Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 93: Chương 93: Chỉ có tiến không có lùi. 3




Hàn Thu vẫn nằm trên giường bệnh như cũ, không có sức sống chút nào, từ đầu đến cuối không có cuộc giải phẫu gì, không phải hai ngày sau anh sẽ tỉnh lại, tất cả chỉ là kế sách Phong Thần và Tần Mặc bày ra.

Hiện tại Hàn Trữ làm kẻ chết thay cho Hàn Bằng, Phong Thần và Tần Mặc cũng không có cách nào.

Bận rộn một buổi tối, kết quả lại không như ý muốn, sắc mặt Phong Thần khó coi hiện ra nét mệt mỏi, anh có chút đau lòng vì hành động của Hàn Trữ.

"Đáng chết!"

Anh nặng nề ngồi xuống giường, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, Tần Mặc từ phòng tắm ra ngoài liền thấy anh mất tinh thần ngồi ở trên giường.

"Đừng như vậy. . . . . ."

Tay Tần Mặc đặt lên bờ vai của anh, Phong Thần kéo cô qua, nặng nề hôn lên bờ môi cô, thông qua nụ hôn này, Tần Mặc cảm thấy anh phải chịu đựng quá nhiều. Đối với người anh em tình cảm tốt nhất, ngay vào giây phút Hàn Trữ lấy xuống khẩu trang kia, thì toàn bộ bị dập tắt.

Phong Thần gặm cắn môi Tần Mặc, làm môi cô rách da, từng giọt máu mùi hơi tanh mặn tràn ngập trong khoang miệng, Phong Thần nặng nề thở dốc, rời khỏi môi của cô.

"Thật xin lỗi. . . . . . Anh. . . . . ."

Thấy môi cô chảy máu, Phong Thần khó nói nên lời tâm tình không cách nào biểu đạt này, Tần Mặc ôm anh, không tiếng động cho anh an ủi.

"Không quan trọng, anh nghỉ ngơi trước đi, chờ khi anh tỉnh táo lại, chúng ta lại nói chuyện."

Đôi tay Phong Thần vòng quanh eo thật chặt Tần Mặc, giống như cô chính là cây cỏ cứu mạng của mình, anh không thể buông tay, chỉ cần hắn hơi buông ra một chút thôi, thì bản thân sẽ chết chìm, vĩnh viễn không đến được bờ bên kia.

Hàn Trữ bị tạm giam, chờ thẩm phán, nhưng không ai biết, đây chỉ là một việc lướt qua mà thôi. Có Hàn Bằng, Hàn Trữ chắc chắn sẽ không thật sự bị bắt. Cuối cùng, vẫn là dùng chứng cớ chưa đủ để xử Hàn Trữ, sau đó được phóng thích.

Hàn Bằng lấy thân phận là ba nghiêm nghị răn dạy nói: "Mày trở về nhà kiểm điểm lại mình thật tốt cho tao, trong vòng ba tháng này ở trong nhà suy nghĩ, không được đi bất kỳ chỗ nào!"

Hàn Trữ không nói gì, vở kịch này, anh diễn quá mệt mỏi, không muốn mang mặt nạ thêm nữa.

Phong Thần chỉ hận Hàn Bằng quá giảo hoạt, anh từng nghĩ tới muốn mắt đối mặt chất vấn Hàn Trữ, sao ông ta lại làm như vậy chứ! Nhưng Tần Mặc ngăn anh lại, bây giờ hỏi cái này chút còn có công dụng gì đây?

Hàn Bằng đã khám phá ra kế sách của bọn họ, muốn để cho ông ta bị lừa nữa, e rằng không dễ dàng như vậy.

Phong Thần bắt đầu làm ăn ở nhà họ Hàn, Tần Mặc không phải người của nhà họ Hàn, nếu còn đi theo anh, sợ rằng sẽ kéo tới không ít lời đồn đại, hiện tại thế lực nhà họ Hàn bắt đầu phải lên kế hoạch lần nữa, khiến cho Phong Thần đáp ứng không xuể.

Tư Đồ Kiều vẫn luôn truy xét Lam Thiệu Đường và người thần bí, nhân viên chính trị quan trọng kia còn khó chơi hơn so với anh tưởng tượng, số tiền hai người vụng trộm giao dịch nhiều đến mấy chục triệu, nhưng thời điểm anh muốn đắc thủ, đương nhiên sẽ giảo hoạt chạy trốn dưới mí mắt những kẻ đó!

Anh xoay xoay đầu, trải qua mấy ngày đêm không ngừng cố gắng, rốt cuộc anh đã phá giải được chương trình của đối phương, thuận lợi lấy trộm một chút tài liệu.

Nhưng bởi vì thời gian cấp bách, nên anh chỉ trộm được ít tin tức, thời gian giao dịch tiếp theo của bọn họ được xác nhận. Chỉ cần thời điểm bọn họ giao dịch, nhân chứng, vật chứng đều lấy ra, như vậy bọn họ sẽ chạy không được.

Tin tức này truyền đến trong tai Phong Thần thì anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn không quá chắc chắn độ chuẩn xác tư liệu Tư Đồ Kiều gửi đến.

Lần trước Hàn Bằng thiếu chút nữa mắc bẫy của bọn họ, lần này. . . . . . Bọn họ phải cẩn thận một chút.

"Lần này bọn họ ở đảo Bali, ông ta nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào chúng ta!"

"Nếu không thì để cho Lan đi đi!"

Lan quanh năm sống bên cạnh cô, sẽ không có quá nhiều người biết đến anh, để cho anh đi, cũng sẽ không dẫn tới sự chú ý của người khác.

"Cũng tốt, vậy em nói cậu ta sớm lên đường đi!"

Công việc mấy ngày liên tiếp khiến anh gần như không thể phân thân, anh hoài nghi là Hàn Bằng cố ý kéo mình, nhưng tại sao ông ta muốn làm như vậy chứ? Chẳng lẽ, ở trong này, ông ta còn có kế hoạch khác?

Phong Thần lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, không khỏi bị kéo vào sóng gió tranh đoạt vị trí này, đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, chỉ sơ ý một chút, anh cũng sẽ bị những người ở sau lưng đẩy xuống nước.

Hàn Bằng vẫn luôn quan sát hướng đi của Phong Thần, lần trước ông suýt nữa bị lừa, trong lòng vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện này, lúc này, điện thoại di động truyền đến một tin nhắn, ánh mắt của ông lộ ra nụ cười rét lạnh.

Ông vẫn luôn muốn diệt trừ Phong Thần, nhưng từ sau lần thất thủ trước đây, Phong Thần vẫn luôn trong trạng thái phòng bị, khiến ông không có cách nào tìm được cơ hội xuống tay.

Hiện tại đã có người nguyện ý cùng ông liên thủ, rút đi cái đinh trong mắt, tại sao ông lại có thể không vui!

Nhưng còn một việc, Hàn Thu đã lâm vào hôn mê, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tỉnh lại, con nhỏ Tư Dung kia lại có tình ý với Hàn Thu . . . . . . Nhà họ Tư sẽ không để mặc Tư Dung liên tục chờ đợi.

Tư Dung là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tư, vừa cung cấp nhân viên nghiên cứu quân hỏa quan trọng, nếu như cô ta hướng về Phong Thần, như vậy ông sẽ mất nhiều hơn được.

Muốn con nhỏ kia gia nhập vào phe của ông là không thể nào, nhà họ Tư gia cũng sẽ không đần như vậy, đặt tất cả hi vọng ở trên người nhà họ Hàn. Căn cứ vào tin tức, Lam Bang đã bắt đầu lôi kéo nhà họ Tư rồi, Lam Thiệu Đường để cho con trai của ông ta đi thân cận với Tư Dung, tuyệt không che giấu ý đồ của mình.

Hàn Bằng suy xét hồi lâu, nếu nhà họ Tư không thể dựa vào, thì cũng không thể để cho Lam Thiệu Đường được tiện nghi, cho dù bọn họ có là đồng minh, nhưng cũng không thể có bạn bè vĩnh viễn.

Như vậy. . . . . . Ông cũng chỉ có thể giải quyết Tư Dung trước khi Lam Thiệu Đường kịp hành động!

Lam Vụ Vũ mặc áo khoác chờ ở cửa bệnh viện, nhìn thấy bóng dáng của Tư Dung, anh nhíu mày. Ba anh muốn anh lôi kéo Tư Dung, mục đích rất rõ ràng, không thể để cho nhà họ Hàn độc bá.

Nhưng mà, muốn anh như thế nào lừa gạt một người con gái đây? Người cô yêu đang ngủ mê không tỉnh, cả người tiều tụy, ủng hộ duy nhất cho cô, cũng chỉ là hi vọng người đàn ông kia tỉnh lại.

Anh khép lại áo khoác, chậm rãi đi về phía cô, cách đó không xa, một ánh sáng chiếu lại đưa tới sự chú ý của anh.

Trên mặt Tư Dung mệt mỏi, mới ra khỏi bệnh viện, lập tức có người lôi kéo cánh tay của cô đi tới một chiếc xe.

"Anh là người nào! Này, anh buông tôi ra. . . á. . . .

Hai người lôi kéo nhau, Lam Vụ Vũ không nói nhiều lời, bất chợt một tiếng súng vang lên cắt đứt sự dây dưa của hai người, Tư Dung bị lực đẩy mạnh ngã xuống một bên.

Tiếng súng đột nhiên xuất hiện, đám người lập tức sôi trào, mọi người xung quanh chạy trốn, tiếng thét chói tai giống như thủy triều đập vào mặt. Màng nhĩ bị tiếng náo loạn đánh mạnh vào, Tư Dung còn chưa kịp phản ứng, cánh tay lại một lần nữa bị người khác kéo đi.

Cô chỉ biết người nọ kéo mình chạy thẳng một đường, cho đến khi sức cùng lực kiệt, người nọ mới chậm rãi dừng bước lại.

Tư Dung tựa vào bên tường, một tay vuốt ngực, trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, cô sợ hãi hồi tưởng lại việc lúc nãy, nếu không phải người này kéo cô đi, cô sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Hàn Thu nữa.

Nghĩ đến người nằm ở trên giường bệnh đó, không có ý thức, không đáp lại lời cô, cô lại hoảng hồn. Cô mới nhảy ra một bước, người nọ lại giữ cô lại, lúc này cô mới thấy rõ ân nhân cứu mạng của mình.

Sắc mặt của anh bởi vì mới vừa rồi vận động kịch liệt, nên biện ra ửng đỏ, da tay của anh rất trắng, một đôi mắt càng lộ ra thêm ánh sáng lấp lánh. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sức lực nắm cô hơi lớn.

"Mục tiêu của bọn họ là cô, Hàn Thu không có việc gì, tôi đưa cô trở về trước!"

"Anh là người nào? Tại sao muốn cứu tôi?"

Tên mặt Tư Dung nghi ngờ, có người muốn giết cô, vậy làm sao người này biết? Cô từ nghi ngờ dần dần chuyển sang cảnh giác, Lam Vụ Vũ lắc đầu một cái, lúc này cô mới nghĩ phải phòng bị mình, có phải đã quá muộn hay không?

"Tôi cũng không phải cố ý muốn cứu cô, chỉ là, tôi không thể để cô bị giết ngay trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ bị người kia hận."

Anh nghĩ đến Tần Mặc, hiện tại hai người ở hai phía đối lập, nhưng mà, nếu như Tư Dung thật sự chết đi trước mặt anh, vậy muốn anh giải thích như thế nào? Anh không muốn Tần Mặc lại hiểu lầm mình, cũng không muốn Tần Mặc bị uy hiếp.

"Cậu là Lam Vụ Vũ?"

Tư Dung suy đoán, nghe Phong Thần đã qua về cậu ta, cho đến bây giờ Lam Vụ Vũ luôn yêu mến Tần Mặc sao?

"Tôi đưa cô trở về."

Anh không nói thêm gì nữa, buông lỏng cánh tay Tư Dung ra, Tư Dung biết mình sẽ không có nguy hiểm, bởi vì có Tần Mặc ở đây, Lam Vụ Vũ chắc là sẽ không làm tổn thương đến cô.

Hàn Thu thành người sống thực vật, ngoài mặt nhà họ Tư vẫn là đồng bạn hợp tác với nhà họ Hàn, nhưng ít đi kết thân thân mật, ai nói rằng, bọn họ mãi mãi hợp tác tốt đẹp chứ ?

Người nhà họ Hàn tất nhiên sẽ không nhìn nhà họ Tư kết thân với nhà khác, nhưng muốn nhà họ Tư gả Tư Dung cho Hàn Thu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, tuyệt đối là không thể nào .

Một người chồng không thể bảo đảm người trong nhà an toàn, gả cho người đó có ích lợi gì?

Tư Dung chưa trở về nhà họ Tư, mà lựa chọn đi đến khu nhà Phong Thần và Tần Mặc ở chung, Lam Vụ Vũ tắt máy dừng xe, trong mắt có chút giãy giụa.

"Có muốn vào trong cùng tôi hay không?"

Tư Dung nhìn ra khát vọng trong mắt anh, trong lòng âm thầm thở dài, Lam Vụ Vũ lại lắc đầu một cái, anh cùng cô gặp mặt, giữa hai người cũng không có đề tài tán gẫu.

Vẫn phải để cô nhìn thấy mình phiền lòng rồi, đợi Tư Dung xuống xe, anh nhanh chóng lái ô-tô rời đi, không để cho mình có cơ hội hối hận.

Tần Mặc nhìn thấy Tư Dung, có chút kinh ngạc, nhưng nhìn trên người cô dính bụi bậm, ánh mắt liền thay đổi.

"Có người muốn giết tôi!"

Hai người tới phòng khách, sau khi Tần Mặc nghe, ánh mắt khẽ run.

Tần Mặc trấn an cô, để cô nói chuyện xảy ra lại một lần từ đầu, thời điểm nói đến Lam Vụ Vũ, nét mặt Tần Mặc trầm xuống. Tư Dung nói : "Thật may là có cậu ta, nếu không, cô đã không thấy được tôi."

"Tại sao anh ta làm vậy? Là muốn lôi kéo các người sao?"

"Có lẽ vậy, Thu thì thế kia, ba tôi sẽ không để tôi cưới anh ấy, nhưng tôi không bỏ được anh, để tôi cưới kẻ khác, tôi tuyệt đối không cần!"

Hàn Thu cứ ngủ như vậy, tình cảnh của Tư Dung biến thành hết sức bị động, cho dù nhà họ Tư và nhà họ Hàn hợp tác với nhau đã lâu, nhưng việc đời khó liệu, loại quan hệ hợp tác này sẽ duy trì đến khi nào, bất luận kẻ nào cũng không thể xác định được.

"Lợi ích trước mặt, nếu như bây giờ xuất hiện một người có thể cho các người lợi ích nhiều hơn so với nhà họ Hàn, không nói chính xác là ba chị có phản bội hay không, mà nhà họ Hàn không có những thứ này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người. Bởi vì chị chính là nguồn then chốt kinh tế trọng yếu của nhà họ Hàn, nếu chị cưới người khác, nhà họ Hàn sẽ cảm thấy bị uy hiếp."

Tư Dung nói tới Lam Vụ Vũ, Tần Mặc liền phỏng đoán, Lam Thiệu Đường đã không kịp đợi, chờ lúc ông ta lôi kéo được nhà họ Tư, nhà họ Hàn sẽ không còn uy hiếp được ông ta!

"Gần đây tốt nhất là chị nên ở nhà, không nên đi nơi nào, chuyện hôm nay chị nên giữ bí mật. . . . . ."

"Tôi hiểu rõ, đứa nhóc là cô vẫn nên chăm sóc tốt mình trước đi, tôi đi trước."

Tiễn Tư Dung đi, Tần Mặc âm thầm cau mày, động tác Lam Thiệu Đường cũng quá nhanh rồi, ông ta không sợ ép bức Hàn Bằng nổi nóng lên sao? Hay là, ông ta đã tính đến bước này, khiến Hàn Bằng giết Tư Dung, sau đó nhà họ Hàn và nhà họ Tư cứ như vậy nứt ra, không cần ông ta phải phí tâm!

Xem ra âm độc nhất, chính là lão hồ ly Lam Thiệu Đường này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.