Chương 125: Một người hai người tất cả đều là bạch nhãn lang
“Chị……” Nam Cung Mặc bị rống đến lỗ tai đều sắp điếc, đáng thương tội nghiệp ý đồ cầu cứu.
“Ách, các người đều đói bụng rồi hả! Tôi đi làm cơm chiều a! A, ha ha……” Hạ Úc Huân tất nhiên không dám giúp cậu, dưới ánh mắt vạn phần ai oán của Nam Cung Mặc thẳng tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Hạ Úc Huân đang cắt củ cải, nghe từ phòng khách truyền đến thanh âm không khỏi mặt đỏ tai hồng, thế cho nên thiếu chút nữa hưng phấn quá độ cắt đứt cả ngón tay.
“Âu Minh Hiên, anh tên hỗn đản này! Anh dựa vào cái gì quản tôi!”
“Cậu cho rằng lão tử muốn quản cậu, sớm biết vậy ngày đó ở Italy liền không nên cứu cậu cái đồ ôn thần vong ân phụ nghĩa này!”
“Anh hối hận cứu tôi, tôi còn hối hận được anh cứu a! Ai thèm!”
“Hối hận được tôi cứu? Lão tử không cứu cậu, cậu phải bị tên đàn ông kia làm cho bán thân bất toại!”
“Anh cút cho tôi, bọn họ là bạn bè tôi! Sẽ không đối xử với tôi như vậy! Anh cho rằng ai cũng như anh sao!”
“Bạn? Mẹ kiếp! Bạn sẽ như vậy…… Như vậy…… Như vậy!?”
“Tên hỗn đản! Anh còn dám chạm vào tôi một cái tôi giết anh!”
……
……
Hạ Úc Huân đã chảy nước miếng ở trong đầu nhanh chóng phác hoạ hình ảnh giờ phút này trong phòng khách màu hồng phấn.
Tiểu Thụ thanh thuần khờ dại khó tính, nóng nảy phẫn nộ tiểu công……
A! Tia lửa bắn ra bốn phía, tình cảm mãnh liệt mênh mông, thiên lôi câu địa hỏa a!
Oa? Như thế nào đột nhiên không tiếng động? Tiếp tục tiếp tục a! Hạ Úc Huân trong lòng nôn nóng mà thúc giục.
“Này…… Này! Anh không sao chứ?” Thanh âm Nam Cung Mặc nghe tới có chút kinh hoảng.
Hạ Úc Huân ngừng thở tiếp tục nghe.
“Làm cái gì a! Tôi cũng không dùng lực a! Thực sự có đau như vậy? Tôi không phải nhẹ nhàng lấy ra sao……”
Hạ Úc Huân gắt gao cắn môi, vẻ mặt thế giới quan bị điên đảo, trời xanh a! Chẳng lẽ học trưởng bị tiểu thụ phản công? A a a!
“Trán thật nóng, anh sinh bệnh a? Tôi lại không biết……”
“Một người hai người tất cả đều là bạch nhãn lang, ai……”
“Mùi gì a?”
Hạ Úc Huân nghe thế lập tức căng thẳng thần kinh, mùi? Mùi gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái đồ vật kia a?
Chỉ nghe được Âu Minh Hiên tiếp tục nói, “Hình như là mùi cái gì đó cháy.”
“A ——” Hạ Úc Huân lúc này mới như trong mộng thức tỉnh, sợ hãi kêu lên một tiếng tắt lửa đi.
Chờ Hạ Úc Huân đem đồ ăn làm xong bưng qua, Âu Minh Hiên vẻ mặt bị thương, thần sắc ảm đạm mà dựa nghiêng trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Úc Huân đỡ anh dậy nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mà buộc anh uống thuốc hạ sốt, sau đó đem khăn lạnh chườm lên trán anh.
“Cơm sắp xong, anh trước nghỉ ngơi một chút, đừng bực bội với trẻ con.”
Lệ rơi, lời này như thế nào nghe có chút không được tự nhiên a? Giống như lời vợ nói với chồng……
Thần sắc Âu Minh Hiên giãn ra, nhưng vẫn cáu kỉnh, trầm mặc không nói.
Nam Cung Mặc khuôn mặt rầu rĩ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Hạ Úc Huân dáng vẻ khom lưng uốn gối, trong lòng lửa giận vô danh hướng lên.
Hạ Úc Huân đầu tiên là đi phòng bếp bưng thức ăn, sau đó đặt củ cải trắng đen như mực xuống, tiến đến bên cạnh Nam Cung Mặc hỏi, “Cậu làm gì anh ấy? Trên mặt anh ấy lại thế kia? Bội phục a!”
“Em không muốn nói chuyện với chị! Không nghĩa khí!” Nam Cung Mặc hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý tới cô, còn vì vừa rồi cô ném mình đào xuống tẩu mà tức giận.
“Ách, tôi cũng là bất đắc dĩ a! Cậu nghe tôi giải thích……”
Kết quả là, Hạ Úc Huân đem cậu kéo đến phòng bếp, vừa dạy cậu làm món cá chua ngọt Âu Minh Hiên thích ăn nhất, vừa bắt đầu tự thuật cảnh ngộ bi thảm của cô……