Chương 672: Thần biến chuyển ( 1 )
Sáng hôm sau, lúc Hạ Úc Huân tỉnh dậy Lãnh Tư Thần đã ở dưới lầu ăn sáng.
So với cô đầu óc lung tung rối loạn cả đêm không ngủ ngon hai mắt gấu trúc, thì người nào đó nét mặt toả sáng tinh thần sáng láng, quả thực hệt như lão yêu vừa hút tinh khí ngàn năm.
Lãnh Tư Thần dư quang liếc thấy cô, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Mặc nhiều như vậy không nóng sao?”
“Tôi thích.” Hạ Úc Huân nắm tchặt áo khoác trên người đi qua.
Trời rất nóng, cô thật ra muốn mặc mát mẻ một chút, nhưng lỏa lồ da thịt tất cả đều là dấu vết, bảo cô sao có thể gặp người?
Nhưng thật ra Lãnh Tư Thần, cô tối hôm qua cũng không để anh dễ chịu, cho nên dấu vết trên người anh không hề ít hơn so với mình, đặc biệt là dấu răng trên cổ đặc biệt rõ ràng, nhưng thằng nhãi này lại hệt như người không có việc gì tùy tiện ngồi ở chỗ kia.
Quả nhiên da mặt dày chính là không giống nhau!
Trên bàn đã chuẩn bị xong điểm tâm và sữa bò, Hạ Úc Huân không khách khí mà ngồi xuống ăn.
“Qua mấy ngày nữa Tiểu Bạch sẽ khai giảng, anh chuẩn bị cho nó vượt lớp.” Đang ăn cơm, Lãnh Tư Thần đưa ra một câu.
Hạ Úc Huân trong miệng cắn bánh bao, mơ hồ không rõ nói: “Vượt lớp?”
Lãnh Tư Thần từ giữa tờ báo ngước mắt lên, nói: “Em cho rằng tình huống hiện tại của nó tiếp tục chương trình học cấp thấp sẽ thích hợp sao?”
“Tôi cũng biết chương trình học tiểu học với nó mà nói không thích hợp, nhưng nó như vậy có thể quá nhanh hay không? Về sau bên cạnh một người bạn cùng lứa tuổi đều không có, rất cô đơn a!” Hạ Úc Huân rõ ràng không tán đồng với cách làm của Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần nhàn nhạt nói: “Tương lai nó chủ định không phải đi con đường người thường, thiên tài đều sẽ cô đơn.”
Nhìn anh bày ra vẻ mặt người từng trải, Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Tôi không muốn để nó đi lại con đường xưa của anh không được sao? Tôi chỉ hy vọng nó vui vẻ trưởng thành!”
“Anh không cảm thấy anh không vui……” Lãnh Tư Thần nói.
Còn không có không vui sao, thứ này từ nhỏ đã dáng vẻ thiếu niên u buồn, băng sơn mỹ nhân.
Hạ Úc Huân đang muốn phỉ nhổ anh trợn mắt bịa đặt, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Bởi vì bên cạnh có em.”
“……” Hạ Úc Huân thiếu chút nữa bị bánh bao trong miệng làm cho sặc chết: “Khụ khụ…… Lãnh Tư Thần, anh gần nhất có phải lại đọc sách vớ vẩn gì rồi không?”
“Anh nói mỗi một chữ đều là lời thật lòng.” Ánh mắt Lãnh Tư Thần chuyên chú mà nhìn chằm chằm cô.
Thần sắc Hạ Úc Huân có chút không được tự nhiên, che dấu mà né tránh tầm mắt anh, nói: “Lời nói thật lòng cái rắm, thái độ lúc ấy của anh đối với tôi là ác liệt nhất, giống như tôi thiếu anh tám trăm vạn không bằng!”
“Em nợ anh, nợ anh cả đời.”
“Mời anh nói lại!”
“Được, chúng ta nói về Tiểu Bạch. Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui, em không nên đem tư tưởng của em áp đặt lên người Tiểu Bạch, con trai không yếu ớt như em nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ biết con trai tôi tôi không biết cái gì cá có vui hay không! Anh chính là muốn nói tôi mẹ hiền chiều hư con đúng không? Vậy còn anh máu lạnh vô tình phong kiến chuyên chế thì sao!”
“Anh không muốn cãi nhau với em, chuyện này chúng ta để Tiểu Bạch tự quyết định, được không?”
“Được! Nhưng anh không được dẫn sai đường, không được tẩy não nó, đương nhiên, tôi cũng sẽ không.”
“Có thể.”
Lãnh Tư Thần nói xong, đột nhiên yên lặng nhìn cô, gọi: “Tiểu Huân……”
Hạ Úc Huân bị anh nhìn có chút phát run: “Làm gì?”
“Em không cảm thấy như vậy rất tốt sao?” Lãnh Tư Thần nói, ngữ khí cực kỳ mê hoặc.
“Cái gì rất tốt?” Hạ Úc Huân ánh mắt né tránh, ra vẻ không biết.
“Cùng nhau ăn bữa sáng, cùng nhau thảo luận chuyện học hành của con trai……”
“Ngừng! Cũng không cho anh tẩy não tôi! Tôi ăn no rồi!” Hạ Úc Huân kéo ghế dựa ra, đứng lên, hệt như trốn mà đi ra ngoài.