Chương 630: Phụ tử liên minh ( 9 )
Lãnh Tư Thần ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhìn chằm chằm môi cô bị chính mình hôn đến sưng đỏ, buồn bã nói: “Cần anh giảm đau cho em sao?”
“Giảm đau” cái điển cố này, Hạ Úc Huân đương nhiên thật sự rõ ràng, lập tức thẹn quá hóa giận mà trừng mắt liếc anh một cái: “Lưu manh!”
Đại khái là bởi vì cô còn nhớ rõ, cho nên sắc mặt Lãnh Tư Thần nhu hòa hơn chút: “Hiện tại không cho em đau, ngày mai liền không thể đi, không phải nói ngày mai đối với em rất quan trọng sao?”
Lãnh Tư Thần nói xong lại thay đổi một chân, tiếp tục mát xa vuốt ve cho cô.
Hạ Úc Huân dần dần an tĩnh lại, chỉ là ngẫu nhiên bởi vì quá mức đau đớn mà co rúm lại một chút, lúc này anh liền sẽ dùng lực nhẹ hơn chút.
Nhìn một người đàn ông cao ngạo lạnh nhạt thế nhưng tư thái hèn mọn ngồi xổm bên người cô, vì cô làm loại chuyện này, Hạ Úc Huân mím môi, càng thêm trầm mặc.
“Được rồi, chờ dùng nước ấm ngâm chân.”
Lãnh Tư Thần mới vừa một buông chân cô ra, Hạ Úc Huân lập tức nhảy đứng lên, nói: “Tôi đi thư phòng, anh thích ở thì cứ ở!”
Nói xong hệt như trốn mà rời khỏi phòng.
-
Hạ Úc Huân rời đi, Lãnh Tư Thần ở trên giường ngồi trong chốc lát, ngay sau đó quay đầu nhìn con trai đang ngủ, vỗ nhẹ bờ vai cậu,nói: “Đừng giả vờ nữa, mẹ con đi rồi.”
Tiểu Bạch lập tức mở mắt to chớp một cái, lăn long lóc bò dậy.
“Vừa rồi cảm ơn.” Lãnh Tư Thần nói lời cảm ơn với con trai, tất nhiên là cảm ơn cậu phối hợp với anh như vậy.
Tiểu Bạch quay đầu bĩu môi, nói:“Thật chịu không nổi các người!”
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, nếu là đàn ông khác tiếp cận mẹ, cậu nhất định sẽ vô cùng chán ghét, nhưng, nếu người kia là Tương Nhu, cậu lại cảm thấy cũng không phải khó tiếp thu.
Bất quá, trong lòng ít nhiều vẫn có điểm không vui, mẹ hiện tại đã rất bận, cậu có chút ích kỷ mà không muốn bất cứ ai phân chia lực chú ý của mẹ.
Đồng thời, chuyện hôm nay cũng làm cậu đưa ra một kết luận, đó chính là biện pháp của Tương Nhu thật sự là quá hay, mỗi lần đem mẹ chọc đến xù lông, sau đó lại có thể dỗ dành dễ dàng, cậu cảm thấy với chỉ số thông minh kia của mẹ ở trước mặt Tương Nhu quả thực không đủ nhìn.
Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng nhìn cậu quỷ sứ nhỏ, không yên tâm mà dặn dò nói: “Mẹ con ngày thường nếu làm việc quá muộn, con phải khuyên mẹ, biết không?”
Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Con khuyên, nhưng mẹ lại bảo con đi ngủ trước. Tuy rằng mẹ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng bướng bỉnh lên thì con cũng không có biện pháp với mẹ.”
Lãnh Tư Thần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Thấu hiểu rất rõ. Bất quá, con khuyên như thế nào?”
“Con chỉ nói, mẹ đã khuya, mẹ nên ngủ a!”
“Như vậy không thể được nha, lại đây, chú dạy cho con!” Lãnh Tư Thần vẫy tay.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, từ trong ổ chăn bò dậy, tò mò mà thò lại gần.
Lãnh Tư Thần ghé vào tai, thần bí nói với cậu vài lời, nghe được cậu nhóc liên tục gật đầu……
-
Sau khi dặn dò với Tiểu Bạch xong, Lãnh Tư Thần đẩy cửa đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Nam Cung Lâm dựa vào lan can hành lang, thấy anh từ trong phòng Hạ Úc Huân đi ra, cười như không cười mà cong cong môi.
Nam Cung Lâm xuất hiện một chút đều không ngoài ý muốn, Lãnh Tư Thần nhíu mày oán giận nói một câu: “Đừng để cô ấy quá mệt mỏi.”
Nam Cung Lâm sắc mặt bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, nói: “Ta không có cái bản lĩnh kia để khuyên nó, cậu có thể đi nhờ Tiểu Bạch bảo bối!”
“Cũng không trông cậy vào ông.” Anh đương nhiên đã nhờ con trai rồi.
Lãnh Tư Thần từ trên người sờ soạng một điếu thuốc, cũng không đốt, chỉ lăn qua lộn lại đùa nghịch, dựa vào lan can cầu thang sau lưng, sâu kín hướng Nam Cung Lâm nói một câu: “Đột nhiên có chút ghen với ông.”