Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 7: Chương 7: Giang Ly đúng là diễn viên giỏi




Tôi từ nhỏ đến lớn, vẫn đều bị Hạp Tử khinh bỉ, vô luận là diệm mạo dáng người, chỉ số thông minh hay thành tích, phần cứng phần mềm của tôi đều không bằng nó, con bé chỉ khen tôi duy nhất một lần, chính là bởi vì khả năng ăn uống của tôi. Nhưng mà từ khi nhìn thấy Giang Ly, Hạp Tử phi thường dùng hết sức lực, vận dụng hết mọi từ ngữ hình dung mà khen ánh mắt của tôi, làm cho tôi thụ sủng nhược kinh, lại càng không dám nói cho cô nàng chuyện Giang Ly có vấn đề về giới tính.

Bởi vì “ánh mắt” của tôi tốt lắm, cho nên Hạp Tử đối với hôn sự của tôi cũng tích cực hẳn lên, khi nào ít việc hoặc là cuối tuần, con bé đều đến hỗ trợ lăn lộn đến bận rộn, điều này làm cho tôi lập tức quên hết thảy những “sỉ nhục” mà nó từng đối xử với tôi, hết sức cảm kích nó.

Hạp Tử tuy rằng chưa bao giờ khách khí với tôi, nhưng lại rất chi là lễ phép với Giang Ly. Giang Ly về lý mà nói chưa bao giờ lễ phép đối với tôi, nhưng mà đối với Hạp Tử lại vô cùng khách khí. Vì thế, tôi thường xuyên cảm thán, Hạp Tử cùng Giang Ly, hai người này thực ra rất môn đăng hộ đối nha, nếu không…. Mỗi khi nói đến đây, Hạp Tử đều giáng cho tôi một cái tát lên đầu, không chút lưu tình, mà Giang Ly, rất vui sướng khi người gặp họa nhìn tôi bị làm nhục, ngẫu nhiên sẽ bất động thanh sắc thêm dầu vào lửa, sau đó hắn ở một bên sống chết mặc bay.

Nói tóm lại, đặc điểm của Hạp Tử là hung ác, còn có thể đỡ được. Mà đặc điểm của Giang Ly chính là tà ác, tên bại hoại này!

Hạp Tử dĩ nhiên là phù dâu của tôi, mà còn có một phù dâu nữa là bạn hồi đại học của tôi, Ngải Tuyết. Kỳ thật mà nói người bạn tốt nhất của tôi trong bốn năm học đại học không phải là Ngải Tuyết, mà là một người khác, chẳng qua bây giờ chúng tôi cơ bản đã trở thành hai kẻ xa lạ, nguyên nhân có vẻ máu chó… Cô ta chiếm mất bạn trai của tôi, hơn nữa lại thành công, Mọi người chắc cũng đã xem qua Phấn đấu*, trong đó có một cô bé tên là Thước Lai. Tôi cảm thấy tôi không có được may mắn như của Thước Lai, lại có được vận rủi giống như cô ấy.

*Một bộ phim truyền hình của Trung Quốc có nội dung kể về cuộc sống của 4 sinh viên sau khi tốt nghiệp ra trường.

Ây da ây da, đó đều đã là chuyện quá khứ, nhắc lại cũng chẳng để làm gì.

Có Hạp Tử giúp đỡ làm cho tôi bớt đi rất nhiều phiền toái, lại mang đến cho tôi một cái phiền toái to đùng – bởi vì con bé trực tiếp nhúng tay vào hôn lễ của tôi, cho nên dẫn đến việc cử hành hôn lễ của tôi thiếu chút nữa tan tành.

Tuy rằng bận rộn hai tuần, tôi cũng kiên trì đến cùng, hôn lễ với tôi mà nói, cũng chỉ là hình thức, giống như uống một chén nước sôi mà thôi, đem uống hết là xong. Nhưng mà tôi lại bất ngờ, chén nước sôi kia đáng lý ra nên trống rỗng lại lòi ra mấy thứ ruồi bọ khiến người ta ghê tởm. Ách, nói trắng ra chính là, trong hôn lễ lại xuất hiện một số kẻ tôi không muốn thấy mặt… Bạn không nhìn lầm, là “một số”, không phải “một người”.

Vì thế, kẻ vốn không đếm xỉa gì đến như tôi đây, lại bị đẩy lên sàn diễn.

…..

Tôi cảm thấy ông trời thật sự rất nể mặt tôi, hôm nay kết hôn mà Thái dương công công thực chuyên nghiệp, quả thực đem người trái đất biến thành khoai nướng hết cả, không nướng đến chảy mỡ thì không bỏ qua. Cũng may, tiệc cưới của chúng tôi chưa biến thái đến trình độ tổ chức ngoài trời, hơn nữa tôi ra vào xuất nhập đều ở nơi có điều hòa, bằng không tôi sẽ chảy mồ hôi đến chết mất….

Hôn lễ kỳ thật là chuyện vừa nhàm chán lại không thú vị, tôi tựa hồ như một con búp bê vải phóng to bị người khác sắp đặt, đi tới chỗ này chỗ kia, trình tự rườm rà, không chỉ có như vậy, còn phải cười, không phải chỉ cần cười không đâu, còn phải cười vừa rụt rè mà lại đoan trang… Tôi thật sự nghĩ không ra, kết hôn rõ ràng là chuyện của hai người, vì sao cả thế giới lại chạy tới giúp vui làm gì?

Tôi cắn răng ôm một bụng tâm tình bước qua cửa ải cuối cùng, trên mặt nở nụ cười, cùng Giang Ly nắm tay bước trên thảm đỏ.

Sau đó, khi tôi nhìn đến cái người đang ngồi ở bên cạnh mẹ tôi, ngay cả mỉm cười tối thiểu tôi cũng làm không nổi.

Giang Ly phát hiện sự khác thường của tôi, hắn nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay tôi một cái, dùng giọng nói chỉ đủ để tôi nghe thấy được nói: “Người đó là ai vậy?” Bởi vì môi cũng không mấp máy, cho nên lời nói của hắn có chút không rõ ràng.

Tôi cũng học bộ dáng của hắn, nói: “Trên danh nghĩa sinh học, cha tôi.” Tôi nhớ rõ đã nói với mẹ tôi, không cần cho ông ta biết chuyện tôi kết hôn, nhưng sao ông ta lại ở đây?

Giang Ly đột nhiên giơ bàn tay kia lên, nhéo nhéo khuôn mặt của tôi, nói: “Cô thả lỏng một chút, không có chuyện gì ghê gớm.”

Lúc này mọi người xung quanh đều đang hướng về phía chúng tôi đến lễ đường, không khí có thể nói là nghiêm túc, một động tác tùy ý của hắn như vậy hiển nhiên không đủ trang trọng khiến cho mọi người rì rầm một lúc, thầm chí còn có người hơi ồn ào,– đương nhiên mọi người đều là thiện ý, hoặc là có chút xì xầm. Nhưng mà một động tác hơi cưng chiều vô cùng thân thiết của hắn [tuy rằng tôi biết hắn kỳ thật giả vờ] làm cho không khí hội trường phút chốc thoải mái xuống. Hắn lúc trước tựa hồ cũng có nói qua, hôn lễ không phải lễ tang, không cần nghiêm túc như vậy.

Bởi vì hắn muốn như vậy, tôi cũng không muốn giữ mãi loại tâm lý khó chịu này, cảm giác xung quanh không khí cũng đã bớt ngột ngạt, vì thế khuôn mặt cùng cơ thể của tôi cũng thả lỏng đôi chút, tự nhiên bày ra một cái mỉm cười cho khán giả.

Không thể không thừa nhận, Giang Ly rất giỏi về điều tiết không khí.

Tiếp theo là đến lễ tuyên thệ, ánh mắt Giang Ly nhìn tôi lúc đó, quả thực dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta. Tuy rằng hình dung như vậy có vẻ hơi buồn nôn, nhưng mà tôi thật sự bội phục cảnh giới diễn trò của Giang Ly, cái gì gọi là xuất thần nhập hóa hạ bút thành văn – tên nhóc này vẫn là khoác trên mình lớp vỏ của phái thần tượng, nhưng lại ẩn giấu sức mạnh của phái hành động.

Tôi từ đầu đến cuối cũng chưa liếc mắt nhìn đến người cha trên danh nghĩa sinh học của mình một cái, cho dù ánh mắt có chạm phải ông ta, cũng trực tiếp lướt qua, dù sao chung quanh nhiều người như vậy, nhìn ai mà chả được, việc gì phải nhìn ông ta, làm chính mình ghê tởm!

Tôi đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Giang Ly, ngón tay hắn thật thon dài, thật mượt mà, tóm lại rất dễ nhìn. Nhớ mang máng trước kia cũng có người từng có một đôi tay như vậy, chính là tôi không có cơ hội vì người kia mà trao nhẫn.

Đang miên man suy nghĩ, Giang Ly đột nhiên nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên môi tôi.

Cơ thể của tôi run lên nhè nhẹ nhắm chặt ánh mắt, nhịn không cho nước mắt chảy ra. Thật lâu trước kia, tôi cũng thường xuyên có một giấc mơ, người kia có thể đem nhẫn đeo trên tay tôi, sau đó chúng tôi hôn nhau, tuyên bố đối phương thuộc quyền sở hữu của mình. Chúng tôi còn có thể được rất nhiều người chúc phúc. Bốn năm sau, ngày này rốt cục đã đến, nhưng mà vật còn người mất.

Lúc môi Giang Ly rời khỏi môi của tôi, trên mặt phảng phất mỉm cười nói với tôi một câu: “Phiền cô chuyên tâm một chút.” Trong giọng nói lộ ra bất mãn.

Tốt lắm, nụ cười của hắn vĩnh viễn là cho người khác xem, chỉ có bất mãn và không kiên nhẫn mới là cho tôi. Tôi nhất thời thấy mình có chút may mắn, may mắn gả cho một người mình không yêu, như vậy, mặc kệ hắn có đối với tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không đau khổ.

Kế tiếp chính là đi kính rượu từng bàn từng bàn một, tôi tuy rằng ngàn chén không say, nhưng dù sao cũng đang là tân nương rụt rè [che mặt], đương nhiên không thể uống nhiều, chỉ có thể đi theo Giang Ly, ý ý tứ tứ uống một chút, còn lại được phù dâu cũng chú rể chắn hộ. Tửu lượng Giang Ly coi vậy mà tốt lắm, làm cho tôi nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.

Kính rượu thân thích xong là đến kính bạn học và bạn bè. Khi ánh mắt tôi trong lúc vô tình đảo qua mất bàn tiệc rượu của bạn học, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng người mà cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy nhất. Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, may mà Giang Ly đỡ tôi đúng lúc.

Vu Tử Phi ?

Lúc này Vu Tử Phi cũng đang nhìn về phía tôi, vẻ mặt khó lường.

Tôi kinh ngạc theo dõi anh ta, không rõ vì sao anh ta lại ở đây, tôi cũng đâu có mời anh ta. Hôn lễ ngày hôm nay đúng là làm cho người ta không còn gì để nói, sao đột nhiên lại nhiều khách không mời mà đến như vậy.

Giang Ly một tay đỡ lấy thắt lưng của tôi, một tay kéo tay tôi lại, tiến đến bên tai tôi, giọng nói mang theo một tia mỉa mai cùng trào phúng, lạnh lạnh nói: “Đệ nhất phu quân?”

Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại bởi vì khoảng cách quá gần của Giang Ly, đem hết toàn lực nhìn hắn nở một nụ cười rộng ngoác, nói: “Nhờ anh giúp một tay, chúng ta biểu hiện hạnh phúc một chút có được không?”

Giang Ly “Chân thành thâm tình” đáp: “Biểu hiện của tôi đã đủ hạnh phúc, chỉ có cô vẫn cứ ngơ ngẩn đi đâu ấy.”

Tôi lôi kéo tay hắn, kiên trì dẫn đầu đi về phía bàn của Vu Tử Phi đang ngồi. Tôi thích đem chuyện đau khổ nhất giải quyết sạch sẽ, như vậy mới có thể tiếp tục an tâm hưởng thụ thời gian vui vẻ kế tiếp, bằng không tôi sẽ dằn vặt đến thống khổ, vui vẻ trong đầu cũng sẽ biến thành thống khổ.

Giang Ly khoác lấy tay tôi, đi đến trước mặt Vu Tử Phi. Hắn thu hồi vẻ mặt tươi cười, giơ lên một chén rượu đầy, nói với Vu Tử Phi: “Cám ơn.”.Sau đó, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tôi cảm thấy một câu “Cảm ơn” này của hắn có thể giải thích theo rất nhiều cách, tỷ như cám ơn anh đã giúp tôi chăm sóc bạn gái, hoặc là cám ơn anh đã để cô ấy lại cho tôi linh tinh, nhưng đại khái đều mang theo vài phần kiêu ngạo cùng đắc ý, còn có điểm làm cho đối phương sinh hận trong lòng, bởi vậy tôi thực vừa lòng. Tôi thừa nhận tôi có điểm xấu xa, tôi chính là không muốn nhìn thấy Vu Tử Phi quá tốt.

Tôi không dám nhìn Vu Tử Phi, vẫn nghiêng đầu nhìn Giang Ly, ánh mắt hết sức hòa nhã, chuyên chú, hơn nữa lại có điểm thâm tình.

Sau này Giang Ly nói cho tôi biết, kỳ thật hắn lúc đó đặc biệt muốn nói với Vu Tử Phi một câu chúc mừng, chúc mừng anh ta không dính vào một cô nàng như tôi... 囧.

Ngồi cùng bàn cũng có mấy người biết chuyện giữa tôi và Vu Tử Phi, mọi người cũng không nói gì nhiều, đều nâng chén rượu lên tranh thủ chuyển hướng đề tài. Trên mặt tôi vẫn đọng lại ý cười cứng ngắc, vào lúc xoay người đi xuống bàn tiếp theo, gần như như chạy trối chết.

Giang Ly lôi kéo tay của tôi, không nhanh không chậm đi tới, nói khẽ với tôi: “Cô thật đúng là nhàm chán.”

Hắn đại khái cho rằng tôi cố ý mời Vu Tử Phi đến, sau đó ở trước mặt anh ta diễn trò đi, có trời biết tôi không muốn nhìn đến anh ta cỡ nào! Tôi quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Hạp Tử một cái, nhất định là con nhỏ kia giở trò quỷ, Hạp Tử lúc này ánh mắt lơ mơ, vừa nhìn đã biết ngay là chột dạ… Thiện tai, chờ tôi trở về trừng phạt bà!

Bởi vì lúc nãy đã gặp Vu Tử Phi, cho nên khi đến bàn tiếp theo, bàn của Tuyết Hồng, tâm tình đã trở nên bình tĩnh.

Tuyết Hồng, nữ sinh trong bốn năm đại học gần như đều dính vào với tôi, tôi đem tâm can đều bộc lộ hết với cô ta, sau đó cô ta vào buổi tối trước hôn lễ của tôi một ngày, thành công cướp được vị hôn phu của tôi, Vu Tử Phi.

Tôi lại quay lại trừng mắt với Hạp Tử một lần nữa, Tuyết Hồng này chắc chắn cũng do con bé đưa tới.

Hạp Tử trừng lại tôi, như thế nào, chính là tôi đưa tới đấy thì sao?

Tôi không nói gì, bưng lên một chén rượu cùng Tuyết Hồng cạn ly. Sau đó nâng cốc đưa cho Hạp Tử đứng bên cạnh, bà uống cho tôi nha!

Hạp Tử cũng không chịu thua, tuy rằng tửu lương không cao, nhưng cũng có thể coi là uống được, thời khắc mấu chốt cũng có thể xài được, cho nên cô nâng cốc lên uống một mạch.

Không thể không nói tâm tư Giang Ly thật đúng là sáng suốt, lúc này hắn đã nhìn ra tôi cùng Tuyết Hống có chút gì đó không bình thường, vì thế đợi cho Hạp Tử uống xong, hắn lại bưng chén rượu lên, ánh mắt vô tình hữu ý đảo qua Vu Tử Phi, xong rồi mới bắt đầu quay ra Tuyết Hồng kính rượu.

Mặt Tuyết Hồng nhất thời đỏ lên một chút……Giang Ly anh thật là xấu!

Tuyết Hồng cùng Vu Tử Phi đứng ngồi ở hai bàn khác nhau, cho thấy bọn họ đã chia tay, Giang Ly lúc này mới liếc Vu Tử Phi một cái, rõ ràng chính là hướng Tuyết Hồng mà kêu gào: Thấy chưa, cướp tới cướp lui cuối cùng người cũng không phải của cô, hiện tại cô đã đánh mất bạn bè cũng đã đánh mất tình yêu, đáng đời chưa?

Tôi phải thừa nhận, tuy hành vi của Giang Ly không thể tính là quân tử, nhưng mà tôi thích….

Mời rượu xong bàn của Tuyết Hồng, Giang Ly mới túm tay tôi, ghé sát vào một chút, nhẹ giọng nói: “Cô vừa lòng chưa?”

Tôi trịnh trọng nhìn hắn cười cười. đáp: “Cám ơn anh.”

Giang Ly không thèm để ý đến tấm lòng cảm kích của tôi, bâng quơ nói: “Vừa lòng rồi thì chuyên tâm cho tôi một chút, ở hôn lễ mà mất hồn thì đúng là chuyện dọa người.”

Tôi phối hợp gật đầu. Tuy rằng cách Giang Ly đối mặt với thái độ của tôi làm cho tôi thực bất mãn, những hắn hôm nay qủa thật rất nể mặt tôi, nếu để một mình tôi đối mặt với Vu Tử Phi, có lẽ tôi ngay cả nói chuyện cũng đã phát run, Cũng may hôm nay trước mặt hai người kia chúng tôi cũng chưa có nói gì ác độc cả, nhưng khí thế của chúng tôi thì hoàn toàn chiến thắng bọn họ. Đương nhiên, khí thế này, không có chút quan hệ nào với tôi, xác thực mà nói, chính là khí thế của Giang Ly đã trực tiếp lấn át hai người bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.