Chương 119: Trong ba tháng nói gì nghe nấy
“Hạ Úc Huân, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?” Âu Minh Hiên cười lạnh.
Hạ Úc Huân thở dài, vạn phần bất đắc dĩ, “Trên thế giới nào có nhiều trùng hợp như vậy, tôi sao có thể dễ dàng đem một người xa lạ cứu rồi đưa về nhà ở…… Tôi biết tôi nói những điều này rất khó tin, khó có thể lý giải, cho nên tôi mới quyết định không bằng không nói cho anh đó thôi! Xem đi! Anh quả nhiên chính là không tin.”
Âu Minh Hiên khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn cô, nói: “Nghe ngữ khsi của cô, cô nói dối nhưng thật ra tôi lại sai rồi!”
“Nào dám a! Đều là nô tỳ sai!” Hạ Úc Huân buồn bực nói.
Âu Minh Hiên vẻ mặt khó lường mà trầm mặc một lát, sau đó lộ ra biểu tình không sao cả, nói: “Một người cũng là giấu, hai người cũng là giấu, tôi không ngại chen lấn.”
Không nghĩ tới Âu Minh Hiên hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài, Hạ Úc Huân trừng lớn hai mắt nhìn anh, càng thêm buồn bực, nói:“Nhưng, anh còn phát sốt a! Không đi bệnh viện sao được?”
Muốn chết a! Mấy người đàn ông này, một người hai người tất cả đều quá tùy hứng đi!
Âu Minh Hiên một bộ cùng lắm thì không có gì, nói: “Không sao, tôi uống thuốc hạ sốt rồi.”
Hạ Úc Huân hoàn toàn không thể lý giải kêu rên, “Anh làm gì thế nào cũng phải đến nhà tôi vậy?”
“Bởi vì tôi thích.” Âu Minh Hiên nói với vẻ mặt đáng đánh đòn.
Vốn đang có phần hòa hoãn, hiện tại biết nhà cô còn có quả bom hẹn giờ kia, nói như thế nào cũng phải đến.
“Thật sắp bị anh làm cho tức chết rồi! Tùy hứng hệt như cậu nhóc kia!” Hạ Úc Huân oán giận.
Âu Minh Hiên vẻ mặt kiêu ngạo, “Hạ Úc Huân, hiện tại chính là cô cầu xin tôi, chú ý thái độ.”
Hạ Úc Huân ngẩn người, tiếp theo có chút không thể tin được mà nói, “Ý của anh là…… Chuyện hợp đồng này còn có đường sống sao?”
Âu Minh Hiên nghiêng mặt liếc mắt nhìn cô một cái, “Xem biểu hiện của cô.”
“Anh rốt cuộc có điều kiện gì, thẳng thắn nói ra được chưa!” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn nói.
Cô gái nhỏ này, cư nhiên còn ghét bỏ anh không thẳng thắn.
“Trong ba tháng nói gì nghe nấy, tôi liền thả cho anh ta một con ngựa.” Âu Minh Hiên thần sắc khó lường chờ đợi phản ứng của cô.
“Nói, gì, nghe, nấy……” Hạ Úc Huân cảnh giác mà châm chước bốn chữ này.
Âu Minh Hiên liếc mắt nhìn cô một cái, “Sẽ không để cô đại lý đầy hứa hẹn, cũng sẽ không bụng đói ăn quàng ăn cô.”
Cắt, lúc trước cũng không biết là ai đưa ra cái loại điều kiện này.
Nghĩ đến đây, Hạ Úc Huân sắc mặt ửng đỏ.
“Không được, nhiều nhất một tháng! Cùng lắm thì làm nô lệ để anh ức hiếp! Sự tình lần trước là tôi sai, nếu không làm chút gì, lòng tôi cũng sẽ bất an.” Hạ Úc Huân nói.
Âu Minh Hiên mày nhăn lại, nói: “Ba tháng, cô không có quyền cùng tôi cò kè mặc cả.”
Hạ Úc Huân học bộ dáng không sao cả của anh mà nhún nhún vai, “Chỉ một tháng, không được thì thôi. Vốn dĩ mục đích lần này tôi tìm anh liền không phải vì muốn trao đổi điều kiện với anh. Bất quá, nếu có thể nhân tiện giải quyết, đương nhiên tốt nhất.”
Âu Minh Hiên trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nói: “Hạ Úc Huân, cô dám chơi tôi?”
“Không có nha! Từ đầu tới cuối tôi có nói câu mục đích của tôi là cái này sao? Không có đi!” Hạ Úc Huân nói với vẻ mặt vô tội, sau đó thấm thía nói, “Học trưởng, tôi không nghĩ anh lại không hiểu chuyện như vậy, không có khả năng lợi dụng tình cảm tới kiềm chế quyết định của anh. Càng sẽ không để cho đồ vật tôi quý trọng nhiễm sắc thái của ích lợi. Tôi lần này tới tìm anh chỉ là hỏi anh một việc mà thôi.
Về phần anh lần này muốn nhân cơ hội đả kích Lãnh Tư Thần hay không, tôi sẽ không ảnh hưởng tới quyết định của anh, cũng tự nhận không có lực ảnh hưởng đó.
Hơn nữa, nếu tôi thật sự làm như vậy, cũng là một loại vũ nhục với A Thần, tôi nghĩ anh ấy còn chưa tới mức yêu cầu một cô gái vì anh ấy ở bên ngoài chịu tình cảnh ủy khuất.”