Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 80: Chương 80: Không thể buông tha




Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng, Phong Thần cầm điện thoại ra xa một chút, trên mặt không sao cả cười: "Cháu không giúp đỡ được, mợ, người nhờ vả người khác đi!"

Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục lười biếng ôm lấy Tần Mặc, nhìn lên tiết mục nhàm chán trên ti vi.

"Vậy là anh đã biết, ai là người hợp tác cùng Lam Thiệu Đường rồi?"

Tần Mặc kéo vạt áo của anh, Phong Thần thở dài một cái: "Tiểu tổ tông của anh, em không thể yên tĩnh một lát sao?"

"Phong Thần!"

Phong Thần lắc đầu một cái, thấy cô thật sự nóng nảy, không thể làm gì khác hơn đành phải nói: "Bọn họ rất xảo quyệt, mỗi lần liên hệ với nhau đều không để lại đầu mối gì, cho nên anh vẫn chưa biết, cuối cùng là người nào."

"Vậy mà anh còn nhàn nhã như thế!"

Tần Mặc không quen nhìn Phong Thần xem như không sao cả như vậy, cô lo lắng cho anh, nhưng mà lòng cảnh giác của anh một chút cũng không có. Kẻ địch núp trong bóng tối, nếu anh sơ ý một chút, có thể sẽ không còn nhìn thấy cô!

"Tiểu Mặc, anh rất vui mừng, em khẩn trương vì anh như vậy. Nhưng mà, anh cũng không thể nào cứ ở trong trạng thái khẩn trương như thế được? Hơn nữa, em còn không tin anh sao?"

Phong Thần cười hì hì trả lời, chung quy Tần Mặc vẫn cảm thấy bất an, điện thoại di động của anh vang lên lần nữa, liếc mắt nhìn người điện đến, liền trực tiếp ngắt máy.

"Là Tư Dung."

Thấy Tần Mặc nhìn anh, Phong Thần thành thật khai báo, đừng nhìn một bộ dáng lạnh như băng của Tần Mặc, nếu cô mà ghen, thì ba ngày ba đêm cũng không tiêu hết.

Tần Mặc nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, không nói nữa, vốn tưởng rằng có thể an tĩnh qua một ngày, lại không nghĩ rằng, Tư Dung bị cúp điện thoại không biết lấy được địa chỉ nhà họ Tần như thế nào, trực tiếp tới đây.

Hai nữ một nam, có vẻ như tình cảnh có chút cổ quái, Phong Thần đỡ lấy đầu: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Đôi tay Tư Dung chống nạnh, trực tiếp vứt một phần báo cáo xuống trước mặt của Phong Thần, hai mắt căm thù nhìn về Tần Mặc.

"Quả bom kia căn bản là do người của Lam Bang đánh tráo, mục tiêu là người bên cạnh anh, cho nên anh bị liên lụy vì cô ta!"

Cô vô cùng lo lắng chạy đến, chính là vì chứng minh cho Phong Thần, cô sẽ không tổn thương đến anh, mà người bên cạnh anh, mặc dù không hề làm gì, nhưng vẫn khiến anh lâm vào nguy hiểm.

"Vậy thì tôi cũng nguyện ý! Cô trở về đi!"

Phong Thần mất kiên nhẫn vẫy tay, thật ra anh đã sớm biết kết quả, lại thuận tiện nhìn tư liệu trên tay khác khá xa, chắc hẳn Tư Dung cũng là người chẳng biết gì.

"Anh. . . . . ."

Tư Dung tức giận nói không ra lời, cảm giác mình bị Phong Thần đùa bỡn, lại nhớ tới tin tức hôm nay: " Thật sự anh không giúp ba của anh Thu sao?"

"Làm sao tôi phải giúp ông ta? Ông ta cố tình đưa khoản tiền này đổ tội cho tôi, tôi cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi, Tư Dung, trong hoàn cảnh của chúng tôi như thế này, hẳn là cô cũng nhìn quen lắm rồi!”

"Nhưng. . . . . . Dù sao ông ấy cũng là cậu hai của anh, là ba của anh Thu. . . . . ."

Hình như Tư Dung không tìm được bất kỳ cái cớ tốt nào, nói xong liền nhíu mày, cô và Hàn Thu quan hệ rất tốt, tất cả mọi người đều biết rõ. Khi biết ba của Hàn Thu của bị giam giữ, Hàn Thu bỏ đi không thấy bóng dáng, đến bây giờ cũng không thấy anh.

"Muốn mà chẳng giúp gì được."

Phong Thần vô tình nói, máu cả người Tư Dung đều đông lại, cho dù biết giữa bọn họ tồn tại tranh đấu, nhưng bọn họ cũng là người thân. Cô không ngờ, Phong Thần thật sự sẽ phủi tay mặc kệ, là bởi vì phải lấy được vị trí chủ nhân của nhà họ Hàn sao?

Cô cắn môi, hiểu biết về Phong Thần, hình như lại sâu hơn một tầng.

Đối với Tư Dung kinh ngạc, Tần Mặc lại cảm thấy nghi ngờ: " Thế nào chị ta không hiểu, trong dòng họ như vậy, máu mủ tình thân còn mỏng hơn so với tờ giấy, còn ngây thơ muốn anh đi giúp cậu hai của anh."

" Nhà họ Tư chỉ có một người con gái là cô ta, từ nhỏ đã đi du học nước ngoài, cách xa những âm mưu quỷ kế này, dĩ nhiên là đơn thuần hơn so với chúng ta. . . . . ." Phong Thần nói xong, lại phát hiện hình như mình nói sai cái gì rồi.

Tư Dung và Tần Mặc giống nhau, đều là bảo bối trong nhà, nhưng khác biệt duy nhất là từ nhỏ cô ta được bảo vệ vô cùng tốt. Sau này lại chuyên tâm vào nghiên cứu chế tạo súng đạn, có thể nói là cách trở một tầng lá chắn với bên ngoài, cũng giảm đi cơ hội bị tính kế.

Cô ta nếu so với Tần Mặc thì đơn thuần hơn, Tần Mặc cúi đầu: "Em hiểu, nếu so với em chị ta còn hạnh phúc hơn nhiều."

"Tiểu Mặc. . . . . ."

Trong lúc vô tình anh lại khơi mào ra vướng mắc trong lòng cô : "Cho nên chúng ta mới có thể ở chung một chỗ! Anh hiểu em, mà em cũng hiểu anh, hai chúng ta mới là một đôi."

" An ủi của anh có chút giả đấy!" Tần Mặc sửa lại vẻ mặt, mặc dù Tư Dung được bảo hộ vô cùng tốt, rời xa âm mưu, nhưng cô lại may mắn, may mắn cô được anh bảo vệ .

"Anh làm vậy với cậu hai, nhất định Hàn Thu sẽ không ngồi yên nhìn mà không để ý tới."

Phong Thần gật đầu một cái, thật thích cảm giác lo lắng của cô, bầu trời bên ngoài phòng không có bóng mây, nhiệt độ cũng làm cho con người cảm thấy thích hợp.

Nhưng phiền hà trong cuộc sống luôn liên tiếp không ngừng, khiến cho con người khó có tâm tình hưởng thụ sảng khoái mà thiên nhiên mang lại, vì việc của ba mình, đã hai ngày Hàn Thu chưa chợp mắt, cuối cùng vẫn không giúp được ba.

Tâm tình phiền muộn trái ngược với thời tiết, Tư Dung cũng xin giúp cho nhà mình, nhưng vẫn như cũ không có cách nào giải quyết. Chỗ sâu trong đôi mắt anh lướt qua một tia buồn bực và không cam lòng, vụ án như vậy, bình thường chỉ cần nhờ quan hệ, đưa chút tiền là giải quyết xong, nhưng bây giờ lại không thể thực hiện được.

Hàn Thu không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ đây là Phong Thần cố ý đặt bẫy cha mình, ngoài mặt bày ra thái độ không quan tâm đến vị trí gia chủ, nhưng lại bí mật âm thầm tính toán mỗi người.

Anh rùng mình một cái, tâm tư Phong Thần giấu thật sâu, suy đoán như vậy, làm sống lưng của anh lạnh run.

"Thu?"

Tư Dung thận trọng kêu anh một tiếng, Hàn Thu từ máy vi tính nhìn về phía cô: "Anh không sao chứ? Mặc dù chuyện của bác trai giải quyết rất khó, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ông, anh đừng quá lo lắng."

Tim Hàn Thu trở nên ấm áp, anh gật đầu một cái, thái độ không khỏi dịu lại.

"Dung Dung, chuyện này anh cảm thấy không bình thường, nếu như khoản tiền kia giống với lời nói của Lam Bang, vậy tại sao phía trên còn chặt chẽ như vậy?"

Tư Dung nghiêng đầu, trăm mối lo vẫn chưa có cách giải, đối với mấy vần đề này cô không hiểu biết cho lắm: "Sẽ rất phức tạp sao?"

Hàn Thu bật cười, anh không nên nói chuyện phức tạp này với Tư Dung, cô vẫn nên đơn thuần một chút: "Được rồi, không nói, vì chuyện của ba anh, em cũng bận rộn hết sức rồi, để anh mời em ăn cơm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.