Chương 452: Lần đầu tiên thấy ngài
Cảm nhận được độ ấm chân thật của cô, anh đột nhiên cảm thấy cái gì đều không quan trọng.
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi bên cạnh hai mặt nhìn nhau, thật là gặp quỷ, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào……
Chẳng lẽ cô gái này thật là Hạ Úc Huân?
Hay BOSS tưởng niệm quá thành bệnh nhận sai người?
Nhưng BOSS khôn khéo như vậy, trước kia nhiều lần đều không có trúng chiêu, lần này cư nhiên sẽ trúng chiêu?
Nói thật, cô gái trước mắt tuy rằng nhìn có vài phần tương tự, nhưng so với những người trước kia không quan tâm là tự nhiên hay là phẫu thuật, đều không xem là quá giống. Có một lần một cô nương quả thực phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt Hạ Úc Huân, khiến tất cả bọn họ đều kinh sợ, nhưng BOSS lại chỉ nhìn thoáng qua liền kết luận không phải, cuối cùng tra xét một chút quả nhiên không phải, lần này sao lại cố tình liền trúng chiêu của cô này?
Hai người thật sự là không nghĩ ra.
Đặc biệt Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi bọn họ vẫn luôn đều cho rằng Hạ Úc Huân đã chết, chỉ là không dám ở trước mặt Lãnh Tư Thần đề cập mà thôi, chỉ có thể năm này sang năm nọ mà phối hợp tìm.
Giờ này khắc này, làm đương sự là Hạ Úc Huân cũng có chút ngẩn ra.
Lúc hơi thở lạnh lẽo quen thuộc giống như cuồng phong cấp mười hai che trời lấp đất thổi quét vào thế giới của cô, sự cứng rắn 5 năm ăn sâu bén rễ bị thổi đến lung lay sắp đổ.
5 năm lừa mình dối người, cô cho rằng cô đã có thể đem anh xem như người xa lạ không quan trọng, cho dù oan gia ngõ hẹp cô cũng có thể đạm nhiên mà chống đỡ.
Nhưng, ngày hôm trước một điệu waltz cũng đã khiến lòng cô chao đảo, giờ phút này anh run rẩy ôm càng khiến lòng cô hoảng loạn, đó là sự run rẩy dung nhập cốt tủy, mặc kệ bao nhiêu thời gian cũng không cách nào hủy diệt
Nhưng, cô rốt cuộc đã không còn là cô gái nhỏ đối với anh không hề có sức chống cự 5 năm trước nữa rồi.
Cô thong thả mà kiên định mà đẩy anh ra, vẻ mặt bình tĩnh mà tự nhiên, nói: “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này! Tôi nghĩ, anh nhận sai người rồi.”
Uất Trì Phi thấy thế trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ là dục cự còn nghênh? Nhất định là như thế!
Ngắn ngủn một câu, lòng Lãnh Tư Thần kịch liệt quặn đau, không thể nào tin nổi mà ngơ ngẩn mà nhìn cô, nói: “Tiểu Huân……”
Nhận sai người? Anh sao có thể nhận sai người!
“Tiên sinh, nếu ngài tỉnh táo, tôi muốn chúng ta có thể xử lý một chút chuyện hôm nay hay không. Thực xin lỗi, là tôi không quản con trai tốt, để nó không cẩn thận quấy nhiễu hôn lễ của ngài. Còn nữa, cảm ơn ngài đã cứu nó!” Hạ Úc Huân thật sâu mà cúi mình vái chào.
Lãnh Tư Thần vẫn đang thất thần, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm mặt cô, chú ý từng nét mặt của cô.
Tiểu Huân của anh là nóng nảy mà kích động, cô gái trước mắt lại lạnh lùng mà lý tính.
Tiểu Huân của anh là đáng yêu mà linh động, cô gái trước mắt lại dịu dàng mà bình tĩnh.
Tiểu Huân của anh giống như một nụ hoa ngây ngô dưới ánh mặt trời, cô gái trước mắt lại là đóa tường vi quyến rũ ẩn nấp trong đêm đen……
Nhưng, anh biết……
Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại tản ra tia sắc bén mà nguy hiểm, giống như một con dã thú săn mồi, nói: “Tiểu Huân, em đừng quá xem nhẹ anh, em cảm thấy, thời gian 5 năm, anh sẽ liền không nhận ra em sao?”
Hạ Úc Huân mày nhíu lại, lộ ra vẻ khó hiểu, nói: “Tiên sinh, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì. Nghe ý của ngài, tôi hình như là giống với một vị cố nhân nào đó của ngài, nhưng, tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài.”
Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch đứng ở một bên bĩu môi, được rồi, lần này cần phải thừa nhận, kỹ thuật diễn của mẹ thật sự là quá xuất sắc, ngay cả cậu đều thiếu chút nữa bị lừa.
Vẻ mặt tự nhiên, ngữ khí bình tĩnh này…… Đều có thể đoạt được giải Oscar!
Cho nên nói tiềm năng của con người thật là vô hạn!