đi cũng được, không đi cũng phải đi!”

Hạ Úc Huân vốn dĩ tâm tình không tốt, bị Âu Minh Hiên kích động như vậy, lập tức đem gối ôm ném, ngồi thẳng người, không cam lòng yếu thế mà rống: “Âu Minh Hiên, đầu anh bị lừa đá hả! Em vì cái gì phải đi?”

“Đầu anh bị lừa đá, vậy cũng còn tốt hơn đầu dội thủy ngân như em!”

Nam Cung Mặc ở một bên nghe được thực nghi hoặc, không rõ dội thủy ngân vì cái gì bị kịch hơn so với bị lừa đá (bi kịch), nội dung cãi nhau của hai người này thật đúng là nhàm chán.

Nam Cung Mặc không hiểu, kỳ thật cãi nhau chính là nhìn khí thế, căn bản không quan tâm mắng cái gì.

Ví dụ như giờ phút này, rõ ràng Âu Minh Hiên khí thế chiếm thượng phong.

Âu Minh Hiên giữ chặt tay Hạ Úc Huân, một tay đem cô túm lên, kéo mắt kính trước mắt cô xuống, nói: “Chính em nhìn xem, nhìn xem bây giờ bộ dạng của em thế nào, đây vẫn là em sao?”

“Từ lúc yêu Lãnh Tư Thần, liền chuẩn bị tốt tâm lý đánh mất chính mình! Không cần anh nhắc nhở!” Hạ Úc Huân quét mắt nhìn cô gái chật vật trong gương, ném tay Âu Minh Hiên ra, mặt âm trầm ngồi ở mép giường.

Cô thản nhiên thừa nhận, Âu Minh Hiên ngược lại không biết nên nói cái gì.

Âu Minh Hiên bực bội mà đi qua đi lại, lúc này đây mới mềm giọng nói: “Không phải phải làm gốc bông gòn sao? Sao lại biến thành nấm mốc thế này? Thua người không thua trận! Em trốn ở trong nhà như vậy là cái gì? Không biết còn cho rằng em đã nhận thua! Em muốn bị Bạch Thiên Ngưng xem thường sao?”

Nam Cung Mặc ngồi xổm qua khuyến khích, nói: “Chị, đi thôi đi thôi! Chị không biết đâu, bên kia quá kiêu ngạo! Ngay cả em nhìn cũng không chịu được! Chị của em sao có thể bị người khác khi dễ a! Lãnh Tư Thần chính là người đàn ông của chị! Người đàn ông chị theo đuổi hai mươi ba năm! Thật vất vả mới xác định quan hệ, chị muốn cứ như vậy buông tha anh ta? Đưa ra khí thế của chị đi! Chị không phải nói, cho dù không thể chinh phục địch nhân, cũng muốn ở khí thế áp đảo địch nhân sao? Có em và chú chống lưng cho chị, tuyệt đối có thể đem Bạch Thiên Ngưng kia áp xuống!”

Nam Cung Mặc nói xong do dự một chút lại kiến nghị nói: “Nếu không…… Nếu không chị cùng Nam Cung Lâm đi cũng được, tuy rằng tên kia rất chán ghét, nhưng vẫn còn lợi hại! Chống lưng cho chị tuyệt đối đủ rồi!”

Hạ Úc Huân cúi đầu, một lúc lâu cũng không nói chuyện, cuối cùng, nước mắt “Lạch cạch” một tiếng nhỏ giọt trên mu bàn tay.

Nam Cung Mặc cùng Âu Minh Hiên vừa thấy tình huống này đều hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.