Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 21: Chương 21: Mùi vị của mẹ ?




Phần 2

Phong thần lại một lần nữa được mời đến trong cục cảnh sát uống trà nói chuyện phiếm, khẩu súng Tần Mặc hành hung bị tịch thu, Bùi Thiểu Y và Kim Na Na cũng cùng nhau bị đưa đến cục cảnh sát.

Thiệu Tư Thanh được kiểm tra, chỉ là trúng thuốc gây mê, cũng không đáng ngại.

Sự kiện lần này sai không phải ở Tần Mặc, Phong thần không nói bất cứ điều gì, trực tiếp ký tên người bảo lãnh, về phần phát triển tiếp theo cũng không cần hắn động thủ.

Nhưng Kim Na Na cũng không phải là ngồi không, khi bị mang lên xe trước tiên liền gọi điện thoại đến phòng làm việc của ba mình, âm thanh mang theo nghẹn ngào, nghe ra giọng mũi rất nặng, điềm đạm đáng yêu.

Sau lại nghe nói Thiệu Niệm Vinh bị giáng chức, ngay cả mẹ của Thiệu Tư Thanh, chức vụ trong hội phụ nữ cũng bị kéo xuống, trùng hợp mẹ của Kim Na Na là chủ tịch hội phụ nữ, nhân tiện cũng tiếp nhận chức chủ tịch hội phụ huynh của trường trung học Roland.

Mà những nam sinh đi theo Thiệu Tư Thanh, cũng ngồi chồm hổm bên trong cục cảnh sát, nhốt rất nhiều ngày. diendanlequydon.com☣ ☤ ☥Ngày thứ hai lập tức thì có một nhóm quan chức bị tra ra tham ô **, có cách chức điều tra, có giáng chức, có tiếp nhận điều tra.

Thiệu Tư Thanh vốn phải bị đưa đến trại cải tạo dành cho thiếu niên, nhưng Kim Na Na cảm thấy cứ như vậy thì lợi cho cô ta quá rồi, hiệu trưởng thông báo phê bình cho toàn trường, cũng lấy cô ta làm vết xe đổ, khuyên răn những học sinh khác không nên quá kích động.

Mà về phần Thiệu Tư Thanh kia tâm không cam tình không nguyện nói tiếng xin lỗi, cũng bị dán vào cột thông cáo hoa lệ, phía trên còn dán hình chụp bản thân Thiệu Tư Thanh. Trong lúc nhất thời, trên phố lớn ngõ nhỏ, tràn đầy tin tức nhà họ Thiệu, bên trong bên ngoài đều tiêu rồi.diendanlequydon.com

Thiệu Tư Thanh biết mình gây họa không nhỏ, cũng an phận mấy ngày, cộng thêm Kim Na Na sỉ nhục và chèn ép cô ta, trên dưới Roland nhất thời cũng không dám dựa vào cô ta quá gần, e sợ cho chọc giận Kim Na Na, trong nhà cũng bị dính líu vào trong đó.

"Người nhà họ Kim làm việc thật đúng là mạnh mẽ vang dội, chỉ là, tại sao trong súng của cô, lại đựng thuốc mê?"

Phong thần thu hồi tờ báo, nhìn Tần Mặc lau chùi khẩu súng bạc nhỏ kia, nhưng hắn bị thua thiệt ở đây. Tần Mặc quay đầu, cười gằn, "Chẳng lẽ anh hi vọng, bên trong đựng là đạn?"

Thời tiết ngoài phòng dần dần tối xuống, cách đó không xa có mây đen đang kéo lại gần, cuồn cuộn lao về phía ngôi nhà, tiếng sấm vang dội, Tần Mặc thay đổi sắc mặt, mơ hồ trắng bệch.

Lan nhìn thấy sắc mặt của Tần Mặc khẽ biến đổi, có chút lo lắng đắn đo từ ngữ, "Tiểu thư,cô có phải mệt mỏi hay không?"

Tần Mặc khẽ gật đầu, cố gắng bình tĩnh đi đến cầu thang, phong thần lách mình ngăn cản đường đi của cô,diendanlequydon.com "Thương thế của tốt lên rồi, cũng không thể giành phòng với tôi."

Tiếng sấm “Oanh” một cái nặng nề, giống như một trái bom to lớn bị bỏ xuống, thân thể Tần Mặc run lên, suýt nữa chân đứng không vững.

Phong thần theo bản năng muốn đỡ bả vai của cô, thấy thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, trong mắt hắn đột nhiên thoáng qua cái gì, lần trước vết thương trên bả vai để lại cho hắn vết sẹo, lần này. . . . . .

"Cô lại muốn diễn trò gạt tôi, tôi sẽ không bị lừa. . . . ."

Một tiếng gầm rú kịch liệt, tia chớp bổ ra màu xám tro phía chân trời, giống như một thanh kiếm sắc lấy ra khỏi vỏ kiếm, sắc bén lại mang theo nguy hiểm vô cùng.

Tần Mặc rên lên một tiếng, khi tia chớp thứ nhất xẹt qua phía chân trời, sắc mặt của cô không biết là nguyên nhân do bản thân mình, hay là nguyên nhân điểm sáng màu trắng kia, lại làm cho sắc mặt của cô hoàn toàn không có huyết sắc.

Cô chợt ngồi chồm hổm xuống, đôi tay toàn ôm lấy mình, cơ thể không ngừng run rẩy, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng khổ sở gì đó.

"Không. . . . . . Không cần. . . . . ."

Cô che lỗ tai, cố gắng thoát khỏi kích thích tia chớp và sấm sét mang tới, , cô gái gầy nhỏ run lẩy bẩy, giống như lá rụng mùa thu, bị gió thổi lung lay sắp đổ.

"Bình tĩnh một chút!"

Phong Thần một tay ôm ngang Tần Mặc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lên, trong tròng mắt đen sắc bén lóe ra tia kinh ngạc, cô đang không ngừng phát run trong sự hoài nghi của hắn, giống như con mèo nhỏ đáng thương bị ném bỏ ở trên đường, bị mưa rơi ướt.

Tần Mặc nắm chặt chẽ cổ áo của Phong Thần, đó chính là cây cỏ cứu mạng của cô.

Lan ở một bên sửng sốt một chút, tiểu thư lại có thể để Phong Thần ôm cô. . . . . . Hắn nửa mừng nửa lo, nhìn Phong Thần ôm tiểu thư nhà mình lên lầu, theo sát phía sau.

"Ô ô. . . . . ."

Tần Mặc bất lực ôm lấy Phong Thần, cúi đầu khóc nức nở, tiếng khóc như có như không, làm cho người ta càng thêm cảm thấy đau lòng.

Mặc dù có vô số nghi vấn, nhưng trước mắt là quan trọng nhất, hay là muốn trấn an được cô gái nhỏ trong ngực. Phong thần lần đầu tiên có cảm giác của người làm cha, thật giống như Tần Mặc chính là con gái của hắn, đối với nàng có ôm ấp tình cảm thương yêu cùng quan tâm.

Hắn vỗ nhẹ sau lưng của Tần Mặc, giống như là dỗ đứa bé ngủ, không ngừng nói nhỏ ở bên tai cô.

"Mẹ. . . . . .Em gái. . . . . ."

Cô mơ hồ thì thầm, đem Phong Thần làm mẹ của mình, khiến cho hắn dở khóc dở cười. Thật vất vả dỗ được cô ngủ, Phong Thần lúc này mới rời khỏi phòng, Lan ở bên ngoài phòng chờ đợi hồi lâu, nhìn thấy hắn ra ngoài, hình như thở phào nhẹ nhõm.

Thấy hắn hình như có lời muốn nói, Phong Thần cũng đúng lúc muốn hỏi hắn một vài vấn đề, hai người rất ăn ý đi vào thư phòng.

"Làm người giám hộ của Tần Mặc , tôi nghĩ, tôi nên hỏi cậu một vài vấn đề."

"Lúc tiểu thư 7 tuổi bị người ta bắt cóc, phu nhân cũng trong loại thời tiết này. . . . . ."

Lan thở dài, sau khi hắn được lão gia cứu giúp, mới bắt đầu bảo vệ tiểu thư, những chuyện kia cũng là nghe người khác nói, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mặc, hắn liền chấn kinh bởi sự lạnh lùng của cô, đôi mắt kia chính là ao tù nước đọng, sóng lớn không sợ hãi.

Tần Mặc đối với ai cũng không thân mật, ngay cả cha của mình, cũng hình như không quá thân thiện.

"Cô ấy còn có em gái?"

"Đúng vậy. . . . . ." Ánh mắt của Lan lóe lóe, không hề nhiều lời nữa.

Phong thần trầm mặc một chút, hắn cũng đã nghe nói qua Tần lão gia năm đó ở bên ngoài gây thù chuốc oán quá nhiều, một lần kia phu nhân của ông và con gái cũng bỏ mạng. Chỉ để lại Tần Mặc đứa bé này, đứa bé kia từ nhỏ tim không được tốt, chính là ghép tim của em gái, mới có thể giữ được cái mạng này.

Nghĩ tới đây, con ngươi của Phong Thần lóe lóe, giống như nhớ lại cái gì, chỉ là hình ảnh kia chợt lóe rồi biến mất, làm hắn không thể xác định.

"Còn có chuyện khác?"

Thấy Lan không hề có ý rời đi, hắn ý bảo hắn ta có thể nói.

"Tiểu thư hình như rất lệ thuộc vào ngài, nếu trước kia có người đụng cô ấy, sớm đã bị bẻ gãy tay."

"Ngươi nói là tôi có mùi vị của mẹ cô ấy?"

Phong thần không biết Lan là ca ngợi hắn, hay là có ý tứ gì khác, hắn rút ra một điếu thuốc, hút thuốc, suy nghĩ cũng ẩn dấu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.