Vì để cảm ơn Vương Khải đã giúp tôi tìm được công việc mới, tôi quyết định mời hắn đi ăn cơm. Vương Khải nói gần đây có một nhà hàng làm cá ăn không tồi, sau đó còn ý tứ sâu xa mà nói cho tôi biết, ăn cá rất tốt cho trí thông minh.
Tôi rốt cuộc đã nhìn ra, tên nhóc này cùng với Giang Ly là cùng một loại mặt hàng, lấy chèn ép tôi làm thú vui.
Đương nhiên, trên thực tế thì tôi là một người khá rụt rè, cho nên hắn nói đi đâu thì tôi đi đó.
Vương Khải lái xe chở tôi, lòng và lòng vòng, làm cho tôi không khỏi sinh ra một loại ảo giác: chúng tôi đang đi tìm không phải nhà hàng, mà là võ lâm cao thủ….
Khi chúng tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cái nhà hàng cực kỳ không bắt mắt kia, tôi rốt cuộc cũng chính thức bái phục Vương Khải, chỗ hẻo lánh như vậy mà hắn cũng tìm ra được?
Vương Khải rất thẳng thắn mà khai báo: “Bạn gái cũ của tôi có đưa tôi đến chỗ này, cảm thấy ăn ngon, cho nên nhớ kỹ.”
Tôi phát huy đầy đủ lòng hiếu kỳ mà một người nghe cần phải có: “Anh đến được mấy lần?”
Vương Khải: “Một lần.”
Tốt lắm, đến một lần có thể nhớ rõ đường, người này cảm giác về phương hướng cũng không tồi. Nếu tôi bị người ta trói đến đây, có đem thả tôi ra tôi cũng không biết trở về bằng cách nào.
Sau đó tôi lại đưa ra nghi vấn thứ hai trong lòng: “Anh còn nhớ rõ tên cô bạn gái kia không?”
Vương Khải cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục lắc đầu nói: “Không nhớ gì cả.”
Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là bộ mặt thật của đàn ông, đường đi phức tạp như vậy hắn cũng nhớ kỹ, nhưng ngay cả tên của người ta cũng không nhớ được.
Vương Khải nhìn ra suy nghĩ của tôi, cười cười nói: “Tôi với cô ta hòa bình yêu đương, hòa bình chia tay, không ai có lỗi với ai. Trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều bại não giống như cô.”
Tôi ngây ngẩn cả người, hắn nói tôi bị bại não?
Vương Khái tiếp tục ý vị thâm trường đưa mắt liếc tôi một cái, nói: “Thật ra thì phụ nữ cũng có thể lăng nhăng.”
Tôi: ….
Tôi phát hiện tôi cùng Vương Khải quả thực chính là hai loại động vật, đại não cấu tạo khác nhau, tư duy căn bản không ăn nhập với nhau một chút nào.
Quên đi, không nghiên cứu vấn đề này nữa. Dù sao người ta nam lăng nhăng vs nữ lăng nhăng, hoàn toàn tự nguyện, lại chẳng liên quan tới tôi, ăn cơm quan trọng hơn, ăn cơm!
Vương Khải nói không sai, cá nơi này làm mùi vị thực sự không tệ. Điều duy nhất khiến tôi không hiểu được chính là tại sao đồ ăn ngon như thế, lại phải giấu ở nơi hang cùng ngõ hẻm như vậy.
Đang ăm cơm, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, là điện thoại của Giang Ly. Tôi mới đột nhiên nhớ ra, tên nhóc kia có lẽ giờ đang đói bụng đây…
Vì thế tôi chột dạ mà tiếp điện thoại.
Giang Ly ở đầu bên kia đã không nhịn được mà nói: “Cô như thế nào còn chưa có về?”
Tôi mặc dù là bà xã của hắn, kiêm đầu bếp, kiêm bảo mẫu, nhưng vốn là một người có tự tôn, đương nhiên không thích người khác dùng giọng điệu kiểu này nói chuyện với mình. Vì vậy tôi cũng dùng giọng điệu không kiên nhẫn giống như vậy nói: “Tôi đang dùng cơm, anh tự mình tùy tiện tìm cái gì ăn là được.”
Giang Ly mất bình tĩnh: “Cô nhanh trở về nấu cơm cho tôi, nếu không, chúng ta ở riêng!”
Câu này khiến tôi hoàn toàn nổi giận. Chém Giang Ly một ngàn đao, mấy ngày nay tôi chỉ hơi không thuận theo hắn một chút, hắn liền dùng ở riêng để áp chế tôi, rất hèn hạ, rất đáng ghét, rất con mẹ nó thiếu bị chỉnh! Lão tử bị áp bách nhiều ngày như vậy, rốt cục bị buộc phải đứng lên khởi nghĩa vũ trang rồi! Vì thế tôi đè nén tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi mà hét vào điện thoại di động: “Ở riêng thì ở riêng, bà đây còn sợ anh làm không được!” Nói xong, không chờ hắn phản ứng, tôi liền cúp luôn điện thoại.
Tức chết tôi mà!
Lúc này Vương Khải cũng đã dừng ăn cơm, cứ ngây người nhìn tôi. Tôi tức giận mà nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy cãi nhau bao giờ sao?”
Vương Khải gắp cho tôi một đống thịt cá, cười ha hả mà nói: “Cô không cần tức giận nha, vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận….”
“Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng hòa thuận với anh ta!” Nhắc tới Giang Ly, tôi liền cảm thấy vừa phẫn nộ vừa ấm ức, “Từ ngày đầu tiên kết hôn, anh ta đã bắt nạt tôi, sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ, gả cho anh ta làm gì chứ….”
Vương Khải trôi chảy nói tiếp một câu: “Đúng vậy, tốt hơn hết là gả cho tôi đây này.”
Tôi lúc này không có tâm trạng đùa giỡn, trừng mắt liếc hắn một cái, bắt đầu ăn cơm. Cũng không biết người khác như thế nào, dù sao người như tôi chính là càng tức thì càng đói, ăn được càng nhiều. Nghe nói có người cả đời giận sẽ không muốn ăn cơm, thật sự thần kỳ.
Ăn xong sơm tối, Vương Khải đề nghị đưa tôi trở về, tôi vui vẻ đáp ứng. Hang cùng ngõ hẻm không có taxi, hơn nữa đường đi lại lằng nhằng như vậy, đối với tôi chính là một cái mê cung to oành.
Vương Khải: “Cô định về nhà?”
Tôi: “Ừ, chẳng qua là về nhà mẹ đẻ.”
…..
Lúc tôi trở về nhà, mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách dán mắt xem TV cười hềnh hệch. Bà vừa nhìn thấy tôi trở về, động tác đầu tiên chính là véo bắp đùi mình một cái xác định rằng bản thân nhìn thấy không phải ảo giác, lúc này mới từ trên sa lon nhảy dựng lên chạy đến trước mặt tôi, gần như sắp lệ nóng quanh tròng: “Con… con bé này, sao không báo trước mà đã trở lại?”
Tôi cười hì hì nói: “Con không phải muốn cho mẹ một chút niềm vui bất ngờ sao?”
Tôi cho rằng mẹ con chúng tôi cũng đã một tháng không gặp, giờ hẳn là trước tiên nên ôm một cái sau đó tâm sự một chút. Đương nhiên, đây là tình tiết thường có trong phim truyền hình, mà mẹ tôi, vốn là người từ trước tới nay chưa từng đi theo con đường của người bình thường.
Lúc này, bà một điểm cảm động cũng không có, lại ngồi xuống sa lon, nhìn TV cười hềnh hệch. Vì vậy, con gái yêu của bà, cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ bị bỏ quên.
Tôi u oán mà đi qua ngồi xuống bên cạnh bà, níu lấy tay bà làm nũng nói: “Mẹ, con trở về mẹ cũng không vui sao?”
Mẹ tôi ngay câu đầu tiên đã lật tẩy bản chất của tôi: “Cô đúng là vô lương tâm, nếu như không phải cãi nhau với Giang Ly, cô có tự nhiên chẳng hiểu làm sao mà chạy về đây không?”
Đang cảm thán mẹ tôi làm sao đột nhiên giống như bị Gia Cát Lượng nhập vào, trong lòng tôi cũng có chút áy này. Mấy ngày nay vẫn bận rộn mấy chuyện loạn thất bát tao. ngay cả mẹ đẻ cũng không có về thăm được một lúc. Thần thánh ơi, tôi có tội! Các bạn ngàn vạn lần đừng học tôi, tôi là kẻ bất hiếu, tôi là nhân vật phản diện….
Mẹ tôi cuối cùng cũng dời mắt khỏi TV chuyển hướng về phía tôi, xoa xoa đầu tôi một chút, nói: “Nói đi, con với Giang Ly rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tôi giả bộ ngu: “Bọn con vẫn ổn, con không phải là vì muốn cho mẹ bất ngờ vui vẻ một chút sao, xem mẹ nói kìa…”
Mẹ tôi đột nhiên gõ một cái lên đầu tôi, tỏ vẻ nghi vấn của bà đối với những lời này. Sau đó, bà nói: “Con gái nhỏ, muốn đấu với mẹ, cô vẫn còn non lắm.” Điệu bộ như vậy. hắc hắc, không đi làm lão đại xã hội đen quả thực là vùi dập nhân tài.
Tôi cuối cùng cũng phát hiện ra, mẹ tôi bình thường mặc dù điên điên khùng khùng, nhưng thời khắc mấu chốt không có chút hồ đồ, đụng tới chuyện, trong lòng người ta như gương sáng, hết sức rõ ràng!
Tôi đang nghĩ xem nên giải thích với mẹ tôi thế nào, mới có thể làm hình tượng tội ác tày trời của Giang Ly sâu đậm một chút, lúc này, điện thoại trong nhà vang lên. Mẹ tôi liền bỏ tôi lại, đi nhấc điện thoại.
Sau đó tôi liền phát hiện một sự thực đau buồn, cú điện thoại kia đương nhiên là của Giang Ly gọi tới. Hắn nếu ác nhân cáo trạng trước. tôi cứ chờ mà bị bà cụ làm thịt đi .
Thái độ đối xử của mẹ tôi với Giang Ly cùng với thái độ đối với tôi hình thành sự tương phản mãnh liệt, điều này làm cho tôi một lần nữa hoài nghi trong cơ thể tôi có thật sự có gen của cụ bà này hay không. Lúc này, bà tủm tỉm cười nói chuyện phiếm cùng Giang Ly, đôi khi cũng xen vào một hai câu như là “Tiểu Yến không hiểu chuyện, là do mẹ chiều chuộng quen rồi” “Ngày mai mẹ bảo nó xin lỗi con” vân vân và vân vân. Nhìn đi nhìn đi, đây chính là lời mà một người mẹ đẻ nên nói sao….
Mẹ tôi cúp điện thoại, bắt đầu quay sang tôi triển khai giáo dục tư tưởng. Từ chuyện một người mẹ sinh con ra có biết bao nhiêu khó khăn đến chúng ta một đời này không quý trọng hạnh phúc là phụ lòng mong mỏi của Đảng và nhân dân, lại đến con rể bảo bối của bà một mình phòng đơn gối chiếc có biết bao nhiêu vắng vẻ, sau đó điểm qua lỗi lớn lỗi nhỏ của tôi phạm phải trong hai mươi mấy năm qua, tiếp theo liền cùng tôi trao đổi ý kiến về vấn đề cãi nhau của tôi, (đương nhiên chủ yếu là ý kiến của bà) cuối cùng ném ra một cái kết luận: Quan Tiểu Yến, cô mau trở về chịu đòn đi!
Tôi liền cảm thấy mình giống như một gốc cây xương rồng đầy bụi bặm, co lại một góc trên sô pha, hưởng thụ nước miếng của mẹ tôi tưới tắm. Đương nhiên. cây xương rồng tốt xấu gì cũng có gai, vì vậy tôi không phục mà đánh trả một câu: “Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, Giang Ly cũng có chỗ sai.”
Mẹ tôi nói: “Một người lúc bị công kích, có quyền tiến hành phản kích, bằng không muốn nó chờ cô đánh chết?”
Tôi: “Là anh ta đánh con trước, anh ta uy hiếp con.”
Mẹ tôi: “May mà nó còn có cái để mà uy hiếp cô, bằng không cô còn định làm phản lên tận trời?”
Tôi: “Mẹ, mẹ bị che mắt, vừa rồi là anh ta ác nhân cáo trạng trước, cho nên mẹ tiên nhập vi chủ* mà đứng về phía anh ta.”
* vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Mẹ tôi: “Nói bậy, Giang Ly gọi điện tới thái độ cùng tôi nhận lỗi, nói nó không chăm sóc cô tốt, cái này gọi là cáo trạng sao? Tôi thấy ác nhân chân chính là cô mới đúng, cô không chỉ là ác nhân, cô còn là tiểu nhân….”
Tôi: “…..”
Giang Ly làm người xấu rất khá.
Mà tôi, diễn vai kẻ thất bại rất thành công.
Con rể ly gián mẹ vợ, mẹ ruột không nhận con đẻ, TM* bi kịch của nhân gian!
*TM = tha mụ = mẹ nó
Mẹ tôi vừa qua cơn nghiện (mắng tôi thành nghiện), liền nói cho tôi biết: “Giang Ly ngày mai tới đón con đấy.”
Tôi ấm ức nói: “Con không đi!”
Mẹ tôi bình chân như vại: “Vậy cũng tốt, ngày mai nó tới cũng không cần phải đi, hai đứa ở luôn chỗ mẹ đi.”
Tôi: !!!
Không thể ngồi chờ chết được, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì vậy tôi suy nghĩ, liền nhớ tới Hạp Tử .
Mẹ ruột tôi không quan tâm tới tôi, Hạp Tử dù sao cũng sẽ thu nhận tôi chứ? Tôi đang suy nghĩ làm thế nào nói chuyện này với Hạp Tử, mới có thể khắc sâu hình tượng cảnh ngộ bi thảm của tôi, lúc này, Hạp Tử lại gọi đến cho tôi.
Quả nhiên lòng có linh tê không gọi cũng tới, tôi mừng rõ nhận điện thoại: “Hạp Tử à, tôi đang nghĩ đến bà.”
Hạp Tử một chút cũng không nhớ tới tôi, quát lên trong điện thoại di động: “Tiểu Quan chết tiệt, bà lại còn học được bỏ nhà đi bụi?”
Tôi: “???”
Hạp Tử tiếp theo liền triển khai phê phán đối với chuyện tôi rời nhà bỏ đi: “Giữa vợ chồng có vấn đề có thể nói rõ ràng trước mặt nhau, bà bỏ nhà đi làm cái gì? Bà …cái đồ không triển vọng này, lúc nào bà mới trưởng thành cho tôi.”
Tôi run run nói: “Cái kia… Bà làm sao mà biết được?”
Hạp Tử: “Giang Ly nhà bà sợ bà gặp chuyện không may, gọi điện thoại hỏi tôi xem bà có ở chỗ tôi hay không.”
Tôi cười lạnh nói: “Anh ta thật đúng là miệng rộng.”
Hạp Tử: “Bà câm miệng! Anh ấy cũng là lo lắng cho bà thôi.”
Tôi: “Vậy sao anh ta không gọi cho tôi?”
Hạp Tử hắc hắc cười gian hai tiếng, nói: “Những lời này của bà tôi có phải nên hiểu là bà đang ghen không vậy? Anh ấy đương nhiên là không thể không biết ngại được, dù sao hai người vừa mới cãi nhau mà… Bà thấy chưa, ông xã bà quan tâm bà như vậy, bà còn bất mãn cái gì?” Những lời cuối cùng này thuần túy là giọng điệu uy hiếp.
Tôi sợ run cả người… quan tâm? Hắn cái này gọi là dụ địch làm phản thì có? Mẹ đẻ tôi cùng bè đảng của tôi đều đã quân ta đánh quân mình, đến lúc đó, tôi liền không nhà để về, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn trở về làm đầu bếp cho hắn sao! Bà nó chứ, tên nhóc này cực kỳ xấu xa rồi!