Chương 181: Đau thấu tim
Hạ Úc Huân bị anh rống đến ngây ngẩn cả người, một hơi thở nghẹn cứng ở cổ họng, dại ra mà nhìn anh.
“Tiểu Huân, anh, đối không……”
Lãnh Tư Thần còn chưa kịp xin lỗi, Hạ Úc Huân đã cắn trên tay anh một cái, sau đó đánh đấm xô đẩy ngực anh, nói: “Anh tránh ra! Tránh ra! Tôi chán ghét anh! Chán ghét anh! Chán ghét anh……”
Một khắc kia, Lãnh Tư Thần từ trước đến nay vẻ mặt luôn lạnh lùng thế nhưng toát ra vẻ bị thương thậm chí còn ủy khuất.
Ngay cả Nam Cung Lâm nhìn cũng không nhịn được xúc động.
“Lão đại……” Bởi vì mệnh lệnh không được đến gần Hướng Viễn vẫn luôn không dám ra tay rốt cuộc nhịn không được muốn tiến lên.
“Cậu làm gì?” Lương Khiêm một phen giữ chặt Hướng Viễn đang muốn tiến lên.
Hướng Viễn phẫn nộ nói, “Chị dâu thật quá đáng! Anh nhìn xem miệng vết thương của đại ca!”
Lúc này, chỉ có hai người Lương Khiêm cùng Hướng Viễn là đứng phía Lãnh Tư Thần, cho nên, chỉ có bọn họ có thể nhìn thấy bả vai sau lưng anh đầm đìa máu tươi cùng máu thịt bị xé rách.
Lương Khiêm than nhẹ một tiếng đem Hướng Viễn kéo ra sau, nói: “Chuyện giữa nam và nữ vốn dĩ không rõ ràng lắm, bọn họ là kẻ muốn đánh người kia lại nguyện ý bị đánh, người khác chen vào không lọt, giúp đỡ cũng chỉ có thể càng giúp càng rối, cậu cũng đừng cho lão đại thêm phiền phức.”
“Chính là, lão đại bị thương nặng như vậy……” Hướng Viễn lại tức bực mà nện một quyền trên vách tường.
“Yên tâm đi, không có việc gì. Lão đại có sóng to gió lớn nào không chịu qua, chỉ là một vết thương do súng mà thôi. So với vết thương hiện tại trong lòng anh ấy, đây thật sự không tính là cái gì.” Lương Khiêm thở dài.
Cho dù bả vai đã đau đến mức hơi động đều đau đớn muốn chết, Lãnh Tư Thần vẫn cố chấp mà nâng tay lên, nặng nề bóp hai vai cô, gằn từng chữ một rõ ràng nói, “Em lặp lại lần nữa. Lời nói vừa rồi, lặp lại lần nữa, anh liền thả em đi, tùy em muốn đi đâu thì đi.”
Hạ Úc Huân đột nhiên an tĩnh lại, ngơ ngẩn mà nhìn người đàn ông trước mắt.
“Nói a!” Ngữ khí Lãnh Tư Thần có phần nặng hơn.
Bị anh quát lên như vậy, hốc mắt Hạ Úc Huân lập tức đỏ, buột miệng nói: “Tôi chán ghét anh! Anh là người xấu!”
Ánh mắt Lãnh Tư Thần bỗng chốc một mảnh hoang vu, “Em đi đi……”
Như lời anh nói, anh buông bả vai cô ra, thậm chí như sợ chính mình hối hận tuyệt nhiên mà đem cô đẩy cách xa mình một bước.
Tim anh đã đau đến chết lặng.
A, vì cái gì phải đau lòng? Hẳn là cảm thấy vui mừng mới đúng chứ! Rốt cuộc từ trong miệng cô vẫn luôn nói muốn cứu, luôn miệng để ý, sủng ái, bảo hộ, là thế thân…… Của anh……
Hoặc là nói, là “Lãnh Tư Thần” trong hư cấu của cô, là “Lãnh Tư Thần” trong tưởng tượng của cô.
Bởi vì, trong thế giới hư ảo này đây bản thân cô là trung tâm, cô sẽ không chịu thương tổn.
Mà trong thế giới hiện thực, anh chỉ biết lần lượt mà làm cô thất vọng, làm cô đau đớn muốn chết.
Cho nên, cô sợ, mệt mỏi, mệt mỏi, tình nguyện lựa chọn anh trong hư ảo, vứt bỏ hiện thực.
Lãnh Tư Thần tự giễu mà khẽ cười một tiếng, trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân không chút do dự xoay người, quay lưng với anh mà đi, từng bước đi về phía “Lãnh Tư Thần” trong hư ảo kia.
Cô chung quy vẫn là vứt bỏ anh.
Lãnh Tư Thần chậm rãi xoay người đưa lưng về phía cô, bởi vì, không muốn trơ mắt nhìn cô rời đi.
Khoảnh khắc anh xoay người, cha con Nam Cung, cùng với tất cả thủ hạ đều thấy được miệng vết thương nhìn thấy ghê người sau lưng Lãnh Tư Thần.
Máu tươi đã đem toàn bộ phía sau lưng anh nhuộm đỏ, áo sơmi màu trắng đã thành màu máu tươi.
Bởi vì kinh hãi mà thanh âm hít ngược khí lạnh hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Hạ Úc Huân vốn dĩ một lòng muốn gối đầu kia, nghĩ nó là “A Thần”, đột nhiên phát hiện mọi người kinh hãi mà nhìn phía sau lưng cô, vì thế tất cả tâm tư đặt trên “A Thần” kia dời đi vài phần, ma xui quỷ khiến mà xoay người…