Chương 507: Hiểm cảnh
Người tỏng hội trường đã di chuyển hơn phân nửa, chỉ còn lại người bị thương không thể di chuyển và người đã chết.
Chuông cảnh báo bên ngoài hội trường hú vang, thỉnh thoảng có chuyên gia đàm phán nói có chút vô dụng: “Người bên trong nghe rõ, ngươi đã bị bao vây, lập tức giao con tin, buông vũ khí, đầu hàng!”
Lời nói phiền lòng chọc đến cảm xúc của phạm nhân càng thêm kích động: “Câm miệng! Tất cả đều câm miệng cho ta!”
Người kia tướng mạo kỳ thật rất thanh tú, nhưng giờ phút này lại bị máu tươi cùng vẻ mặt hung ác hoàn toàn che dấu, chỉ còn lại đáng sợ.
Đã có người nhận ra hắn, là một diễn viên có chút danh tiếng, nhưng bởi vì không có thân thế bối cảnh, lại không bằng lòng với quy tắc ngầm tuần hoàn của nghề nghiệp, liên tiếp vấp phải trắc trở, có tài nhưng không gặp thời. Đã từng cùng một người nghệ sĩ đứng đầy công ty xảy ra tranh chấp, cuối cùng bị người kia biến thành tiếng xấu, thậm chí bị trở thành bệnh nhân tâm thần đưa vào bệnh viện.
Người nghệ sĩ kia cũng tham gia tiệc đêm nay, giờ phút này, toàn thân cô đẫm máu nằm trên mặt đất, thân thể nhiều chỗ bị dao chém, từng đợt mà run rẩy.
“Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
Người đàn ông đã hoàn toàn mất đi lý trí, như bọn họ mong muốn, hiện tại hắn thật sự hoàn toàn điên rồi.
“Ha! Lãnh Tư Thần! Thần thoại thương giới!”
Kẻ điên đi từng bước một về phía anh, Lãnh Tư Thần vẫn thanh lãnh đạm mạc.
“Như thế nào? Nói xem, ngươi là dựa vào biện pháp xấu xa gì mà bò đến vị trí như hôm nay? Dưới bề ngoài quang vinh chói lọi này lại là một linh hồn dơ bẩn như thế nào!”
Hạ Úc Huân mắt thấy người kia đi từng bước về phía bên này, trái tim thắt thành một đoàn.
Người này bây giờ hiển nhiên đã điên rồi, nhìn thấy ai đều phải cắn một cái, đối với vị trí của Lãnh Tư Thần coi như kẻ thù tâm tính quá nặng……
“Hàn Bân phải không?”
Bị Lãnh Tư Thần đột nhiên gọi tên ra, người kia đầu tiên là sửng sờ, ngay sau đó cười lạnh: “A, thật là vinh hạnh, nhân vật nhỏ bé như ta, cư nhiên có thể được Lãnh tổng nhớ kỹ!”
“Ngoại tộc luôn luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn một chút, trong giới những chuyện xấu ai chẳng biết, nhưng không làm rõ không tính toán, còn muốn bàn bạc cách nói…… Chỉ có một mình ngươi.”
Người này anh có chút ấn tượng, là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí mà công ty bọn họ mới vừa thu mua, bởi vì mới vừa thu mua còn đang trong giai đoạn trùng tu, cho nên gần đây có chút loạn, không nghĩ tới cư nhiên sẽ ầm ĩ ra lớn chuyện như vậy.
Lãnh Tư Thần một bộ nói chuyện phiếm, bên ngoài người vây xem lại là kinh hồn táng đảm, đương nhiên cũng không ít người xem kịch vui chờ Lãnh Tư Thần xấu mặt như thế nào.
Tuy rằng cảnh giới tuyến đã kéo nghiêm mật, nhưng vẫn không làm gì được đội ngũ paparazzi chỗ nào cũng nhúng tay vào, giống như loại tin tức ngàn năm một thuở này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện mà có thể gặp được.
Lam Hạo Dương người này ngày thường một bộ cà lơ phất phơ, đem tiền treo ở bên miệng, nhưng lúc này trong lòng nào còn tin tức, cũng chỉ còn lại lo lắng, Lãnh Tư Thần cái tên siêu cấp ngu ngốc kia, vừa rồi hắn kéo thế nào, anh đều không đi, bây giwof thì tốt rồi!
Nam Cung Lâm bên này cũng đã bắt đầu điều người mình đến.
Từ góc độ này của ông có thể nhìn thấy Hạ Úc Huân đang trốn sau lưng ghế của Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích, hình như đã ngất xỉu.
Cũng không biết nha đầu kia thế nào, Nam Cung Lâm lòng nóng như lửa đốt.
Đã sớm dự đoán được rất có thể sẽ là kết quả này, nhưng ông lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
“Ha ha ha…… Thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh! Các ngươi những người này…… A, là người sao? Dối trá, vô sỉ, dơ bẩn, bỉ ổi…… Các ngươi cũng xứng làm người sao?”
“Đúng vậy.” Lãnh Tư Thần cư nhiên tỏ vẻ phụ họa, không khỏi làm người ta mở rộng tầm mắt.