Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 85: Chương 85: Nhóm hai người rời khỏi nhà.




Khi mọi việc đã khôi phục yên tĩnh, Tần Mặc buồn ngủ, Phong Thần yêu thương ôm cô vào trong ngực, hôn gương mặt đỏ bừng của cô. Ôm cô trong ngực, anh có thể cảm giác được hô hấp, nhịp tim của cô, thật sự là cô đang ở bên cạnh anh.

Vừa nghĩ tới việc nếu như Lam Vụ Vũ không có lương tâm đưa cô vào trong bồn tắm được đổ đầy nước lạnh, cô sẽ bị. . . . . .

"Ưm. . . . . . Đau. . . . . ."

Tần Mặc nhíu mày, Phong Thần nắm chặt hai cánh tay làm cô đau, cô cố gắng mở mắt, thấy trong mắt Phong Thần hiện ra sự may mắn. Cô cũng rất may mắn, may mắn Lam Vụ Vũ quan tâm cô, may mắn Phong Thần kịp thời chạy đến.

"Nghỉ ngơi thật tốt. . . . . ." Ngày mai còn tính sổ với em!

Phong Thần cười vô cùng dịu dàng, ở trong mắt Tần Mặc lại có thêm vẻ thâm tình, nhưng cô lại không để mắt đến một phần tức giận trong mắt, an ổn dựa vào ngực anh nằm ngủ.

Đợi sau khi cô ngủ, Phong Thần mới lặng lẽ xuống giường, liên lạc với Tư Đồ Kiều.

"Lão đại, cậu không ngủ được sao?"

Anh oán giận nói, anh đã ba ngày chưa chợp mắt, bây giờ cũng bị Phong Thần chộp tới làm lao động tay chân.

Phong Thần cười lạnh một tiếng, không để ý đến oán hận của anh, thật sự là tăng nhiệm vụ của anh lên, sau đó không để ý anh đang phản đối, trong tiếng phản kháng của đối phương, trực tiếp cúp điện thoại.

Lại dám động vào người của anh, vậy thì phải gánh vác lấy hậu quả, khóe miệng của anh nở nụ cười ác độc, nhìn lại người trên giường, trong mắt lại hiện lên vẻ cưng chiều và bất đắc dĩ.

Hôm sau, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào trong nhà, ánh sáng nhẹ nhàng hôn lên làn da của người trên giường đang phơi bày ở ngoài chăn, mang theo nhè nhẹ ấm áp.

Tần Mặc cuộn tròn mình lại, đôi mi như cánh bướm khẽ run, người ngủ say hình như đã muốn thức dậy. Cô đang lưỡng lự giữa ngủ và thức, cuối cùng, cô vẫn bị người khác quấy rầy, trong giấc mộng từ từ tỉnh táo lại.

Thon dài ** rúc vào chăn, cô chậm rãi mở mắt ra, cơ thể đau nhức không ai hình dung được, thoải mát, không có cảm giác không thoải mái chút nào.

"Ngủ có ngon không?"

Phong Thần cười híp mắt nhìn cô, Tần Mặc cảm giác, trong nụ cười của anh mang theo một chút kỳ quái, nhưng cô vẫn đáp : "Khá tốt. . . . . ."

"Vậy thì tốt, đứng lên!"

Đột nhiên giọng nói của anh lạnh lẽo, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc. Anh giống như là Đế Vương thời xưa, sau khi thị tẩm xong phi tử, vô tình đuổi bọn họ xuống long sàng*. (* giường của vua thời xưa)

Tần Mặc ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn.

Phong Thần hắng giọng một cái, tuy nói là anh đau lòng cho Tần Mặc, nhưng tối hôm qua cô bất chấp tất cả, đem mình vào trong miệng cọp. Cô có biết hay không, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ không chỉ nổi điên vì bản thân không có năng lực bảo vệ cô, mà càng là bởi vì cô bị tổn thương, gây ra chuyện không thể nào dự đoán.

"Bắt đầu từ hôm nay, em phải đi theo bên cạnh anh, một bước cũng không thể rời!"

"Em sai rồi."

Tần Mặc lấy lòng kéo tay áo của anh, nhưng khuôn mặt Phong Thần vẫn lạnh lẽo như cũ, không để ý cô đang lấy lòng : "Cứ vậy đi, trước hết em ở lại đây đã!"

Anh mặt lạnh rời khỏi, bỏ lại một mình Tần Mặc trong phòng, giống như anh đang muốn giáo huấn một con thú cưng cứng đầu cứng cổ. Để cho cô biết, không cho phép cô không quan tâm đến bản thân chính mình.

Tuy nói rằng Tần Mặc luôn đi theo bên người Phong Thần, nhưng Phong Thần lại không nói một câu với cô, ngày bình thường, Phong Thần bận rộn việc của anh, Tần Mặc chỉ có thể lượn lờ trước mắt anh, ngoài ra cũng không thể đi nơi nào.

Hai người sống trong nhà trên danh nghĩa của Phong Thần, nhưng dù sao nhà họ Hàn cũng không phải là nhà của anh, hơn nữa bởi vì chuyện tình của cậu hai, mợ hai luôn châm chọc anh. Phong thần chú ý đến tính tình của Tần Mặc, liền mang cô ra ngoài.

Tần Mặc bị Phong Thần lạnh nhạt mấy ngày nay, tuy cô đã thành tâm nói xin lỗi, nhưng anh vẫn không để ý đến. Cô thật sự hết cách, Kim Na Na lại không có ở đây, cô chỉ có thể tự mình suy nghĩ biện pháp tốt.

Ban đêm, Tần Mặc cố gắng chui vào trong ngực của Phong Thần, nhưng cho dù cô nói lời ngon ngọt như thế nào, bàn tay nhỏ bé làm loạn xung quanh, Phong Thần cũng chỉ nhắm mắt không để ý tới. Ghê tởm hơn chính là, anh lại quay lưng đi, trực tiếp không cho cô có cơ hội tác quái.

Thật tức giận, cô cũng đã nhận lỗi, còn khắp nơi làm anh vui lòng, ngược lại anh một chút cũng không có dấu vết hết giận. Khiến Tần Mặc bắt đầu nghi ngờ, có phải Phong Thần chỉ nhằm chiếm được thân thể của cô hay không, có phải cô không có lực hút đối với anh nữa hay không ?

Liên lụy đến cả người cô cũng trở nên buồn bã, không có lồng ngực của Phong Thần, căn bản là cô không ngủ ngon. Không biết anh có giống vậy hay không?

Nhìn mỗi ngày Phong Thần đều ổn định thời gian rời giường, xem ra, người buổi đêm không an giấc, chỉ có một mình cô!

" Rốt cuộc anh muốn như thế nào!"

Cuối cùng Tần Mặc bạo phát, nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, chất vấn người đàn ông trước mắt.

Phong Thần đang xem video hội nghị cùng mấy nhân viên trong công ty, Tần Mặc đột nhiên xông vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, mấy người trước màn ảnh cũng cảm thấy kinh ngạc với Tần Mặc.

Phong Thần nhìn cô một cái, nói tiếng hội nghị kết thúc, đóng lại băng video. Anh thoải mái dựa vào thành ghế, hai mắt sâu kín nhìn Tần Mặc, cả người cô bị ánh nhìn của anh làm tê dại, hình như Tần Mặc chưa bao giờ phát hiện, người đàn ông ở trước mắt có một loại thâm trầm khủng bố.

"Em nói xin lỗi, em cũng biết rõ sai lầm rồi, anh còn định lạnh nhạt với em tới khi nào?" Tần Mặc chưa bao giờ phải chịu tức giận, nhưng Phong Thần giận cô, về tình thì có thể tha thứ. Cô biết, Phong Thần vì cô mà giấu diếm ba cô.

"Em sẽ không bao giờ tự ý làm chủ nữa, về sau có chuyện gì, em đều thương lượng cùng anh."

Tần Mặc nhỏ giọng nói, bước đến bên cạnh Phong Thần : "Em nhớ chuyện đã đồng ý với anh, em sẽ đặt mình ở vị đầu tiên, anh. . . . . ."

Phong Thần vừa định mở miệng, trên màn hình vi tính liền hiện ra một tin tức, anh nghiêm nghị nói : "Em ra ngoài trước đi."

Tần Mặc thấy khuôn mặt anh căng thẳng, méo miệng, tức giận xoay người rời đi, dùng sức đóng sầm cửa.

" Không thấy Tư Dung, Phong Thần, cậu phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!"

Giọng nói tức giận của Hàn Thu từ trong video truyền đến, Phong Thần tươi cười nhàn nhạt : "Tôi nghĩ hai người trải qua đêm đó thì rất tốt đẹp."

"Mới là lạ!"

Thiếu chút nữa Hàn Thu tức giận mắng to, sau đêm đó, Tư Dung liền tránh né anh, anh cho rằng Tư Dung cần mấy ngày để làm rõ quan hệ của bọn họ, nhưng đợi đến lúc anh đi tìm Tư Dung, đã không rõ tung tích của cô.

Lúc này anh mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, đêm đó thật đúng dịp, em họ của của anh, Phong Thần! Dẫn người đến Lam Bang trực tiếp mang Tần Mặc ra ngoài, nếu như Tư Dung rơi vào trong tay Lam Bang, như thế nhà họ Hàn và nhà họ Tư đều bị kiềm chế.

Phong Thần nói anh bình tĩnh lại, đừng nóng vội : "Tôi sẽ phái người đi tìm!"

Lòng anh phiền muộn tắt video, đi ra cửa tìm mèo nhỏ đang xù lông, xem ra nếu anh không làm chút gì đó, thì nhất định cô sẽ bạo phát.

Anh tìm khắp phòng, nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô đâu, Phong Thần mắng một tiếng, nha đầu này sẽ không rời nhà trốn đi đấy chứ!

Dù là phụ nữ lý trí, nhưng cũng có lúc giống như một đứa bé, không khống chế được, sau khi Tần Mặc ăn nói khép nép, thành khẩn nói lời xin lỗi, nhưng lại không lấy được một chút xíu đáp lại, đương nhiên cô không ở nổi nữa.

Cô không sợ bị Lam Thiệu Đường bắt đi lần nữa, ngược lại cô tức giận nghĩ, nếu như cô bị bắt đi rồi, Phong Thần có thể để ý hay không đây? Tần Mặc rất ghét mình vào lúc này còn hẹp hòi, nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định về nhà mình trước.

Tần Mặc ra đón xe, mới vừa ngồi xuống, còn chưa đóng cửa lại, một cô gái cũng chen lấn đi vào, vẻ mặt hốt hoảng.

Cô ta đeo cái mắt kính thật to, hình như rất sợ bị người khác nhận ra : "Mau lái xe!"

"Đi chỗ nào?"

Tài xế hỏi thăm hai vị hành khách sau lưng, Tần Mặc lạnh lùng nhìn khách không mời mà đến chen lên xe, nên nói là oan gia ngõ hẹp, hay nên nói hai người lận đận giống nhau ?

Cô gái chen lên xe lúc này mới chú ý tới Tần Mặc một bên, cô ta lập tức tháo kính mát xuống, vẻ mặt tức giận nhìn cô.

"Chúng ta thật là có duyên! Sao lại là cô!"

"Sao không thể là tôi? Chiếc xe này là tôi gọi trước, chị xuống xe đi!"

Tâm tình Tần Mặc đang không tốt, bây giờ lại thấy khuôn mặt khoa trương của Tư Dung, càng thêm xấu. Ai thích đối mặt với cô gái có ý với người đàn ông của mình cơ chứ ?

"Tôi xuống xe? Tôi xin phép là không!"

Tư Dung vẫn phách lối như cũ nhìn Tần Mặc cười, Tần Mặc quan sát cô ta một lát, sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly: "Chị đang bị người ta đuổi theo sao? Là Hàn Thu hả? Đêm đó trải qua có vui vẻ không?"

"Cô. . . . . . Đều là lỗi của cô !"

Vừa nhắc đến đêm hôm đó, mặt của Tư Dung liền đỏ lên, nếu ban đầu cô biết, Tần Mặc dùng loại phương pháp này để dò xét cảm tình của Hàn Thu đối với cô thì như thế nào cô cũng sẽ không đồng ý!

Như thế rất tốt, Hàn Thu nói chuyện tình một đêm kia cho cha cô, bây giờ cha cô buộc cô phải cưới Hàn Thu! Nhưng cô còn chưa sắp xếp lại tình cảm của mình với Hàn Thu, làm sao có thể đủ để buông xuống yêu thích dành cho Phong Thần mà cưới Hàn Thu !

Mà nếu như đêm kia cô nói không muốn, Hàn Thu cũng sẽ không xảy ra quan hệ cùng cô. . . . . . Tư Dung càng ngày càng cảm thấy, lời nói của Tần Mặc đêm đó làm ảnh hưởng đến cô, cho nên cô mới mất đi lý trí.

"Nếu như chị không muốn, không ai có thể ảnh hưởng đến chị!"

Tần Mặc nói địa chỉ nhà họ Tần cho tài xế, Tư Dung cũng không còn lời gì để nói, lúc này cô đang trốn nhà, cũng đang trốn tránh tình cảm của Hàn Thu đối với mình.

Tư Dung biết nhất định Hàn Thu đang tìm cô, cha cũng sẽ tham gia vào trong đó, bây giờ cô có muốn chạy trốn ra nước ngoài cũng có khả năng bị anh bắt tại phi trường. Cô không có chỗ để đi, có chút mù mịt.

Đến nhà họ Tần, Tần Mặc trả tiền xuống xe, Tư Dung cũng lặng lẽ xuống xe theo, "Này, cô có thể cho tôi ở nhờ mấy ngày không?"

"Chị bỏ nhà trốn đi, cũng không tìm nơi để ở?"

Tần Mặc bỏ nhà đi cũng không phải là lần đầu tiên, không, phải nói, rời khỏi Phong Thần không phải là lần đầu tiên, cho nên cô không lo lắng. Nhìn lại Tư Dung, mặt cô ta mặt lúng túng, trên mặt còn khoa trương co quắp, kiêu ngạo cũng nhỏ xuống.

"Được rồi."

Mang theo Tư Dung vào nhà, Tần Thọ Diệp lại đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hình như Lan không ngờ cô sẽ trở về, hơn nữa sau lưng còn đi theo một cô gái xa lạ.

Bây giờ Tư Dung đang ăn nhờ ở đậu, nhưng khí chất đại tiểu thư trên người cô ta vẫn không cách nào che giấu, dưới sự sắp đặt của Tần Mặc, cô ở trong nhà họ Tần. Nhất định Hàn Thu đã sắp phát điên, nhưng anh cũng không thể nào ép buộc cô được!

Nhớ tới lúc anh nói với cha cô muốn cưới cô, biểu cảm trên mặt rất chắc chắn, cô liền hoảng hốt. Mặc dù biết Hàn Thu không thể nào lợi dụng cô, nhưng cô khó tránh khỏi có chút không an tâm, cô luôn cho rằng Hàn Thu là một người bạn, một người anh trai tốt, nhưng bây giờ muốn cô thay đổi thân phận của anh, để cho anh trở thành chồng của cô. Thay đổi như vậy, khiến cô nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Phong Thần trực tiếp chạy ô-tô tới nhà họ Tần, quen đường tìm đến phòng của Tần Mặc, đẩy cửa phòng ra, thấy Tần Mặc dựa vào bên cạnh giường, giống như đang chờ đợi anh.

"Tần Tiểu Mặc, em lại dám chạy trốn khỏi anh sao!"

Anh dùng lực mạnh đóng sầm cửa, làm nó hơi rung, Tần Mặc hất cằm lên, cứ như con mèo nhỏ bị ức hiếp, giương lên móng vuốt.

"Là anh không để ý tới em mà, chờ anh bớt giận thì trở lại nói chuyện với em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.