Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 694: Chương 694: Em là đẹp nhất kiếp này anh gặp được ( 4 )




Chương 694: Em là đẹp nhất kiếp này anh gặp được ( 4 )

Hai ông bà hứng thú bừng bừng tức khắc có chút thất vọng.

“Vậy…… Đó là ai?” Quách Thuần Nhã thật cẩn thận hỏi.

“Có phải là mẹ đứa bé kia hay không?” Lãnh Hoa Kiều nhíu mày lại, nhớ tới cô gái ngữ khí bén nhọn kia, so sánh, ông tất nhiên vẫn tương đối hài lòng Lâm Tuyết hơn.

“Đến lúc đó các người tự nhiên sẽ biết.” Lãnh Tư Thần trả lời.

Nghe được Lãnh Tư Thần nói như vậy, vợ chồng già nháy mắy được rồi, đành phải chuyển biến tốt liền thu lại mà không tiếp tục truy vấn.

Cơm nước xong, Quách Thuần Nhã lưu luyến không rời mà giữ anh lại qua đêm.

“Đã trễ thế này, ở nhà ngủ đi, phòng con chúng ta vẫn luôn gọi người quét tước, sạch sẽ!” Quách Thuần Nhã thật cẩn thận mà nói.

Lãnh Tư Thần nghĩ , đáp: “Được.”

“Ta đi trải chăn cho con!” Quách Thuần Nhã lập tức vui mừng đi lên lầu.

“Mẹ đã lâu chưa vui vẻ như vậy!” Phía sau LãnhTư Triệt than nhẹ một tiếng.

Lãnh Tư Thần không nói gì, bọn họ đối với mình rốt cuộc là yêu thương, là áy náy, hay là cái gì khác, anh đã không muốn truy cứu.

“Ra ban công ngồi?” LãnhTư Triệt kiến nghị.

“Uhm.”

-

Hai an hem lên ban công lầu hai, ở trên ghế mây cũ kỹ ngồi xuống.

Khi còn nhỏ, bọn họ thường xuyên ngồi ở chỗ này cùng nhau đọc sách, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau uống trà chiều.

Đó là khoảng thời gian vô ưu vô lo tươi đẹp nhất của bọn họ, sau khi lớn hơn chút, anh liền đi Mỹ du học, chữa bệnh.

Bầu trời trăng sáng sao thưa, bên tai là tiếng côn trùng không biết tên gì kêu to, pha lẫn mùi hương cỏ xanh theo gió thoang thoảng quét qua.

Cảm giác này thật giống như xuyên qua thời gian, lại quay về nhiều năm trước kia.

LãnhTư Triệt một tay chống cằm, xuất thần mà nhìn dưới tường sân, chỉ về phía kia, nói: “Anh, còn nhớ rõ chứ? Ở ngay chỗ kia, Tiểu Huân mỗi lần đều là từ nơi đó nhảy vào!”

“Uhm.” Lãnh Tư Thần theo hướng anh chỉ nhìn qua, gật gật đầu.

“Nha đầu kia, mỗi ngày lại đây hỗn ăn hỗn uống, nhưng cũng rất có lương tâm, mỗi lần đều sẽ mang đồ tới đổi, không phải quả dâu, thì cũng là quả mâm xôi, còn có một lần mang theo khoai lang đỏ chính cô nướng, khoai lang đỏ kia, đều nướng cháy thành than……” LãnhTư Triệt nói, cười thành tiếng.

Lãnh Tư Thần khóe miệng cũng hơi gợi lên, suy nghĩ về quá khứ xa xăm.

“Sau đó anh còn dùng củ khoai nướng thành than kia dạy cô ấy viết tên mình, nói học xong liền cho cô ấy ăn kẹo, bất quá, cô ấy lại như thế nào cũng học không được, nhưng thật ra…… Nhưng thật ra ba chữ Lãnh Tư Thần, lại học rất nhanh……” LãnhTư Triệt nói dần dần biến mất ở gió đêm.

Lãnh Tư Thần cũng một trận trầm mặc.

LãnhTư Triệt cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, cuối cùng thấp thấp mà thở dài một tiếng: “Anh, anh biết không? Có đôi khi…… Có đôi khi em cũng thật hối hận a!”

“Hối hận cái gì?” Lãnh Tư Thần hỏi.

LãnhTư Triệt ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu bầu, trong mắt phản chiếu ánh trăng trên cao, một mảnh ánh sáng màu hơi lạnh, xoay quanh thâm trầm đau đớn, nói: “Hối hận em không kiên trì, hối hận em cứ như vậy rời khỏi, bởi vì người kia là anh, cho nên em ngay cả một chút tranh thủ đều không có. Anh, anh nói xem, nếu lúc trước em chủ động theo đuổi cô ấy? Hiện tại kết quả sẽ như thế nào?”

“Vẫn vậy, cho dù em không rời khỏi, cô ấy cũng chỉ sẽ thích anh.” Lãnh Tư Thần ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nói.

“Phốc……” Vốn dĩ không khí rất ưu thương, kết quả LãnhTư Triệt bị một câu nói này của anh làm cho dở khóc dở cười.

“Cười cái gì? Anh nói là sự thật.” Lãnh Tư Thần nghiêm túc mà nhìn anh.

“Đúng đúng đúng…… Là sự thật……” LãnhTư Triệt lau đi khóe mắt cười ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.