Chương 245: Tôi ở dưới lầu nhà cô
Đầu bên kia nhận điện thoại của Âu Minh Hiên, thanh âm phụ nữ mềm ấm vang lên, “Lạc Lạc đừng nháo, mẹ phải nghe điện thoại, ngoan ngoãn đi ngủ, nhanh lên! Alo, minh hiên, có việc sao?”
“Còn chưa ngủ?” Âu Minh Hiên ngẩng đầu nhìn cửa sổ màu vàng nhạt lầu ba.
“Mới vừa tắm cho Lạc Lạc xong, chờ dỗ nó ngủ, tôi còn vài ca bệnh phải xem, có thể sẽ thức khuya.”
Đầu bên kia điện thoại, Lạc Lạc tựa hồ lại nháo, Âu Minh Hiên nghe được thanh âm trách cứ của Tần Mộng Oanh, nói: “Lạc Lạc, buông, mẹ đã dặn con trước khi ngủ không được ăn kẹo, quên rồi sao?”
“Mẹ, con chỉ ăn một viên, mẹ được không……”
Nghe thanh âm đầu bên kia của Lạc Lạc, Âu Minh Hiên có chút luyến tiếc cắt đứt, “Công việc bên này của cô đã sắp xếp ổn chưa? Có gì cần tôi giúp đỡ hay không?”
“Uhm, đã không sai biệt lắm, ngày mai liền có thể chính thức đi làm.” Cô chung quy vẫn là lựa chọn thành phố này làm nơi dừng chân.
“Cô xác định không đến biệt thự Cầm Sắt sao? Bên kia hoàn cảnh không tồi, chung cư có thể có chút ồn ào.” Âu Minh Hiên không quá yên tâm, rốt cuộc cô lẻ loi một mình, còn mang theo một đứa con.
“Chung cư khá tốt, tôi muốn cho Lạc Lạc có thể tiếp xúc với nhiều người, như vậy đối với nó mà nói cũng là một loại rèn luyện.” Tần Mộng Oanh dừng lại một chút, lại nói: “Anh hiện tại…… Đang làm cái gì?”
Âu Minh Hiên khẽ cười một tiếng, “Cô đoán xem!”
Tần Mộng Oanh suy tư trầm ngâm một tiếng, “Tăng ca khẳng định là không có khả năng…… Ở quán bar? Bên phía anh thực an tĩnh. Ở nhà sao? Anh hình như rất ít thời gian ở nhà. Nếu là đang ở chỗ tình nhân, anh sao có thể còn gọi điện thoại cho tôi. Cho nên, đoán không được.”
“Cô thật là hiểu rõ tôi. Tôi xác thật không ở công ty, không ở quán bar, cũng không ở nhà, càng không ở chỗ tình nhân nào đó.” Nghe Tần Mộng Oanh nói một phen logic rõ ràng, trật tự rành mạch, Âu Minh Hiên cuối cùng có loại cảm giác trở lại nhân gian.
Nhìn ảnh phản chiếu cô gái đi qua đi lại trên lầu ba, thanh âm Âu Minh Hiên hơi khàn mà mở miệng nói, “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô.”
Đầu bên kia Tần Mộng Oanh kinh ngạc mà “A” một tiếng, ngay sau đó liền nhìn thấy cửa sổ mở ra, Tần Mộng Oanh ôm Lạc Lạc xuất hiện ở cửa sổ.
Âu Minh Hiên đứng ở dưới lầu phất phất tay.
“Daddy! Daddy!” Lạc Lạc thật xa liền hưng phấn mà dang đôi tay. Tiểu gia hỏa nhãn lực không tồi.
“Không mời tôi lên ngồi sao?” Âu Minh Hiên hướng Lạc Lạc phất phất tay.
Tần Mộng Oanh do dự trong chốc lát, “Đèn lầu hai hỏng rồi, anh cẩn thận một chút.”
Âu Minh Hiên mới vừa đi vào nhà bạn nhỏ Lạc Lạc liền nhiệt tình mà chạy qua, “Daddy, daddy người tới thăm Lạc Lạc sao?”
“Đúng vậy!” Âu Minh Hiên bế Lạc Lạc lên hướng Tần Mộng Oanh nói, “Đêm nay nhiệm vụ dỗ Lạc Lạc ngủ cứ giao cho tôi, cô bận việc thì làm việc đi!”
“Vậy làm phiền anh.” Tần Mộng Oanh cũng không khách khí với anh, việc đêm nay thật sự quá nhiều.
Nửa giờ sau, Tần Mộng Oanh đang thất thần mà nhìn ca bệnh, bên tai đột nhiên có hơi thở nóng rực truyền đến.
“PostTraumaticStressDisorder, rối loạn stress sau chấn thương, là một loại phản ứng tâm thần bất thường để chấn thương tinh thần nghiêm trọng và các yếu tố căng thẳng khác…… Sao lại có nhiều ca bệnh tâm thần kỳ quái như vậy?”
“Lạc Lạc ngủ rồi sao?” Tần Mộng Oanh sứng sờ một lúc, bình tĩnh hỏi.
Âu Minh Hiên đột nhiên tới gần cũng khiến cô một tấc cân nhắc, rốt cuộc, điều chỉnh tâm lý là chuyên môn của cô.
Âu Minh Hiên dựa trên bàn sách nhàm chán mà lật những ca bệnh đó, “Đọc suốt ba lần “Công chúa Bạch Tuyết”, cuối cùng là ngủ rồi!”
Tần Mộng Oanh cười cười, “Tôi mỗi lần đều phải đọc năm sáu lần nó mới chịu ngủ, anh hẳn là nên vừa lòng đi!”
“Phải không?”
Âu Minh Hiên nhìn cô, bỗng nhiên con ngươi âm trầm khiến cô có chút bất an, nói: “Tôi đi rót nước cho anh.”
Cô mới vừa đi được nửa bước, người đàn ông phía sau đột nhiên một tay đem cô kéo vào lòng mình, đầu ái muội mà đáp trên vai cô, nói: “Không cần.”