Chương 577: Tiểu Bạch lóe sáng sân khấu ( 2 )
Vì thế Lãnh Tư Thần sửa lại: “Đổi thành trà.”
“Trà cũng không thích!” Sắc mặt Tiểu Bạch càng kém.
Lãnh Tư Thần chỉ xem như cậu đang đùa giỡn, không thèm để ý mà tiếp tục hỏi: “Vậy con thích cái gì?”
“Nước mật ong!” Cậu nhóc nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc mà trả lời.
Lãnh Tư Thần khẽ giật mình, lại nhìn băng vải trên tay mình, con ngươi thâm trầm trong nháy mắt như lạc giữa trời sao, khẽ cười một tiếng nói: “Được, nước mật ong.”
Tiểu Bạch cuối cùng hài lòng, cảm thấy mình thật sự là quá cơ trí.
Nước mật ong giải rượu.
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tư Thần đang muốn đi làm, lại ở ngay cửa ra vào dừng bước, xa xa nhìn thấy con trai đang ngồi trên sô pha cầm tác phẩm vĩ đại đọc.
Bảo mẫu tỏ vẻ đứa nhỏ này cực kỳ dễ chăm, chỉ cần cho cậu một quyển sách, cậu liền có thể an tĩnh mà ở trong nhà cả ngày.
Nhưng dù sao cũng chỉ là cậu bé năm tuổi , đúng là tuổi mê chơi thích ồn ào, lại bị nhốt trong nhà cả ngày, ngay cả mẹ cũng không thể gặp……
Anh thế nhưng trước nay đều không có nghĩ tới điểm này.
Xem ra anh thật sự không hiểu như thế nào để làm một người ba rồi.
Cậu nhóc đang đọc sách thấy người sắp ra khỏi cửa lại đi vòng trở về, trong ánh mắt không khỏi nổi lên một tia hồ nghi.
Lãnh Tư Thần chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh con trai, nói: “Có muốn đến công ty cùng chú không?”
Tiểu Bạch nghe vậy lập tức mở to hai mắt, tràn đầy hồ nghi cùng khó hiểu lại có một tia hưng phấn không dễ phát hiện.
Lãnh Tư Thần tất nhiên mẫn cảm mà bắt giữ được, trực tiếp kéo tay cậu nhóc, nói: “Đi thôi!”
Tiểu Bạch cuối cùng phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu nhỏ hỏi: “Có thể mang trẻ con đi làm sao?”
“Đương nhiên, công ty do chú định đoạt.”
“Nhưng…… Bị người khác nhìn thấy con…… Sẽ gây ảnh hưởng đến chú!” Tiểu Bạch do dự mà dừng bước chân.
Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, lại rất mẫn cảm, tuy rằng bởi vì EQ cực cao giá trị cũng cao, không bởi vì chuyện không có ba mà chịu ủy khuất, nhưng sau lưng vẫn có thể thường xuyên nghe được một vài lời đại loại như con riêng, thậm chí khác loài……
Nhìn vẻ mặt cậu nhóc ảm đạm tự ti, trong lòng Lãnh Tư Thần như bị đao cắt, ngồi xổm người xuống, gằn từng chữ một nói với cậu: “Đương nhiên, là có ảnh hưởng……”
Tiểu Bạch cứng đờ, gắt gao nhấp môi, giây tiếp theo lại bị một vòng tay to rộng ấm áp ôm lấy, thanh âm đàn ông trầm thấp vang ở bên tai: “Người khác nhất định sẽ đặc biệt ghen tị với ta, vì có con trai ưu tú như vậy!”
Tiểu Bạch ngơ ngẩn dựa vào vai anh, đôi mắt to đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó chậm rãi chứa đầy nước mắt, rất cố gắng mới nhịn không cho nước mắt rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Con không có thừa nhận là con trai chú!”
Giây tiếp theo, toàn bộ tầm mắt đột nhiên cao lên, cậu bị cánh tay đàn ông rắn chắc ôm lên.
“Tự con có thể đi.” Cậu không quên vết thương của Tương Nhu còn chưa khỏi hoàn toàn.
“Không có việc gì, đến bãi đỗ xe không xa.”
Chỉ là một đoạn đường ngắn như vậy, lại làm Tiểu Bạch nhớ rất nhiều năm, thẳng đến sau khi trở thành người lớn vẫn luôn nhớ về.
Nhớ tới độ cao và tầm mắt lúc ấy chưa bao giờ cảm nhận qua, nhớ tới tiếng tim đập có lực bên tai, nhớ tới cánh tay rộng lớn cứng rắn và bước chân trầm ổn khác so với mẹ của người kia……
Đây đại khái là lần đầu tiên cậu cảm nhận được, ý nghĩa của từ “Ba” này.
-
Trong bãi đỗ xe, lão Trương tài xế như thường lệ chờ ông chủ xuống dưới.
Ông chủ từ trước đến nay rất đúng giờ, nhưng hôm nay lại chậm vài phút.
Ông đang xem đồng hồ, đột nhiên dư quang liếc thấy ông chủ ông lại đây, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, trong lòng ngực ông chủ đang ôm là cái gì?