Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 517: Chương 517: Trộm đồ vật của anh




Chương 519: Trộm đồ vật của anh

Hạ Úc Huân bị ánh mắt đó mê hoặc, bước chân dừng lại, vô cùng cứng đờ mà nhìn anh, cuối cùng, chung quy vẫn xoay người đi về phía anh.

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm tay bị thương của anh xem xét.

Lãnh Tư Thần lập tức ôm chặt cô, sợ cô lại chạy trốn.

Hạ Úc Huân cười khổ: “A, tối hôm qua còn sinh long hoạt hổ, lúc này liền giả vờ yếu đuối với tôi. Lãnh Tư Thần, anh nghĩ rằng tôi sẽ bị anh ăn đến gắt gao đúng hay không?”

Lãnh Tư Thần tự giễu nói: “Tiểu Huân, anh cho dù âm hiểm, đê tiện, lại mưu kế, điều kiện tiên quyết cũng là vì em còn để ý anh, bởi vì em để ý anh, cho nên em mới có thể vì đỡ rượu cho anh mà say; bởi vì em để ý anh, mới có thể vì anh dũng cảm tiết lộ thân phận; bởi vì em để ý anh, cho nên mới nhìn thấy bị thương liền quay lại!”

Hạ Úc Huân nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng, chớp chớp ngẩng đầu mới khiến cho nước mắt không rơi xuống, nói: “Tôi thừa nhận tôi không tiền đồ, định lực kém, không có biện pháp mặc kệ đó mà nhìn anh, Lãnh Tư Thần, anh đừng quá ỷ vào điểm này, cho nên mới không kiêng nể gì mà bắt nạt tôi. Mặc kệ là qua khứ hay hiện tại, tôi luôn bại dưới tay anh!”

Hạ Úc Huân lòng tràn đầy thất bại, thân thể khẽ run, rốt cuộc nói không được, cầm lấy hòm thuốc đầu giường, trầm mặc mà xử lý miệng vết thương cho anh.

Lãnh Tư Thần cũng không dám nói gì, lẳng lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của cô.

Thời gian chậm rãi qua đi, rốt cuộc đem bàn tay anh băng bó xong, cô đem hòm thuốc đặt về chỗ cũ.

“Tiểu Huân, đừng bỏ anh được không……” Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng ôm chặt cô, thậm chí không dám quá dùng sức, sợ làm cô sợ.

Trời biết giờ phút này anh có bao nhiêu khẩn trương!

Ánh mắt Hạ Úc Huân run rẩy, sau một lúc lâu rốt cuộc bình tĩnh hạ quyết tâm nhìn anh mở miệng nói: “A Thần, tôi đã…… Không có sức lực đuổi theo một hằng tinh lóa mắt, cũng không muốn đối mặt với phần tình cảm bất cứ khi nào đều có thể bị huỷ diệt, cái loại cảm giác toàn bộ thế giới ở xung quanh tôi ầm ầm sụp đổ, tôi không có biện pháp thừa nhận lần thứ hai.”

Nghe được một tiếng “A Thần” kia, anh còn tưởng rằng có hi vọng, nhưng mà, ngay sau đó Lãnh Tư Thần liền ngây dại, giống như từ thiên đường bị rớt xuống địa ngục, không cách nào tin nổi nhìn cô.

Hạ Úc Huân lộ ra một nụ cười khổ yếu ớt, nói: “Tha thứ cho sự yếu đuối của tôi, hóa ra, ngay cả anh đều không thể cho tôi dũng khí.

Đã từng, là tôi quá ngây thơ, quyết định chỉ vì một mình anh mà sống, nhưng hiện tại tôi, chỉ muốn vì bản thân mình sống một lần.

Tôi đã không phải Hạ Úc Huân trước kia xúc động nhiệt huyết yêu một người liền không màng tất cả, hiện tại tôi là Hạ Như Hoa, thực tế, thế lực, ích kỷ, yếu đuối! Đã…… Không đáng cho anh yêu……”

Nói tới đây, cô ôn nhu mà kiên định đẩy anh ra, lại nhìn về phía anh, ánh mắt đã không còn độ ấm, nói: “Cho nên, Lãnh tiên sinh, thực xin lỗi.”

Lãnh Tư Thần nắm chặt nắm tay, miệng vết thương vừa băng bó lại nứt toạc chảy máu đầm đìa, lại ngại không đủ đau nặng nề mà nện một quyền trên mặt đất, nói: “Hạ Úc Huân, có đáng giá hay không không phải do em định đoạt! Em không nói một tiếng trộm đi thứ quan trọng như vậy của anh, cứ như vậy liền đi luôn?”

“Thứ đồ vật gì quan trọng…… Tôi không có mang đi bất cứ thứ gì của anh!” Hạ Úc Huân tức khắc căng thẳng toàn bộ thần kinh.

Lãnh Tư Thần nhìn cô, cười lạnh, nói: “Hạ Úc Huân, em xác định không có?”

“Tôi đương nhiên xác định!” Hạ Úc Huân thẳng thắn trả lời, trên mặt một mảnh bằng phẳng, nhưng móng tay cũng đã khẩn trương đến mức cắm vào lòng bàn tay.

“Tiểu Bạch.” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc mà nói ra hai chữ.

Vừa dứt lời, đồng tử Hạ Úc Huân bỗng nhiên co rút lại, toàn bộ cứng cỏi bình tĩnh ầm ầm sụp đổ.

Chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra!

“Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch là của tôi! Không có bất cứ quan hệ gì đến anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.