BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Hoa Vân Vân ngồi ở trong nhà, không biết nên làm sao bây giờ.
Nếu chỉ có người chị Nhật Bản cùng mẹ khác cha của Tô Dật Hòe ở đây, cô sẽ không khẩn trương đến mức này.
Dù sao cô cũng đã ở Nhật Bản một thời gian ngắn, miễn cưỡng có thể dùng trình độ tiếng Nhật mức thấp để đối thoại.
Nhưng, có một người bạn trai cũ thời đại học ngồi một bên phụ trách phiên dịch, hơn nữa người nọ còn là chồng cô gái ấy hiện nay, loại tình huống này thật kỳ quặc vô cùng!
Đối mặt với biểu tình cười mà như không cười của Thái Chính Long, cô gần như đứng đống lửa, ngồi đống than, trước ánh mắt phóng đến của anh ta, cô chằng những cảm thấy hết sức khó chịu mà còn có loại ý nghĩ xúc động muốn trốn tránh.
Thì ra thời điểm đối diện với người yêu cũ, bản thân mình đúng là nhát gan, vô dụng.
Cô gái Nhật Bản đang nghiêng người nói bên tai anh ta, sau khi anh ta nghe xong, quay đầu lại nói với cô: “Bà xã của anh hỏi em, em trai cô ấy có ở nhà hay không?”
“Anh ấy đi làm.” Cô cứng ngắc trả lời.
Anh ta quay lại đáp một câu với cô gái Nhật Bản.
“Anh không nghĩ tới em đã kết hôn.” Thái Chính Long nhìn sang, giống như tiếc nuối mà nói, trong mắt lại lộ ra vẻ hứng thú.
“Không phải anh cũng kết hôn sao?” Nói xong, cô lập tức hối hận. Những lời này rõ ràng là thắc mắc, nhưng mà nghe giọng lại như đang giận lẫy.
“Vân Vân, anh rất ân hận vì năm đó yêu cầu chia tay em, khiến em đau lòng như vậy.”
Quả nhiên! Anh ta thật sự cho là như vậy, hơn nữa trên mặt còn hiện lên vẻ tươi cười đắc ý.
“Tôi chưa từng đau lòng, chẳng qua không hiểu vì sao bị đá một cách không rõ ràng, chỉ vậy thôi.” Cô nhìn anh ta trả lời.
“Vân Vân, em không cần che giấu nữa. Năm đó anh quá đáng làm tổn thương em, tấm lòng của em anh đều biết rõ, khi đó chia tay, thật sự là oan ức cho em, cho dù em có quá đau lòng, cũng không phải lãng phí tuổi thanh xuân của mình, tùy tiện tìm một người mà gả chứ!” Anh ta giống như đau lòng mà xúc động.
Cô trợn trắng mắt.
Trước kia sao lại cảm thấy tên này là một người đàn ông hấp dẫn, thông minh hài hước? Hiện tại nghe anh ta nói chuyện, lại có cảm giác thật tự cao tự đại.
“Tôi chưa hề tủi thân, hơn nữa ông xã đối với tôi tốt lắm.” Cô nén cơn tức giận trả lời.
“Đối với em tốt? Người đàn ông của em đánh em thành như vậy, sao em vẫn có thể nói đỡ cho cậu ta?” Thái Chính Long lập tức lộ ra vẻ mặt phản đối.
“Ai nói với anh chồng tôi đánh tôi chứ?” Cô kinh ngạc trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bị lời nói của anh ta làm cho sặc.
Ông trời ơi, đây là hiểu lầm nghiêm trọng đến cỡ nào! Nếu để cho người ta nghe được, thật khủng khiếp!
“Em không cần nói đỡ cho người đàn ông đó nữa. Mặc dù cậu ta ta là em trai cùng mẹ khác cha với vợ anh, nhưng căn cứ xác thực rõ ràng như vậy, muốn chối bỏ cũng không được.”
“Vết thương trên người tôi cùng ông xã không có liên quan ——”
“Kiềm chế nhân nhượng một cách miễn cưỡng đã không phải là phẩm chất tốt của người phụ nữ nữa rồi, năm đó khiến em đau lòng mà tùy tiện tìm người gả, anh thật có lỗi với em, nhưng em còn có tuổi xuân tươi đẹp, phải biết bảo vệ bản thân, hiện tại quay đầu còn kịp đấy!” Anh ta cố tình vừa nói vừa liên tục thở dài, có chút cảm thấy đáng tiếc cho cô.
“Thái tiên sinh..... ” Cô nghiến răng kêu lên.
“Em luôn gọi anh là Chính Long, em đã quên sao?” Anh ta thể hiện dáng vẻ tươi cười mê người.
“Thái tiên sinh!” Cô vốn không muốn gọi tên anh ta! Cô liều mình chịu đựng xúc động muốn nắm tay đấm cho anh ta từ trên cao rớt xuống dưới, nói: “Hôn nhân của tôi, tôi tự chịu trách nhiệm, toàn bộ đều chẳng liên quan gì đến anh!” Cô trịnh trọng làm nói rõ một lần, sợ anh ta nghe không hiểu, còn đặc biết thả chậm từng chữ từng chữ một cho anh ta nghe.
Ai biết, tên này vẫn như cũ, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời thanh minh của cô.
“Sao em có thể nói như vậy? Bất hạnh của em hiện tại đều là do anh gây nên, anh không thể nào không áy náy được!” Thái Chính Long làm ra vẻ mặt đau lòng thương xót.
Cô rất muốn biết, liệu có nguyên nhân người tức chết là bởi vì nói chuyện với bạn trai cũ, đang sống sờ sờ bị chọc giận đến tử vong hay không?
Cô gái Nhật nghe không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, vừa ngờ vực vừa lo lắng mà kéo kéo tay áo hắn, muốn biết bọn họ đang nói gì.
Không nghĩ tới, Thái Chính Long có chút không hờn giận thấp giọng khiển trách một câu, cô gái Nhật cắn môi không nói, nhưng lại khó nén vẻ mặt u buồn.
“Anh giải thích với vợ anh thế nào về mối quan hệ của chúng ta?” Cô tò mò hỏi thăm.
“Anh nói cho cô ấy, em là đàn em khóa dưới đại học cùng ban tiến sĩ với anh.”
“Chỉ như vậy?”
“Chẳng lẽ em hy vọng anh nói với cô ấy, chúng ta trước kia từng có qua lại?” Anh ta lỗ mãng cau cau mày với cô.
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng! Nếu như bị chồng mình biết được, không biết gia đình sẽ tranh chấp cãi nhau thành cái dạng gì?
Nhìn cô gái Nhật Bản, phát hiện cô ấy cũng nhìn cô, hình như rất muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, lại đành chịu vì ngôn ngữ không thông, chỉ có thể vô cùng suy sụp cắn môi.
“Chào chị, em tên Hoa Vân Vân, vợ của em trai chị.” Cô lấy ra tờ giấy, viết xuống tên của mình, dùng tiếng Nhật nói với cô nàng.
Cô gái Nhật Bản lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, lập tức nhận lấy cái bút. Ở trên giấy viết ra tên cô ta.
“Chị tên Matsumoto Eri, em trai chị nhờ em chăm sóc rồi.”
“Đâu có.”
Ngôn ngữ giao tiếp cơ bản cô đã dùng hết, không còn câu thứ hai, bởi vậy cô đành giương khuôn mặt tươi cười nhìn Eri.
“Xin hỏi, chị tìm em có việc sao?” Nghĩ nát óc, cô mới nghĩ ra một câu, hơn nữa lại đúng là câu hỏi trọng yếu nhất.
Cô gái Nhật Bản muốn nói lại thôi vài lần, dành đủ dũng khí mới nói ra được mục đích đến.
Chẳng qua, nhìn đôi môi hé ra ngậm vào của cô nàng, Hoa Vân Vân không thể không buồn đau mà đối diện với sự thật tàn khốc ——
Cô ấy dùng tiếng Nhật nói cái gì, cô căn bản như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu câu trả lời của người ta.
Vì thế, cô đành phải không tình nguyện ngoảnh lại cầu cứu người ngồi hóng mát bên cạnh, rõ ràng trông thấy các cô vất vả khoa tay múa chân, nhưng không có chủ động phiên dịch một câu – Thái Chính Long.
Thấy anh ta thảnh thơi nâng lên chén trà, tựa hồ lười mở miệng, Hoa Vân Vân lập tức bắn qua một ánh mắt giết người, trừng đến anh ta đứng ngồi không yên, đành buông chén trà.
“Eri nói, cô ấy hy vọng em có thể khuyên nhủ em trai cô ấy, gọi cậu ta về Nhật Bản gặp mẹ một lần. Về phần có nhận họ hàng hay không, mọi người cũng không miễn cưỡng, nếu cậu ấy không nguyện ý cũng sẽ không ép buộc.” Anh ta ngoan ngoãn rành mạch trả lời. Bị ánh mắt sắc bén của cô dọa sợ, anh ta nhịn không được liều mạng nhớ lại, xem khi trước bọn họ qua lại, cô đã từng lộ ra loại vẻ mặt này hay chưa.
“Anh nói với chị ấy, ông xã tôi sẽ tự quyết định, tôi chỉ có thể đề xuất ý kiến, không thể thay đổi quyết định của anh ấy.” Nếu muốn Dật Hòe đi Nhật Bản, chỉ có thể chờ chính anh nghĩ thông suốt.
Thái Chính Long nhìn nhìn cô, trên môi tiếp tục giương lên nụ cười xấu xa, chầm chậm nói với Eri một chút.
Khi anh ta cùng Eri nói, ánh mắt kỳ dị quét qua trên người cô, thậm chí còn dùng ngón tay chỉ cô.
Chỉ thấy vẻ mặt Eri càng ngày càng khiếp sợ, cuối cùng còn lộ ra nét mặt không dám tin, thoạt nhìn như sắp khóc đến nơi.
Đột nhiên, Eri đứng dậy bước tới bên cô ngồi xuống, một bên rơi lệ, một bên chặt chẽ cầm tay cô. Thậm chí còn sờ sờ trên cánh tay quấn băng gạc của cô.
“Anh nói với chị ấy cái gì vậy?” Cô quay đầu hỏi Thái Chính Long, nhận thấy được điều không thích hợp.
“Nói tình hình thực tế!” Anh ta điềm nhiên như không, tiếp tục uống trà.
Hỏi không ra kết quả, cô đành phải cười cứng ngắc rút tay lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện ông xã có thể về nhanh một chút.
Đến xế chiều, Tô Dật Hòe đúng giờ tan tầm về nhà.
Khi anh vào nhà, nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng bát đĩa va chạm, liền mỉm cười, cảm nhận được bầu không khí thoải mái thuộc về gia đình, một dòng nước ấm nháy mắt chảy xuống đáy lòng, không chú ý tới bên tường nhiều hơn hai đôi giày.
“Anh về rồi!” Anh cao giọng nói với Vân Vân trong phòng bếp, một mặt đi ngang qua phòng khách, định đi vào phòng ngủ thay ra âu phục gò bó, mặc vào quần áo ngủ Vân Vân vì anh chuẩn bị.
“Anh đã về.”
Tiếng nói xa lạ của một người đàn ông từ bên sô pha truyền vào tai anh, nháy mắt đóng băng bước chân của anh.
“Xin chào.” Người đàn ông lạ mặt đang thảnh thơi cầm chén trà, ngồi vẫy tay chào hỏi anh, có chút ý tứ giọng khách át giọng chủ, phảng phất như hắn mới là chủ nhân chân chính của nơi này.
Loại bản năng sinh vật mang tên đàn ông – không cho phép kẻ khác xâm lấn địa bàn trỗi dậy, Tô Dật Hòe vô thức sinh ra thái độ thù địch với người đàn ông lạ mặt vừa xuất hiện này.
“Xin hỏi anh là?” Anh hơi hơi nheo mắt, tận lực duy trì giọng nói hữu lễ.
Người đàn ông còn chưa kịp trả lời, đã có hai người phụ nữ đi ra từ phòng bếp.
“Dật Hòe!” Hoa Vân Vân mềm mại gọi một tiếng, lộ ra vui mừng không che đậy chạy vội tới trước anh, nét mặt thoạt nhìn như vừa thở phào một hơi thật mạnh.BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Anh nhẹ ôm cô, nhìn về phía người đang lúng ta lúng túng đứng ở cửa bếp, liều mình trưng ra dáng vẻ tươi cười nhìn người phụ nữ của anh, trong lòng nháy mắt sinh ra buồn bực.
“Ặc, Dật Hòe, chị gái anh cùng ——” Hoa Vân Vân chỉ chỉ cô gái kia.
“Anh không có chị gái.” Anh ngắt lời của cô.
Cô lập tức sửa đổi cách xưng hô. “Được rồi, Eri cùng chồng của chị ấy đã tới từ sáng.”
“Em để bọn họ đi vào?”
“Bọn họ khăng khăng muốn chờ anh về, em hết cách, đành phải mời họ vào nhà ngồi.” Cô nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt vô tội.
“Em có thể không ra mở cửa.”
Giọng nói của anh vẫn rất tàn khốc, ngay cả Eri nghe không hiểu tiếng Trung dường như cũng có thể đoán được ý tứ của anh, mỉm cười trên mặt tiêu tan, nét mặt trở nên có phần cô đơn.
“Nhưng mà......” Cô khó xử nhăn mày.
Lời của nàng còn chưa nói xong, Thái Chính Long vốn còn đang ngồi như ông lớn đã đứng lên, cười như không cười mà nhìn anh.
“Tô tiên sinh, hay nên gọi là Matsumoto Hiro tiên sinh?” Anh ta cau cau mày, tự cho là hài hước phóng khoáng, hoàn toàn không biết chính mình cười đến thật vô lại, lời nói ra cũng khiến cho người ta rất muốn đánh cho anh ta một trận.
Hoa Vân Vân nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nghi ngờ rốt cuộc có phải mắt nhìn đàn ông năm đó của mình quá kém hay không, hay là trong hai năm này lời nói của anh ta đã trở nên dung tục khó dằn nổi, phong cách cũng hoàn toàn biến dạng?
“Tôi không biết Matsumoto Hiro là cái quái gì, tôi chỉ có một tên, Tô Dật Hòe.” Anh xanh mặt mở miệng.
“Được rồi, Tô tiên sinh, bà xã tôi cũng đã từ Nhật Bản xa xôi tới đây, hy vọng có thể mời cậu theo chúng tôi quay về đó một chuyến, thăm mẹ cậu một chút, bà ấy hiện tại đang ngã bệnh.”
“Tôi là trẻ mồ côi, làm gì có mẹ?” Anh lạnh lùng nghiêm mặt nói xong, không để ý đến trong mắt Eri lóe ánh lệ, đau buồn khẩn thiết ngóng nhìn anh, liền quay đầu đi vào trong phòng.
“Tiên sinh thật không lễ phép! Vân Vân, em gả cho người như vậy thật là không đáng!” Thái Chính Long tấm tắc.
Hoa Vân Vân vừa nghe, trong bụng nháy mắt hừng hực lửa giận thiêu đốt.
“Xin chú ý lời nói của anh! Anh chẳng hề quen biết Dật Hòe, làm sao có thể tùy tiện kết luận thái độ làm người của anh ấy? Hơn nửa anh hiện tại đang nói, vừa khéo chính là em trai ruột của vợ anh, ở trước mặt phê bình người thân chị ấy, loại chồng như anh mới kém cỏi!” Cô tức đến phản bác lại anh ta.
“Cậu ta lạnh nhạt với chị gái chính mình như vậy, chỉ cần có chút tính người cũng sẽ không đối đãi với người thân của mình như vậy, chẳng lẽ anh nói không đúng? Còn có, Eri lại nghe không hiểu chúng ta đang nói cái gì, trước mặt anh nói em trai của cô ấy thì có làm sao?”
“Thái Chính Long! Anh câm miệng cho tôi!” Hoa Vân Vân phát cáu, tức giận trừng anh ta.
Eri nhìn ra bọn họ cãi nhau, vội vàng kéo lại Thái Chính Long, cho cô một nụ cười xin lỗi.
“Chồng tôi không chào đón anh, cho nên tôi cũng không chào đón anh! Mời hai người trở về đi!” Cô quả thực tức giận rồi.
“Bọn anh còn chưa có ăn cơm chiều mà! Hơn nữa Eri ở trong phòng bếp giúp em nấu ăn lâu như vậy, em thân là bà chủ, làm sao có thể dùng cách thức học muội đuổi học trưởng như thế này, không phải rất không tôn trọng hay sao?” Thái Chính Long lộ ra vẻ mặt phản đối.
“Tôn trọng phải không? Không thành vấn đề, tôi lập tức giúp hai người đóng gói, các người đem tất cả mang về ăn đi!” Cô vọt vào phòng bếp, lấy ra túi nhựa, đóng gói từng túi đồ ăn alij.
Eri ở một bên sốt ruột khuyên can, lại không ai nghe lời của cô, chỉ có thể bất lực rơi nước mắt.
“Khóc cái gì? Không thấy được em trai em cùng vợ cậu ta đuổi người sao? Đi rồi lại tự rước lấy nhục! Chẳng lẽ em thật sự muốn đợi Vân Vân đem đồ ăn đóng gói cho chúng ta mang về hay sao?” Vừa thấy vợ mình khóc, Thái Chính Long hết sức khó chịu dùng tiếng Nhật trách cứ.
“Nhưng em còn chưa cùng Hiro nói chuyện, em phải khuyên em ấy theo em đi Nhật Bản, gặp mẹ một lần.......” Eri lại càng không ngừng lắc đầu, nhìn cửa phòng nơi em trai biến mất, không muốn rời đi.
Phòng khách Tô gia thời gian qua luôn yên bình, trong phút chốc bỗng loạn thành một đám, ồn ào ầm ĩ. Cánh cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, ba người lập tức an tĩnh lại.
Tô Dật Hòe đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, sắc mặt lại hết sức cau có.
“Vân Vân, lại đây.” Anh vẫy tay với bà xã.
Vân Vân rất phối hợp đi tới bên cạnh anh, anh ôm lấy bờ vai cô, một từ cũng không nói, trực tiếp đi qua Eri cùng chồng chị.
“Chủ nhà hai người muốn đi đâu?” Thái Chính Long nhíu mày.
“Dắt chó đi dạo.”
“Chị gái của cậu cùng anh rể tới chơi, tầm quan trọng chẳng lẽ so ra kém một con chó sao?”
Tô Dật Hòe không để ý tới anh ta ở phía sau giơ chân kêu gào, cầm lấy sợi dây thừng xích chó ở trên tủ. Mở cửa, anh vô thức quay đầu lại liếc mắt nhìn Eri một cái, lập tức rất nhanh lướt qua.
Khi xỏ giày đứng lên, Hoa Vân Vân vừa vặn trông thấy ánh mắt của anh, vẫn có chút đăm chiêu nhìn Eri vẫn đứng trong góc âm thầm thút thít.
“Hi....... Hiro.......” Thấy anh sẽ rời khỏi, Eri nhịn không được thấp giọng gọi.
Tô Dật Hòe không hề quay đầu lại, nắm tay Hoa Vân Vân đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Khi rời khỏi đây xin đóng cửa giúp, cảm ơn.”
Từ đầu tới cuối Hoa Vân Vân chưa từng thốt ra một câu nào, cũng nhịn không được ngoảnh đầu nhìn thoáng qua. Chỉ thấy Thái Chính Long bốc hỏa, không kiên nhẫn quở mắng Eri......
Trong công viên, A Kiểu ngửi ngửi trên mặt đất, thỉnh thoảng ngẩng đầu vui vẻ thè lưỡi, hoàn toàn không biết các chủ nhân của nó vừa mới trải qua một hồi xung đột mâu thuẫn.
“Em thật hối hận khi để bọn họ vào nhà. Cái gì gọi là mời thần đến dễ tiễn thần đi khó, hôm nay em mới thật sự lĩnh ngộ được!” Hoa Vân Vân đi bên cạnh anh, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, nhịn không được thì thào lẩm bẩm.
“Em cùng người đàn ông kia là người quen cũ?” Kéo dây xích chó, Tô Dật Hòe có chút đăm chiêu hỏi cô.
Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn anh: “Dạ...... Anh ta là học trưởng đại học của em, lúc đó anh ta đang siêng năng học hành ở ban tiến sĩ.”
Cô không biết có nên nói với anh rõ hơn một chút hay không? Thái Chính Long lựa chọn giấu diếm bà xã anh ta, vậy cô nên làm thế nào mới tốt?
“Còn có gì nữa?” Anh nhìn ra cô muốn nói lại thôi, ánh mắt sắc bén tìm tòi.
“A......” Cô bày ra vẻ tươi cười giả ngu.
Hỏng bét, cô còn không biết rốt cuộc có nên nói ra hay không nha.......
“Vợ chồng quan trọng nhất là giao lưu tâm hồn, em nói có phải hay không?” Anh liếc cô một cái, không nhanh không chậm mà mở miệng nói ra.
Ngao..... Ngao! Nếu cô nói, anh nhất định sẽ thịt cô!
Cắn môi do dự một hồi, cô quyết định không đếm xỉa đến. Chẳng qua......
“Ừ...... Nếu em nói ra, anh không được tức giận đâu nhé!” Vì để đảm bảo an toàn, cô vẫn nên muốn anh cam đoan thỏa hiệp rõ ràng.
“Anh không tức giận.” Anh gật gật đầu đồng ý với cô.
Cô hít sâu một hơi ——
“Anh ta là bạn trai cũ của em, từng có qua lại một năm rưỡi, về sau chia tay, mỗi người một ngả. Nguyên nhân chia tay em không biết, tóm lại là bị anh ta đá!” Cô thần tốc nói xong.
Tô Dật Hòe dừng chân, nhìn thẳng cô.
“Không nghe rõ sao? Em không nói lần thứ hai đâu!” Cô vụng trộm lộ ra nụ cười thật tươi, nhún nhún vai vượt qua anh đi về phía trước.
“Bạn trai từng qua lại một năm rưỡi?” Anh rành mạnh nói lại một lần, đồng thời vẻ cứng ngắc trên mặt ban đầu đã xảy ra một chút biến hóa.
Cô nhắm mắt nắm cổ tay, trong lòng thở dài một hơi.
Bình thường anh chậm chạp muốn chết, một câu nói bình thường của cô cũng chỉ nghe hiểu nửa câu, như thế nào hôm nay khả năng nghe lại tốt như vậy, còn bắt được từ ngữ hết sức then chốt?
“Anh đã nói sẽ không tức giận.” Cô nhanh chóng lui về phía sau.
“Anh không tức giận.” Anh đối với hành động tránh đi của cô dường như có chút khó chịu nho nhỏ, nhíu mày trừng mắt nhìn cô một cái, mới tiếp tục lôi kéo A Kiều, lướt qua cô đi tới phía trước.
“Anh rõ ràng đang tức giận.” Cô đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, trong lời nói có ý cười.
“Anh, không, tức, giận!” Sống lưng anh bỗng nhiên cứng ngắc. Nghe giọng nói hình như là cắn răng nói ra.
“Khẩu, thị, tâm, phi!” Cô cũng đáp trả anh bốn chữ.
Anh bỗng nhiên quay lại trừng cô, cô sờ sờ cái mũi, cúi đầu không nhìn anh. Hít sâu mấy hơi, anh xoay người sang chỗ khác, dắt A Kiều càng chạy càng nhanh, hình như muốn chạy nhanh để trút hết buồn bực trong lòng.
Trên môi Hoa Vân Vân lộ ra tươi cười, không có ý muốn đuổi theo anh. “Em ở công viên chờ anh cùng A Kiều.”
Vừa mới hô xong, cô phát hiện ở phía trước ông xã, một người đàn bà dắt theo một con chó chíp bông lông trắng nhỏ nhỏ từ xa đi tới. Cô nheo nheo mắt, thế nào cũng cảm thấy người đàn bà kia có chút quen mặt.
Lại nhìn đến kia con chó màu trắng trên đầu buộc hai chữ “Thu thu” phía sau, cô đột nhiên cực kỳ sợ hãi mà che miệng.
“Nguy rồi, nguy rồi...... Này, này! Ông xã! Dừng lại, dừng lại! Đừng mang A Kiều đi qua aaaa!” Cô kinh hoảng chạy tới phía trước, hy vọng có thể kịp lúc giúp A Kiều tránh khỏi thảm kịch.