Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 301: Chương 301: Đuổi ra khỏi nhà




Chương 302: Đuổi ra khỏi nhà

“Lựa chọn gì?” Hạ Úc Huân ngẩng đầu, có loại dự cảm không tốt.

Hạ Mạt Lâm hít sâu một ngụm rồi ngẩng đầu, nói: “Thứ nhất, rời khỏi Lãnh Tư Thần.”

Hạ Úc Huân nghe vậy trái tim đột nhiên thắt lại, nói: “Ba, người cho con một chút thời gian được không……”

Tuy rằng lúc này đây Lãnh Tư Thần làm cô rất thất vọng, nhưng, nhất thời xúc động trước đó, cô vẫn chưa nghe anh giải thích, chung quy vẫn không cam lòng. Bọn họ đều đã phải đi tới bước này, một bước khó nhất đều đã bước qua, cô sao có thể ở ngay lúc này dễ dàng nói buông tay là buông tay.

Nếu kết quả cuối cùng thật sự là Lãnh Tư Thần phụ bạc cô, như vậy…… Cô nguyện ý buông tay……

Cam tâm tình nguyện buông tay……

Hạ Mạt Lâm không có trả lời, tựa hồ đã sớm dự đoán được câu trả lời của cô, chỉ tiếp tục nói: “Thứ hai, rời khỏi nhà này. Từ nay về sau, con không phải con gái ta, ta và con không có bất cứ quan hệ gì nữa.

Coi như ta chưa từng nuôi dưỡng con 23 năm qua, cũng tốt hơn sau này ta vì con mà lo lắng đề phòng, thay con thương tâm khổ sở.

Con muốn đi tìm Lãnh Tư Thần, hay là đi tìm người ba trước của con, tùy con! Ta sẽ không quản!”

Hạ Úc Huân mở to hai mắt, con ngươi tràn đầy hoảng sợ, không ngừng lắc lắc đầu, nói: “Không, con không đi! Con sẽ không đi tìm bọn họ! Ba, người đừng như vậy được không? Đừng đuổi con đi!”

“Vậy con thề, về sau không bao giờ gặp lại Lãnh Tư Thần, nếu không…… Nếu không mẹ con dưới đất, chết không được an bình!

Ta đã tìm cho con một đối tượng, trung hậu thành thật, các phương diện điều kiện đều không tồi, các con trước đây cũng đã gặp mặt, người ta đối với con ấn tượng không tồi, các con mau chóng kết hôn.” Hạ Mạt Lâm tránh đi ánh mắt thương tâm muốn chết của con gái, xiết chặt hai nắm đấm, hạ quyết tâm nói.

Chỉ một lần bởi vì ông không hạ quyết tâm, kết quả khiến cho cô thiếu chút nữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông đã hối hận không kịp, lúc này đây, bất luận như thế nào ông vẫn cần phải nhẫn tâm.

“Ba, người đừng ép con! Xin ba! Con không muốn lấy chồng!” Hạ Úc Huân kích động nói.

Hạ Mạt Lâm mặt đầy thất vọng mà nhìn con gái, nói: “Con vẫn là không muốn rời khỏi Lãnh Tư Thần đúng hay không? Ta đã nghe nói, ngày mai cậu ta sẽ phải đính hôn, con còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn đi làm tình nhân của cậu ta? Muốn Hạ Mạt Lâm ta ném hết mặt mũi không ngẩng lên nổi!”

“Không, không phải…… Con…… Con không biết…… Con thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ……” Hạ Úc Huân thống khổ mà ôm lấy đầu, “Ba, người cho con một chút thời gian……”

Hạ Mạt Lâm run rẩy mà đứng lên, vết máu đầy người chảy ra nhuôm đỏ áo sơmi trắng, nhìn thấy ghê người, thanh âm khàn khàn nói, “Ta biết sự lựa chọn của con, ba không ép con, con đi đi!”

“Ba! Con không đi! Con không đi! Con cũng không muốn lấy chồng! Con cả đời ở bên cạnh người có được không? Ai con cũng từ bỏ!” Hạ Úc Huân quỳ trên mặt đất, đầu gối di chuyển qua, ôm chặt lấy chân Hạ Mạt Lâm.

Ánh mắt Hạ Mạt Lâm khẽ động, dường như mềm lòng, nhưng lập tức lại lạnh xuống, nói: “Cả đời không lấy chồng? Huỷ hoại cả đời hạnh phúc con, ta tạo không nổi cái nghiệt này!”

Vừa dứt lời liền hướng phòng cô đi đến.

Hạ Úc Huân trơ mắt nhìn Nam Cung Lâm đi vào phòng, đem toàn bộ đồ vật từng cái, ném ra ngoài phòng.

“Ba! Ba! Người làm cái gì?” Cô đi theo sau Hạ Mạt Lâm chạy qua chạy lại, muốn ngăn cản ông, rồi lại sợ không cẩn thận chạm vào miệng vết thương ông đau.

“Phanh phanh phanh” vài tiếng, bị ném ra bên ngoài sân.

Lại “Phanh” một tiếng, cửa lớn bị hung hăng đóng lại.

“A ô” một tiếng, ngay cả pudding cũng bị đuổi ra ngoài.

“Ba…… Ba…… Người mở cửa…… Người mở cửa đi…… Đừng đuổi con đi…… Ba…… Con chỉ có người, chỉ có người……” Hạ Úc Huân không ngừng đập cửa, ghé vào cạnh cửa khóc đến tê thanh kiệt lực: “Con sai rồi, con nghe lời…… Cầu xin người đừng không cần con……”

Từ xa truyền đến tiếng ô tô chạy, tiếp theo, một ánh đèn chói mắt chiếu xạ qua, Hạ Úc Huân theo bản năng mà che đôi mắt nhìn về phía chiếc xe dừng ở cách đó không xa……

Cửa xe mở ra, đầu tiên là một nửa đôi chân đàn ông, tiếp theo, thân ảnh cao dài phản quang mà đến.

“Tiểu Huân……” Thanh âm quen thuộc vội vàng vang lên ở bên tai.

Giờ phút này, Hạ Úc Huân đang nước mắt đầy mặt mà ghé vào trên cửa đập đập, bên người là hành lý rải rác đầy đất.

Lãnh Tư Thần nhìn sơ một cái cũng đã hiểu xảy ra chuyện gì.

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.