Chương 580: Tiểu Bạch lóe sáng sân khấu ( 5 )
“Nơi này có thể có chút nhàm chán, con ngồi một lát trước đi.”
“Không sao, chú làm việc đi, không cần để ý đến con.” Cậu nhóc ngồi trên sô pha, lắc lư hai chân, nhìn quanh nơi làm việc của Tương Nhu, cảm thấy thực mới lạ.
Thịch thịch thịch tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiến vào.”
Một chàng trai đẩy cửa đi đến, trong tay bưng một ly nước ép chanh, còn có vài món điểm tâm ngọt.
Lãnh Tư Thần còn chưa kịp dặn dò, tất nhiên là Lương Khiêm người trợ lý 360 độ không góc chết sắp xếp người đưa lại đây.
“Cám ơn.” Tiểu Bạch lễ phép mà đáp.
“Đừng khách sáo.” Chàng trai vội kinh sợ mà vẫy vẫy tay lui ra ngoài.
Không hề ngoài ý muốn, mới vừa ra đi đã bị một đám nhiều chuyện vây quanh.
May mắn tầng cao nhất không có phụ nữ, bằng không lúc này hắn nhất định bị ăn sống nuốt tươi.
Thấy Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cửa như suy tư nghi hoặc gì đó, Lãnh Tư Thần hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Tiểu Bạch lắc đầu, đáp: “Chỉ là cảm thấy nơi này không giống những nơi khác, con thấy trong TV, trước quầy lễ tân như ban nãy tựa hồ đều là phụ nữ làm, nhưng nơi này của chú đều là đàn ông làm, hơn nữa tầng này một người phụ nữ đều không có.”
Lãnh Tư Thần cảm thán tài quan sát cẩn thận của con trai, đang nghĩ ngợi trả lời như thế nào, con trai lại nhìn anh chằm chằm hỏi một câu: “Chú thực sự chán ghét phụ nữ sao? Con thấy trên mạng có một vài người nói……”
Nói là thật sao? Nói chú thích đàn ông?
Lãnh Tư Thần hít thật sâu, cảm thấy rất cần thiết giải thích, đáp: “Trên mạng nói đều là giả, không cần tin!”
“Con đương nhiên sẽ không tin a, nếu giống như bọn họ nói, sao lại có con chứ!” Tiểu Bạch đương nhiên mà nói.
Lãnh Tư Thần nghe được liên tục gật đầu, thật vui mừng vì con trai còn sáng suốt.
Bất quá, cậu nhỏ tuổi như vậy, hiểu như vậy là quá nhiều rồi phải không?
Được rồi, ngẫm lại lúc mình bằng tuổi cậu bé bây giờ, xác thật suy nghĩ cũng đã không giống bạn cùng lứa, cho nên có rất ít bạn bè trò chuyện.
Dù sao thiên tài đều cô độc.
Nghĩ đến đây, anh quyết định về sau phải cùng con trai giao lưu nhiều hơn chút.
“Vậy có phải chú là vì quá đẹp trai, bị con gái quấy rầy, cho nên mới chán ghét con gái không?” Tiểu Bạch thử thăm dò hỏi.
“Ưhm, xem như vậy đi!” Lãnh Tư Thần gật đầu.
“Con liền biết là như vậy!” Tiểu Bạch lập tức thở dài, một bộ nhận thức bản thân thâm sâu, lẩm bẩm nói: “Bất quá, chỉ có một cô gái, cô ấy so với toàn bộ những cô gái khác đều rất phiền, nhưng con lại không chán cô ấy……”
Lãnh Tư Thần buồn cười, đáp: “Đó là bởi vì con thích cô gái kia rồi! Chú đối với mẹ con cũng là như thế.”
“Tương Nhu, chú đây là đang nói mẹ rất phiền sao?” Cậu nhóc xụ mặt, thề sống chết bảo vệ mẹ.
“Uhm, trước kia…… Xác thật rất phiền…… Theo đuổi chú hơn hai mươi năm……” Lãnh Tư Thần thẫn thờ nói.
Tiểu Bạch nghe vậy tức khắc ngạc nhiên không thôi mà trợn tròn hai mắt nhìn anh.
Lãnh Tư Thần nhướng mày, nói: “Sao, nghe được là mẹ con theo đuổi chú trước, rất ngạc nhiên?”
Tiểu Bạch gật đầu, lại lắc đầu: “Theo logic mà nói, khả năng mẹ theo đuổi là trăm phần trăm.”
Lãnh Tư Thần đỡ cái trán cười nhẹ một tiếng.
“Vậy chú sao lại thích mẹ? Bị nghị lực của mẹ làm cảm động sao?” Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Lãnh Tư Thần nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ lâm vào hồi ức xa xăm, chậm rãi nói: “Kỳ thật từ lúc bắt đầu chú đã thích cô ấy, chỉ là chú ngu ngốc, vẫn luôn không biết mình thích cô ấy, cho dù đã nhận ra cũng không chịu thừa nhận……”