Chương 32: Tinh thần không tồi
Ngày hôm sau nằm viện.
Hạ Úc Huân ngồi trên bãi cỏ mềm mại ở bệnh viện, căm giận mà nhổ những cây cỏ nhỏ vô tội trên mặt đất.
Lãnh Tư Thần đáng chết, cư nhiên nói với ba cô phải đi công tác ba ngày, nói một ngày không phải tốt sao, làm hại cô hiện tại không thể không ngoan ngoãn ở bệnh viện chờ đợi.
Nhàn nhã mà đem một tay gối lên gáy, hưởng thụ gió mát thổi vào mặt, đắm chìm trong ánh mặt trời.
Lúc này, một bóng ma từ đỉnh đầu bay lại.
Hạ Úc Huân đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt sát khí đại thịnh nổi giận gầm lên một tiếng: “Muốn che ánh sáng của tôi, muốn chết sao!”
“Này! Tinh thần thật sự không tôig! Thật nhìn không ra cô có chỗ nào là bệnh nhân.”
Đỉnh đầu, thanh âm đáng đánh đòn của Âu Minh Hiên khoan thai bồng bềnh phát ra.
Hạ Úc Huân dồn sức ngồi dậy, đem cành cỏ trong tay đều ném hết lên người anh, sau đó dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú bảo bối của anh, nói: “Tôi có phải hay không gặp quỷ? Rạng sáng lúc gọi điện thoại cho anh, anh không phải còn ở Singapore sao? Làm hại tôi tốn tiền điện thoại đường dài a……”
Âu Minh Hiên cau mày né tránh cô, nói: “Cô cho tôi một chút dịu dàng đi, đau muốn chết! Ngu ngốc! Quỷ có thể có bóng sao?”
“Cắt, anh lần trước không phải còn muốn tôi ngàn vạn lần đừng dịu dàng với anh sao, nếu không sẽ gặp ác mộng? Đàn ông thật dễ thay đổi!” Hạ Úc Huân khinh bỉ liếc nhìn anh một cái.
Âu Minh Hiên cũng không cùng cô cãi cọ nhiều nữa, trái lại tự mình ngồi xuống, sau đó lại thực không khách khí mà đem đầu gối nằm lên đùi cô.
Hạ Úc Huân ngây ngốc, sau đó tức giận đến mức nhật chiếu hương lô sinh tử yên(*).
(*): Ánh mặt trời chiếu vào lư hương khiến cho nó bốc khói, trong câu ý muốn ám chỉ sự tức giận đến mức bốc hỏa.
“Âu Minh Hiên! Anh anh anh, anh cút ran gay cho tôi!”
Tức chết rồi! Tức chết rồi! Loại động tác này chỉ có tình nhân mới có thể làm được thôi không phải sao?
Thật sự quá ngả ngớn, quá YD, quá tổn hại hình tượng chính nghĩa của cô rồi!
Âu Minh Hiên mắt điếc tai ngơ mà nhắm hai mắt, nói “Huân, tôi chỉ ngủ một lát……”
Tên kia sao lại thế này? Cư nhiên phát ra thanh âm đáng thương, yếu đuối đến vậy? Hạ Úc Huân bị chấn động đến cùng cực rồi.
Cô hồ nghi nhìn Âu Minh Hiên dùng cánh tay che khuất ánh mặt trời, theo bản năng mà đá:“Vậy, chỉ một lát……”
Trong chốc lát thời gian trôi qua, lại trong chốc lát nữa thời gian trôi qua.
Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được đẩy đẩy bờ vai của anh, nói: “Đã đến giờ.”
Âu Minh Hiên nỉ non một tiếng: “Thêm chút nữa……”
“Này, anh làm sao vậy? Có phải hay không xảy ra chuyện gì? Như thế nào giống như mấy đời không được ngủ vậy?”
Âu Minh Hiên “Uhm” một tiếng, lại nói: “Bảy ngày.”
Hạ Úc Huân thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết: “Bảy ngày không ngủ, anh làm gì vậy? Vậy anh là về gấp trong đêm sao?”
“Uhm.” Đơn giản trả lời.
“Như vậy, đã trở lại thì về nhà ngủ đi a! Anh chạy tới chỗ này của tôi làm cái gì?”
“Ngủ.” Vẫn trả lời đơn giản đến mức đáng đánh đòn.
Hạ Úc Huân mặt đầy hắc tuyến mà nhìn về phía cái người đem đùi mình trở thành vật sở hữu cá nhân kia, ngủ thoải mái đến mức nhất phái tâm an.
“Úc Huân……”
Hạ Úc Huân nghe anh kêu mình, lập tức cảnh giác, nói: “Làm gì? Anh hẳn không phải là còn muốn tôi đi lấy giường lấy chăn cho anh đấy chứ? Nói cho anh biết, anh đừng có mà tiến thêm……”
Hạ Úc Huân lời còn chưa dứt, Âu Minh Hiên đánh gãy phán đoán của cô, nói: “Ngu ngốc, nhìn thấy cô không có việc gì, tôi liền an tâm rồi……”
Cách đó không xa phía sau hai người, Lãnh Tư Thần nhịn suốt một ngày, chung quy vẫn là không yên tâm nên lại đến bệnh viện đứng dưới bóng cây, sắc mặt âm trầm xưa nay chưa từng có.
Tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, đem đồ ăn vặt trong tay tất cả đều ném vào thùng rác bên cạnh.
Hạ Úc Huân! Đây là cái cô gọi là yêu sao? Tôi là điên rồi mới có thể áy náy, mới có thể lo lắng sống chết của cô!