Chương 177:Nhật kí của cô
Chờ ăn uống no đủ, Lãnh Tư Thần rốt cuộc mới nhớ tới làm chánh sự, nói: “Tiểu Huân, em xem cái này.”
“Đây là cái gì?” Hạ Úc Huân cầm lấy notebook anh đưa qua, tò mò mà mở ra.
Thấy cô vô tâm mà đem nhật kí mở ra, trong lòng Lãnh Tư Thần trong nháy mắt kịch liệt nhảy lên.
Trên trang giấy nét chữ xinh đẹp cuồng dã không chịu trói buộc quen thuộc lập tức ánh vào mi mắt.
[…… A Thần, My–Sunshine, vẫn luôn chịu đựng không đi gặp anh, cũng không phải bởi vì quên mất anh, mà là tự cho anh thời gian, để anh nhớ tới em, nhưng đến cuối cùng, lại là, em đang nhớ anh……]
Thời gian là sau ngày cô nằm viện do bị nhốt trong thang máy xin nghỉ.
Thì ra lúc đó cô đột nhiên xin nghỉ, cư nhiên là mang tâm tư như vậy, mà chính mình lại hiểu lầm cô cùng Âu Minh Hiên quấn lấy nhau, Lãnh Tư Thần mới vừa cảm động đến rối tinh rối mù, sắc mặt lại trong nháy mắt trở nên xanh mét.
[…… Lucifer Lãnh Tư Thần, một ngày nào đó, tôi muốn anh phải bò dưới chân tôi, hướng tôi sám hối, khẩn cầu tôi tha thứ! A ha ha ha……]
Không tồi a! Rất sinh động! Cư nhiên còn có hình vẽ minh họa, cô áp đảo anh, chà đạp anh.
Tiểu nha đầu kiêu ngạo này, Lãnh Tư Thần kéo bàn tay nhỏ của Hạ Úc Huân, oán hận mà cắn ngón tay một cái.
“Ai, đau đau đau…… Người xấu!” Hạ Úc Huân hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn anh, hoàn toàn không biết chính mình rốt cuộc phạm phải sai lầm gì mà anh đối xử như vậy. Anh cư nhiên cắn cô!
“Tiếp tục lật.” Lãnh Tư Thần một bộ tư thái uy hiếp.
Hạ Úc Huân vừa lẩm bẩm vừa ngoan ngoãn lật.
[…… Học trưởng, cứ như vậy đi! Cứ như vậy, không cần lại quản em. Được anh che chở như vậy, em vĩnh viễn sẽ không nở hoa. A Thần, trước khi em nở hoa, em sẽ không đi tìm anh……]
Thì ra đây là nguyên nhân lúc cô rời khỏi công ty, hơn nữa biến mất lâu như vậy, không xuất hiện trước mặt anh sao? Những tích tụ trong lòng anh phút chốc giải mở ra.
[ Lãnh Tư Thần anh chính là người ngu ngốc nhát gan! Anh rõ ràng…… Rõ ràng chính là…… Chẳng lẽ thật là em tự mình đa tình, vì yêu mà ngu si, sinh ra ảo giác? Anh trong phút chốc ôn nhu thật sự chỉ là em ảo giác mà thôi sao? Anh rõ ràng có thể ôn nhu như vậy ôm em, ôn nhu gọi em là Tiểu Huân ^ ^, đây chỉ là vì anh xem em như là…… Em gái? Chỉ là xem em như em gái bướng bỉnh sao? Trời xanh ơi! Ngàn vạn lần không cần! Em chính là muốn làm kẻ thù của anh cũng không cần làm em gái anh! Vì cái gì anh liền không thể đem em đối xử như một cô gái a? ]
Đúng, Tiểu Huân, em nói đúng, kỳ thật anh chính là người nhát gan, vẫn luôn trốn tránh em……
Anh tự xưng là thông minh, lại không thể tin được có một số việc, em thế nhưng so với anh còn nhìn rõ hơn.
Lãnh Tư Thần nhìn đến chỗ này, nhớ tới Tư triệt đã từng nói với anh, anh xác thật làm quá nhiều chuyện khiến cô hiểu lầm, rõ ràng nói chán ghét không để bụng, lại thường xuyên không cách nào khống chế toát ra sự ôn nhu thậm chí ghen ghét.
Sự hỗn độn của bản thân phải như thế nào để cô hạ quyết tâm rời xa hay là yêu thương sâu sắc a!
Anh đến bây giờ mới hiểu được, cho tới nay là anh đang tra tấn cô.
……
……
Lãnh Tư Thần không thể nói là không cảm động, bởi vì nhật kí này cơ hồ là truyện ký của riêng anh.
Cả quyển đều là tình yêu tràn đầy của cô đối với anh.
Vui sướng, ưu thương, phiền não…… Tất cả những cảm xúc này đều do anh tạo nên, ôm lấy cô, cùng nhau chia sẻ với cô, trong lòng nảy lên cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
Thật là hận không thể ích kỷ mà đem nhật kí trân quý này chiếm làm của riêng.
Sau khi xem xong, Lãnh Tư Thần khen thưởng mà hôn Hạ Úc Huân một cái, cười đến vô cùng âm hiểm.
Tiểu Huân, đây chính là tự em từng tờ một lật cho anh xem, không tính là anh xâm phạm riêng tư nga!