Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 6: Chương 6: BA CON NHẬN NHAU




Cô định phản bác, ngón trỏ của Diệp Sâm đã đặt lên môi cô, ánh mắt hiện lên nét cười lấp lánh, “Cô Trình, bây giờ muốn giải thích, không thấy quá muộn sao?”

Nụ cười của anh rất thuần khiết.

Không giống sự lạnh lẽo hàng ngày, cũng không giống sự âm hiểm lúc bày mưu tính kế hãm hại người khác, khiến Trình An Nhã nhất thời không nắm bắt được thái độ của anh là gì.

“Chủ tịch, trình độ tự sướng của anh lại lên hạng rồi.” Trình An Nhã mỉm cười.

Anh đứng quá gần, nhịp tim chỉ cách cô một tấc, thế nhưng, thế giới của họ vô cùng xa xôi.

Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

Vừa định lùi ra sau một bước, nhưng sau lưng lại bị giữ lại, ánh mắt Diệp Sâm thoáng qua một nụ cười, “Muốn chạy à?”

Trình An Nhã tức giận, ngước mắt nhìn thấy gương mặt cười mà như không của Diệp tam thiếu, dường như nắm chắc Trình An Nhã cô thích anh thật rồi, có chút đắc ý, có chút kiêu ngạo, còn có niềm hân hoan được che giấu đi.

Khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt kiên định, cô nở một nụ cười còn tự tin hơn cả Diệp Sâm, “Diệp tam thiếu gia, anh thích tôi à?”

“Không thích.” Một giây do dự thoáng qua trong mắt, Diệp tam thiếu trầm giọng, kiên quyết phủ nhận.

Trình An Nhã mỉm cười, đáp án này cô đã thầm đoán trước, cô mỉm cười, mang vài phần khiêu khích, “Nếu như Diệp tam thiếu gia đã không thích tôi, tại sao lại mất kiểm soát như vậy, hay là các cô gái mà anh qua lại, anh đều rất để tâm đến việc họ có thích anh hay không? Tôi nghĩ không phải vậy chứ?”

Diệp Sâm sầm mặt, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “Cô Trình, cô thật ngang ngược.”

Khóe môi Trình An Nhã nở một nụ cười ngạo nghễ, tiến lên một bước, nhìn chăm chăm vào mắt Diệp Sâm, bàn tay nhỏ bé trắng mịn, đặt lên ngực nơi trái tim anh, khóe môi anh đào hé nở, nhả ra từng chữ từng chữ một, khí thế áp đảo, “Diệp Sâm, đừng hỏi tôi có thích anh không, anh không bao giờ tìm thấy đáp án đâu, nếu như anh muốn tôi thích anh, rất đơn giản, lấy ở đây ra đổi.”

Trong sự sững sờ của Diệp Sâm, Trình An Nhã tao nhã quay người bước đi.

Hết giờ làm.

Trình An Nhã còn một công văn chưa đánh máy xong, vừa hay nhận được điện thoại của người mẫu nổi tiếng Lý Lợi, muốn mời Diệp Sâm đi ăn tối.

Trong số các cô bạn gái của Diệp Sâm, đây là người mà Trình An Nhã phản cảm nhất, cô gái này lúc nào cũng tỏ ra ta đây là số một, không coi ai ra gì, tính tình ngang ngược, ngạo mạn ngông cuồng, nói chuyện đều ở dạng mệnh lệnh thức, khiến người khác khó chịu.

Đặc biệt là đối với thư ký của Diệp Sâm, lúc nào cô ta cũng có ý thù địch một cách khó hiểu, giọng điệu không có mấy thiện cảm.

Trình An Nhã rất băn khoăn, Diệp Sâm thật sự đói khát nên không chọn thức ăn sao?

Phụ nữ có tính cách như vậy cũng chịu được.

Buổi tối Diệp Sâm không phải đi tiếp khách, Trình An Nhã không rõ thái độ của anh, hỏi một tiếng liền chuyển máy vào.

Lưu Tiểu Điềm cũng đã làm xong công việc hôm nay, thấy Trình An Nhã đang bĩu môi, cô bịt miệng cười nói: “Khi chị Lợi Lợi còn ở đây ghét nhất chính là cô ta, mỗi lần nghe

xong điện thoại của cô ta là chị ấy tức điên lên, vậy mà em chỉ bĩu môi.”

“Chẹp, chẹp, nhãn quang của chủ tịch…” Trình An Nhã thấp giọng, giọng điệu cổ quái,

“Không dám ca ngợi.”

Lưu Tiểu Điềm chống cằm, mở một tờ tạp chí ra, bên trên ghi chép chi tiết mười mấy cô bạn gái của Diệp Sâm, bao gồm cả bạn gái chính thức Vân Nhược Hi, “Nhìn xem, có phát hiện ra điều gì không?”

Trình An Nhã lướt qua tờ tạp chí, lật giở mấy trang, những cô gái mà Diệp Sâm thích, đúng là có chút kỳ quái, trông họ đều rất thuần khiết, bất kể là đại gia khuê tú hay tiểu gia bích ngọc, dáng vẻ đều rất thuần khiết.

Cô còn nghĩ anh ta thích những cô nàng nóng bỏng gợi cảm cơ.

Chẹp chẹp, nhìn bộ dạng thì thuần khiết đâu phải là khẩu vị của anh ta chứ nhỉ. Trình An Nhã xấu bụng nghĩ.

“Nhìn xem, bọn họ trông đều rất thuần khiết, hơn nữa, đều có đôi mắt rất giống nhau.” Lưu Tiểu Điềm nói, đẩy vai Trình An Nhã một cách ám muội, “Bọn chị ngầm đoán với nhau, chủ tịch thực ra đang tìm vật thế thân cao cấp.”

Trình An Nhã kinh ngạc, sau đó phì phò cười, “Chị Tiểu Điềm, trùng hợp thôi mà, cô gái đẹp nào mà mắt chẳng đẹp.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng nhìn kỹ đích thực là thần thái của mỗi cô gái đều có chút hao hao.

“Gì mà trùng hợp chứ, thật đấy nhé, bọn chị đều nghiên cứu rồi, chị Lợi Lợi cũng nghĩ như thế, chồng của chị ấy và chủ tịch quen biết nhau lâu rồi, nghe nói trước đây chủ tịch thích các cô gái nóng bỏng gợi cảm kia, còn lâu mới thích kiểu này. Trong lòng anh ta chắc chắn có ai đó, sau đó lại không đạt được, cho nên mới liên tục tìm người thay thế.” Lưu Tiểu Điềm nói một cách thần bí.

“Sức tưởng tượng của chị phong phú quá.”

Diệp Sâm biết yêu? Không thể tưởng tượng nổi, Trình An Nhã không tin, nhưng nhìn những cô gái xinh đẹp này, trong lòng chợt thoáng qua một suy nghĩ kỳ lạ, Tiểu Điềm nói cũng không hẳn là không có lý.

Máu lạnh, hắc ám, biến thái như Diệp Sâm, sẽ yêu một cô gái như thế nào đây?

“An Nhã, em đừng có mà không tin…” Lưu Tiểu Điềm đang chu môi đột nhiên ngưng bặt, nhìn Trình An Nhã, lại nhìn hình Vân Nhược Hi trên tạp chí, thần sắc quái dị, “An Nhã, em có phát hiện ra không, nhìn em với Vân Nhược Hi có đôi nét giống nhau.”

“Chị hâm à, giống nhau ở đâu chứ?” Trình An Nhã liếc một cái, chu miệng, dù thế nào nhìn cô cũng xinh đẹp hơn chứ?

Người đẹp Trình An Nhã dù sao cũng rất yêu bản thân.

Lưu Tiểu Điềm nhìn Trình An Nhã chằm chằm, vẻ mặt bị đả kích trầm trọng, “Xong rồi, bọn chị ngày nào cũng ngầm nghiên cứu cá cô gái bên cạnh chủ tịch, vậy mà lại không phát hiện ra trong phòng thư ký của chúng ta có một vị điều kiện phù hợp như vậy.”

“Lưu Tiểu Điềm, chị đúng là nhiều chuyện.” Trình An Nhã không chịu nổi cô ta, “Chị đừng có nói lung tung nữa, làm như em và anh ta có tư tình gì đó vậy, em là người cùng khổ trong sạch nhé.”

“Biết rồi, biết rồi, sợ gì mà.” Lưu Tiểu Điềm lại nhìn Trình An Nhã, rồi lại nhìn ảnh Vân Nhược Hi, tặc lưỡi kêu kỳ lạ, có điều cô ta cũng chỉ nói vậy thôi, sự việc như vậy đúng là không nên nói linh tinh.

Tránh một số người hiểu lầm, truyền đi lời ong tiếng ve.

Mặc dù ban đầu họ cũng hoài nghi năng lực của Trình An Nhã, nhưng chỉ sau một tuần, cô đã dùng năng lực siêu việt của mình để thuyết phục bọn họ, cô thực sự xứng danh thư ký cao cấp.

Bọn họ đều lớn hơn Trình An Nhã mấy tuổi, nhưng đều rất khâm phục cô.

“Nói mới thấy, An Nhã này, chủ tịch gần đây yên phận lắm, hai tuần nay không có tin đồn gì nhé.” Lưu Tiểu Điềm kinh ngạc trợn mắt, giọng nói không nhịn được cất lên cao vút.

“Chị nhỏ tiếng thôi.”

Nghe cô ta nói vậy, Trình An Nhã cũng nhận ra, hình như gần đây ai đó đích thực tương đối yên phận.

Diệp tam thiếu đổi sang ăn chay rồi sao?

Hai người nhún vai, Trình An Nhã mỉm cười, làm thư ký, dường như đều thích tám chuyện về cấp trên, trước đây khi còn ở Anh, cô và mấy cô bạn thân đồng nghiệp hầu như ngày nào cũng tám chuyện về Kroos.

Thiên tính của phụ nữ mà.

Cửa phòng chủ tịch bật mở, Diệp Sâm lạnh lùng bước ra, hai cái đầu đang chụm lại tám chuyện lập tức tách ra, Lưu Tiểu Điềm rất thuần thục nhét quyển tạp chí vừa rồi xuống dưới bàn máy tính, mặt mũi vô tội, dáng vẻ rất trung thành.

Ánh mắt Diệp Sâm quét qua hai người một lượt, khẽ hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu: “Cô Trình, cô cũng thật có lòng quá.”

“Đâu có, chia sẻ gánh nặng với chủ tịch là chức trách của tôi mà.”

Diệp Sâm lạnh lùng nhìn cô, lại nhìn Lưu Tiểu Điềm, “Cô Trình, cô Lưu, khi tám chuyện về cấp trên đề nghị nhỏ tiếng một chút.”

Hai cô gái ngồi như hóa đá.

Diệp tam thiếu, anh cũng khủng khiếp quá đấy, thuận phong nghĩ chắc.

Trong chung cư.

Trình An Nhã bất ngờ khi bước vào phòng không ngửi thấy mùi thức ăn như mọi khi, vừa đặt túi công văn xuống, liền nhìn thấy cửa thư phòng của Ninh Ninh khép hờ, Trình An Nhã mỉm cười, thằng nhóc này đang bận gì vậy, chăm sóc cho cái dạ dày của mami cả một việc lớn như vậy cũng quên được?

“Cục cưng, con đang làm gì thế?”

Bình thường hễ cô đi vào, Ninh Ninh sẽ lập tức tắt đi một số thứ trên máy tính, thay vào đó là cảnh chơi game. Ban đầu Trình An Nhã cũng tưởng cậu chơi game thật, nhiều lần như vậy, đôi lần cũng bị cô bắt gặp.

Chỉ là không nói ra mà thôi.

Cậu nhóc ngồi ngay ngắn trước máy tính, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Dường như không nghe thấy tiếng An Nhã gọi, khuôn mặt ngây thơ căng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, thần tình vô cùng nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên, Trình An Nhã nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhóc lúc không cười, tim bất giác đập nhanh, giống Diệp Sâm một cách sửng sốt, dáng vẻ nhìn trông cũng đáng sợ ra phết.

Cô tưởng như Diệp Sâm nhập vào người con trai cô vậy.

“Cưng à?” Trình An Nhã gọi một tiếng…. cô hơi có chút lo lắng, thằng bé đang làm gì vậy?

Trình An Nhã hướng mắt về phía màn hình máy tính, giống như một kiểu bản đồ, đường giao chằng chịt, tạo thành một tấm lưới, lại giống như không gian 3D, trên bản đồ có 4 điểm màu đỏ, một điểm màu đen đang di chuyển rất nhanh.

Một đống địa chỉ hỗn loạn tạo thành một tấm bản đồ kỳ quái.

Chỉ có thể nhìn ra đây là mô hình một thành phố, Trình An Nhã băn khoăn, đang làm gì vậy?

Cậu nhóc không ngừng nhập lệnh.

Kèm theo những âm thanh kỳ quái, nghe khiến người khác phát run.

Trình An Nhã không hiểu, mấy thứ công nghệ cao này, cô chưa tìm hiểu bao giờ, cô luôn ngạc nhiên không hiểu vì sao con trai có thể hiểu được.

Sợ ảnh hưởng đến cậu bé, Trình An Nhã không nói nữa, từ từ đi ra khỏi phòng.

Trở về phòng thay quần áo, vo gạo cắm cơm.

Trong thư phòng, Ninh Ninh nheo mắt, đôi môi nhỏ xinh thoáng qua một nụ cười nhạt, nhanh chóng gõ mấy phím trên bàn phím, rất nhanh, điểm màu đen trong không gian 3D biến mất, những tên địa danh cũng nhanh chóng thay đổi.

Bùm… đột nhiên, nổ ra mấy chùm hoa lửa, như có thứ gì vừa nổ tung vậy.

Tiếng nổ nối tiếp nhau, Ninh Ninh mỉm cười, chiến thắng.

Dám đấu với ta, hừ, không tự lượng sức mình.

Cậu nhóc mở nhóm Biến thái tập hợp địa, bên trong đang loạn hết cả lên, tranh nhau đoán kết quả.

Jason: Focus, đồ hèn, dám xử chiêu bẩn, đồ rùa rụt cổ, tối nay ta ra lệnh truy nã, không giết được nó không giải được nỗi hận trong lòng ta.

Duy khủng thiên hạ bất loạn: Giết nó có gì khó, diệt cửu tộc của nó mới đã tay.

Black J: Lâu như vậy mà không có tin tức gì, không phải ngỏm thật rồi chứ?

Jason, Duy khủng thiên hạ bất loạn: Im mồm!

Black J:

Phản khủng tinh anh: Bọn khốn kiếp này, chẳng phải ta đã cảnh báo từ lâu không cho phép bọn bay chơi với với Focus rồi sao? Chết tiệt, thị trường vũ khí ở Mexico bọn này đều khống chế hết rồi, hay là muốn nuốt chửng cả Trung Đông chúng mày mới dừng tay hả, hả!!!

Vi tiếu thiên sứ: Trưởng quan, đây là tình huống bất ngờ, Focus liên thủ với FBI sao trưởng quan không thông báo sớm cho bọn em?

Mọi người: Đúng vậy.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt. Cái đám phần tử khủng bố các người.

Phản khủng tinh anh: Các cậu là phần tử khủng bố, tôi là thanh tra tối cao của tổ chức hành động chống khủng bố quốc tế.

Black J: Thì vậy, đáng phái khác nhau. Nhưng mà…. Trưởng quan à, nói thật, lần này trưởng quan như thế là không được.

Duy khủng thiên hạ bất loạn: Còn may, chỗ vũ khí đó đều được bọc hệ thống dẫn nổ mới nhất, chỉ cần Ninh Ninh hủy nick xóa dấu vết là được.

Jason: Ninh Ninh, cậu nói gì đi chứ……

Duy khủng thiên hạ bất loạn: Đáng đời các cậu, hahahaha , chờ các cậu bị bắt rồi, tôi ngồi ở tổng bộ FBI mời cà phê. Nghĩ mà xem, vinh dự biết bao, mười tên đứng đầu bảng truy nã quốc tế thì bọn ta ở đây có đến năm người, a hahaha….

Mọi người: Biến!

Hành vân lưu thủy: Ninh Ninh của tôi, cậu phải vững vàng nhé.

Mây trên trời đang bay: Thực ra việc này đích thực là Sở Li và Jason không đúng, Focus là loại người nào các cậu còn không biết sao, lại còn to gan dám chui vào bẫy của hắn ta, thần kinh à, chỉ khổ thân bảo bối Ninh Ninh của tôi…. Bốn tên quỷ tài đó cùng lúc lâm trận không biết Ninh Ninh bảo bối có thể chống lại được không.

Bác sĩ thiên tài: Bình tĩnh các vị.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Xong rồi.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt! Ninh Ninh, cậu cho nổ kho tư liệu của tổ chức khủng bố???????

Thiên đại địa đại mami tối đại: Ngứa tay thôi.

Phản khủng tinh anh: …. Chết tiệt.

Mọi người: Ninh Ninh không hổ là Ninh Ninh, đệ nhất dũng mãnh.

Vi tiếu thiên sứ: Ninh Ninh, việc này giải quyết xong rồi, mấy việc khác cậu cũng tranh thủ xử lý nốt đi nhé, Jason, mau nói với Ninh Ninh.

Hành Vân lưu thủy : Hành động của FBI gần đây dày đặc.

Jason: Ninh Ninh, vũ khí ở Mexico…

Phản khủng tinh anh: Jason, tên khủng bố cậu coi tôi không tồn tại đấy phỏng?

Jason:…. Trưởng quan, tôi sai rồi…. Ninh Ninh, đường dây rửa tiền bị liên bang chặn rồi, cậu giúp tôi điều tiết một tí, lập cái tài khoản ảo chuyển qua đây.

Black J: Ngoại trừ chặn đường dây, cơ sở dưới lòng đất ở Trung Đông cũng bị liên bang nhắm vào, hôm qua mới bắt được tình báo của ta, chắc chắn là có nội gián, Ninh Ninh, cậu thiết kế cái bẫy bắt chuột đi.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt, các cậu đây là thông gian, phạm pháp.

Lưu thủy hành vũ: Trưởng quan, trung văn của anh… ngoan, mau về nhà tìm mẹ anh dạy lại cho.

Duy khủng thiên hạ bất loạn: Ninh Ninh, vấn đề của Jason nguy cấp nhất, nội cá Mỹ đã tổ chức tổ đặc nhiệm để ngăn chặn rồi, cậu phải nhanh chóng xóa chứng cứ. Vấn đề của Black Jack có thể tạm thời hoãn lại.

Phản khủng tinh anh: Không được. Ninh Ninh, cậu dám làm, tôi bắt cậu.

Black J: Trưởng quan, anh tìm thấy chứng cứ rồi à? Anh mà tìm thấy chứng cứ tôi đến FBI đầu thú.

Phản khủng tinh anh:…

Bác sĩ thiên tài: Tôi nói một câu, trưởng quan, anh cô lập vô viện, ở đây làm gì có ai không phải phần tử khủng bố, hay là anh về nhà tắm rửa đi ngủ cho lành?

Mây trên trời đang bay: Trưởng quan, quay lại đây, nô gia cười cho ngài xem, ngất ngây chưa…

Lặng ngắt.

Phản khủng tinh anh: Ninh Ninh, tội chứng rửa tiền của Black Jack đưa cho tôi.

Black J: Ê ê, bạn Tinh anh, ah hai còn ở đây, bạn tính khiêu chiến phải không?

Phản khủng tinh anh: Khiêu chiến đấy thì sao? Tôi nói, các cậu không phạm pháp có mất cân thịt nào không?

Black J: … Không.

Duy khủng thiên hạ bất loạn:…. Không.

Jason:…. Không.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt!

Phản khủng tinh anh: Jason, Black J, Sở Li, tôi cảnh cáo các cậu, FBI đã lấy tội danh buôn lậu ma túy để tróc nã các cậu, các cậu cẩn thận cho tôi, để tôi bắt được tôi lôi các cậu ra bắn.

Jason: Báo cáo trưởng quan, nghề chính của em rõ ràng là buôn lậu vũ khí, trưởng quan, anh nhất định phải tin vào sự trong sáng của em, em hoàn toàn chỉ là con quỷ thế mạng.

Vi tiếu thiên sứ: Sặc, trưởng quan, anh đây gọi là để lộ cơ mật, để lộ cơ mật ạ…

Bác sĩ thiên tài: Chúng ta phải thông cảm cho khổ tâm của trưởng quan.

Hành vân lưu thủy: trưởng quan thật là thánh mẫu.

Mây trên trời đang bay: Nô gia đã nói rồi mà, trưởng quan thương xót chúng ta mà…. Trưởng quan, khi nào đến Bahamas, nô gia thị tẩm cho ngài.



Thiên đại địa đại mami tối đại: Jason, cho tôi ba ngày, tiền đến tài khoản không thiếu một xu.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Black J, anh thân chinh đến Ả rập một chuyến, đi tìm Soman, anh ta là chuyên gia về lĩnh vực này, lát nữa tôi sẽ chào hỏi anh ta, tránh bị liên bang để ý, anh ta có kinh nghiệm nhất.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Trưởng quan, anh cần tư liệu phạm tội của bọn họ, cũng được, tôi gửi cho anh tài liệu X, chỉ cần anh giải được mật mã, nó sẽ là của anh.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt, thừa hơi à.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Trưởng quan, cho anh một kiến nghị, lái nuôn vũ khí Trung Đông và băng đảng người Hoa ở Mỹ lớn nhất sắp liên minh rồi, vụ án này có lẽ anh sẽ phải đau đầu đấy. Anh mau đem nội gián bên Black J, Sở Li và Jason rút về, tiến hành giao dịch ngầm, như vậy dễ hơn nhiều so với việc anh bắt bọn họ.

Jason: Ninh Ninh, cậu thật gian xảo. Cậu dám chắc đây không phải là để thuận tiện cho chúng ta lũng đoạn giao dịch vũ khí ở Trung Đông chứ?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Anh nói xem?

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt, bọn khủng bố các cậu.

Black J: Ninh Ninh, anh yêu em, trưởng quan, tôi đồng ý phối hợp.

Duy khủng thiên hạ bất loạn: Ninh Ninh, cảm ơn nhé, trưởng quan, thân là một công dân tốt luôn luôn tuân thủ pháp luật, tôi nguyện phối hợp với trưởng quan tất cả mọi hành động. Tiện thể thông báo chút, bọn họ đã liên hệ với tôi rồi.

Black J: Tôi cũng tiện thể thông báo luôn, một giờ trước, bọn tôi vừa mới họp qua điện thoại.

Jason: Vậy thì tôi không nói nữa, mọi người trong lòng tự hiểu.

Phản khủng tinh anh: Chết tiệt.

Vi tiếu thiên sứ: Oa oa oa… tự cổ quan phỉ một nhà, nói đúng hơn, các người cấu kết làm càn.

Mây trên trời đang bay: Ninh Ninh, nô gia yêu cái gian trá của cậu chết đi được, nô gia muốn lấy cậu.

Thiên đại địa đại mami tối đại: Ừm, cô trẻ ra hai mươi tuổi, có lẽ tôi sẽ xem xét.

Mọi người:…

Bác sĩ thiên tài: Nam cực là nơi tốt lành.

Phản khủng tinh anh: Các người cứ chờ đấy, đừng để lọt vào tay tôi, Ninh Ninh, lúc nào liên minh?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Tháng sau.

Phản khủng tinh anh: Tôi đi họp đây.

Mọi người: Biến đi.

Vi tiếu thiên sứ: Ninh Ninh, cậu thật sự gửi tài liệu phạm tội của chúng tôi cho anh ta?

Thiên đại địa đại mami tối đại: Gửi rồi.

Mọi người:…

Thiên đại địa đại mami tối đại: Ok, tôi out đây.

Ninh Ninh mới nói xong, chào mọi người rồi out.

Ninh Ninh tắt máy tính, tay chống đầu, chu đôi môi nhỏ xinh, bị mami phát hiện rồi, cậu mỉm cười, rời khỏi thư phòng.

Trình An Nhã quả nhiên đang ngồi trên sofa ung dung xem tập báo cáo của cô, đợi con trai ra nấu cơm phục vụ.

“Mami, con đảm bảo không gây ra tai họa, mami yên tâm.” Ninh Ninh đi đến, thơm lên má mẹ một cái, nở một nụ cười tao nhã, “Mami không vui sao?”

Trình An Nhã xoa đầu cậu, vỗ mạnh mấy cái, Ninh Ninh chau mày, nhìn cô ai oán, ánh mắt tỏ vẻ ấm ức như chú thỏ con ngây thơ, “Mami, mami ngược đãi trẻ em.”

“Vừa nãy làm gì?” Trình An Nhã hỏi.

Ninh Ninh thở dài, cũng không giấu giếm, “Con có mấy người bạn đang thực hiện một phi vụ buôn bán vũ khí, bên mua lại cấu kết với FBI, muốn bắt sạch bọn họ, may mà bạn con cẩn thận, lắp hệ thống phát nổ, xảy ra vấn đề, con sẽ hủy nick xóa dấu vết. FBI vừa hay có bốn người đuổi theo, con chơi với bọn họ một lúc.”

Nhân tiện hủy luôn kho tài liệu của tổ chức chống khủng bố, ai bảo bọn họ cứ bám riết không rời, để cậu bị mami phát hiện.

Tim Trình An Nhã run lên, mấy người bạn buôn bán vũ khí.

FBI?

Cô bị hoang tưởng rồi chăng?

Chết tiệt.

“Bạn của con là người thế nào?”

Ninh Ninh cười một cách kì quái, bàn tay nhỏ bé đặt lên tim của Trình An Nhã vỗ về an ủi, “Mami, mẹ nhất định phải bình tĩnh…”

Trình An Nhã đột nhiên có một dự cảm không lành.

Jason Wood, Sở Li, Black jack, Louis E.W…”

“Stop.” Trình An Nhã run rẩy hô dừng lại, cho dù là người điềm tĩnh như cô, cũng cảm thấy quả là khó tin, con trai cô tùy tiện nói ra tên ba người đều là phần tử khủng bố hàng trên toàn cầu.

“Cưng, con quen bọn họ lâu chưa?”

“Một năm.”

“Nói như vậy, một năm qua con làm không ít việc phạm pháp?” Giọng nói của Trình An Nhã run run, đứa con trai ngây thơ như thỏ bạch của cô đi đâu mất rồi?

Ninh Ninh mỉm cười tao nhã, bàn tay nhỏ bé xoa lên tay Trình An Nhã, “Mami à, lỗ hổng trong quản lý chế tạo vũ khí thật sự quá nhiều, cho dù bọn họ không buôn lậu, người khác cũng sẽ buôn thôi. Jason bọn họ mặc dù là phần tử khủng bố, hành động trái pháp luật, không được coi như những người tốt theo nghĩa truyền thống, nhưng mà…. Cũng đáng để thâm giao.”

Trình An Nhã lại hoang tưởng nữa rồi.

“Mami, mami không giận nữa chứ?” Ninh Ninh có chút lo lắng hỏi, nếu như mẹ cậu giận, cậu có thể lập tức rút chân, ngoan ngoãn làm cục cưng yêu quý của mẹ, giống như tên nick của cậu vậy.

Thiên đại địa đại mami tối đại, bất cứ việc gì, đều ưu tiên nghĩ đến mẹ trước nhất.

“Có gì mà giận, con trai giỏi như vậy, mami rất tự hào…” Trình An Nhã khen ngợi một chặp, sau đó nói, “Chỉ cần con không đi sai đường, mami không bận tâm.”

Ninh Ninh nghĩ thầm, mimi, đây còn chưa gọi là đi sai đường thì thế nào mới gọi là đi sai đường?

Suy nghĩ của Trình An Nhã là, chỉ cần là con đường mà con trai cô chọn, đều là chính đồ.

Thế nào gọi là nuông chiều, chính là đây.

Hai mẹ con này hợp phách nhất trong lịch sử.

Cuối tuần, Trình An Nhã và Ninh Ninh mặc đồ mẹ con đi chơi, đầu tiên đến nhà ông Trình, sau đó cùng đến khu vui chơi lớn nhất của thành phố A.

Hai mẹ con toàn chọn những trò chơi nguy hiểm, quá nhẹ nhàng không phù hợp với bọn họ.

Suốt đường đi, hai mẹ con trêu chọc, kể xấu nhau, tiếng cười không dứt, ông Trình đi bên, cười không khép được miệng, nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái và cháu ngoại, ông cảm thấy cuộc đời không còn gì hối hận nữa.

Sau khi ăn cơm dã ngoại xong, Trình An Nhã vẫn còn lưu luyến, muốn chơi thêm một vòng nữa.

Ông Trình cười nói, “Con nha đầu này, nào phải đưa con đi chơi, tự mình chơi phát cuồng rồi.”

Trình An Nhã mỉm cười, chu mỏ một cách tinh nghịch, như cô gái nhỏ nhõng nhẽo ba mình, “Ba, con cũng là trẻ con mà.”

Ninh Ninh rất tao nhã cắm ống hút, đưa nước uống cho ông Trình và Trình An Nhã, mỉm cười nói, “Ông ngoại, mami vẫn còn trẻ con lắm, chúng ta là đàn ông, không thèm chấp mami.”

“Tiểu tử thối.” Trình An Nhã gõ lên đầu cậu cười mắng.

Ông Trình cười lớn, ôm trầm lấy cháu vào lòng, trên gương mặt hiền từ toàn là yêu thương.

Mấy người lại đi một vòng quanh khu giải trí, Trình An Nhã lôi Ninh Ninh đi chơi, giữa một đám con nít, cậu nhóc Ninh Ninh muốn khóc mà không có nước mắt.

Ninh Ninh đang kể cho ông ngoại nghe mấy câu chuyện vui, Trình An Nhã cũng phối hợp Ninh Ninh kể những chuyện thú vị ở Luân Đôn, cả nhà ba người vô cùng vui vẻ, không hề cảm thấy có nguy cơ.

Thế nhưng, khi bọn họ băng qua đường, một chiếc xe hơi đột nhiên mất lái lao về phía Trình An Nhã và Ninh Ninh.

Giữa ngày hè oi bức, cả con đường vô cùng vắng vẻ, trừ ba người bọn họ, chỉ có vài cô cậu nam nữ, khi xe lao tới, có người thét to…

Đồng tử Trình An Nhã đột ngột thu lại, tốc độ xe quá nhanh, cô nhất thời không tránh kịp, với bản năng của người mẹ, Trình An Nhã dùng hết sức đẩy Ninh Ninh ra.

Đứng trước nguy hiểm, cô lựa chọn bảo vệ con trai mình.

Rầm…

“Mami.”

“An Nhã.”

Trong biệt thự Diệp gia, tim Diệp Sâm đột nhiên thắt lại, tại sao trong lòng lại có cảm giác bất an như vậy?

Trong lúc dọn mảnh thủy tinh vỡ anh lại bất cẩn để mảnh thủy tinh cứa vào tay, anh nhướn mày, cảm giác tim run lại ập đến, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi pha cà phê bưng về thư phòng, Diệp Sâm làm việc được một lúc liền phát hiện ra thiếu mất một bản công văn, anh trầm mặt, gọi điện cho Trình An Nhã, “Cô Trình, tài liệu liên quan đến làng nghỉ dưỡng suối nước nóng đang ở chỗ cô phải không?”

Một lúc lâu, không thấy trả lời, nhẫn nại của Diệp Sâm không nhiều, vừa định mở miệng liền nghe thấy tiếng của ông Trình, “Xin hỏi anh là cấp trên của con bé phải không? Con gái tôi bị tai nạn, hiện đang nằm ở bệnh viện, có lẽ…”

“Bác nói sao?” Diệp tam thiếu đứng bật dậy, động tác quá nhanh hất đổ cả cốc cà phê trên bàn, dự án hợp tác tiền tỉ thế là thành đống giấy vụn, anh không kịp dọn dẹp, nhanh chóng với lấy áo khoác mặt lên người đi ra ngoài, “Bệnh viện nào ạ?”

Trong bệnh viện, Ninh Ninh bưng tới một cốc cà phê đưa cho ông Trình, “Ông ngoại, ông đừng lo, mami sẽ không sao đâu.”

“Ngoan.” Ông cầm lấy cốc cà phê, tinh thần bất định nhìn về phía phòng cấp cứu. Ninh Ninh khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh, tuy gặp chuyện lớn nhưng cậu không hề hoang mang, khóc lóc như những đứa trẻ thông thường.

Cậu trầm tĩnh tới mức hình như người đang nằm trong phòng cấp cứu kia không phải là mami của cậu.

Diệp tam thiếu tìm đến bệnh viện, người đàn ông bình thường lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề này lúc này hơi có chút thảm hại, vừa định bước tới hỏi thăm liền nghe thấy giọng Ninh Ninh an ủi ông Trình, “Ông ngoại, ông đi nghỉ một chút có được không? Ở đây có cháu là được rồi, mami ra cháu sẽ lập tức gọi điện cho ông.”

“Không, ông không mệt, chúng ta cùng ở đây đợi mẹ cháu ra ngoài, ai cũng không rời đi.”

Đó chính là con trai của Trình An Nhã sao?

Diệp tam thiếu bước lên phía trước, “Xin hỏi, hai vị là người thân của Trình…”

Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt.

Anh như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, không thể tin được khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ xíu giống hệt mình kia. Ninh Ninh cũng rất kinh ngạc, tại sao ba lại ở đây?

Ông Trình cũng sững sờ, nhìn Ninh Ninh, lại nhìn Diệp tam thiếu, “Ninh Ninh, anh ta là?”

Ninh Ninh lấy lại bình tĩnh trước, mỉm cười nói, “Ông ngoại, mami còn phải phẫu thuật rất lâu, ông về nhà nghỉ ngơi trước đi, đợi mami tỉnh lại, cháu sẽ gọi điện cho ông.”

Ông Trình là người am hiểu, gật đầu, dặn dò Ninh Ninh mấy câu rồi mới rời đi, trước khi đi còn bất giác quay lại nhìn Diệp Sâm thêm vài cái.

Thật là quá giống.

Anh ta là ba của Ninh Ninh?

“Cháu…cháu là con trai của Trình An Nhã?” Diệp Sâm nghe thấy giọng mình đang run, ánh mắt kinh ngạc, từ trước tới nay, anh chưa bao giờ mất kiểm soát như thế.

“Chào chú, cháu là Trình Viễn Ninh.” Ninh Ninh tao nhã báo tên, giống như một thân sĩ nhí, vô cùng lễ phép. “ Xin hỏi, tại sao chú lại đến đây?”

“Ta vừa gọi điện, ông của cháu nghe máy.”

Ninh Ninh gật đầu, thảo nào, haizzz, thật là trùng hợp.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?” Diệp Sâm lẩm bẩm một mình.

Kinh ngạc, ngỡ ngàng, lo lắng, phức tạp,…tất cả mọi cảm xúc lần lượt vụt qua trong lòng, Diệp Sâm hoàn toàn bó tay, đến anh cũng không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nụ cười tao nhã của Ninh Ninh không ngừng thấp thoáng trước mắt anh, tim Diệp Sâm đập dữ dội, hai bàn tay nắm chặt, tại sao?

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cảm thấy như anh vừa mới ngủ một giấc, tỉnh dậy liền có một đứa con trai lớn như thế này.

Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, kinh ngạc đến phát điên.

Chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ chắc chắn là bố con, giống nhau đến như vậy, nếu nói không có quan hệ huyết thống, chỉ là trùng hợp, là người có chút trí tuệ đều không thể tin.

Phụ nữ của anh rất nhiều, đích thực không sai, thế nhưng, anh lại không hề nhớ có chút dây dưa gì với Trình An Nhã.

Nếu như anh đã từng có một đoạn tình cảm với Trình An Nhã, anh không thể quên được cô gái đặc biệt như vậy, vài năm gặp lại, nói một chút ấn tượng cũng không có quả thật là khó tin.

“Cháu mấy tuổi rồi?”

“Bảy tuổi.”

Ninh Ninh có hỏi có trả lời, cho Diệp Sâm thời gian, để anh dần dần nhớ lại.

Bảy tuổi, bảy năm trước, anh còn đang học ở Mỹ, khi ở nước ngoài, gặp gỡ toàn là các mỹ nữ ngoại quốc, đúng là có một lần về thành phố A để đi tảo mộ cho mẹ anh, thời gian đó, mỗi ngày tâm trạng của anh đều rất tồi tệ, trong lòng tràn ngập thù hận. Làm sao lại có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt?

Bất kể Diệp Sâm nghĩ đến nát óc thế nào, cũng không nhớ ra, hạt giống của anh đã chảy ra ngoài từ lúc nào?

Thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Chết tiệt.

Lý do này đến chính anh cũng không tin.

Đột nhiên não anh lóe lên một tia sáng, anh nhớ lại lần đầu gặp Trình An Nhã, cô nhìn thấy anh thì như chuột thấy mèo, co cẳng định chạy, tại sao?

Trước đó, nếu như bọn họ chưa từng quen biết, tại sao cô lại muốn bỏ chạy?

Anh còn nhớ rõ, Trình An Nhã lúc đó, mặt mũi vô cùng hoảng hốt.

Anh tự nhận thấy bề ngoài của mình không đến nỗi nào, cũng chẳng phải là thằng gù ở nhà thờ Đức Bà, làm sao có thể khiến cô hoảng sợ đến thế, tại sao khiến cô muốn bỏ chạy?

Trừ phi, cô sớm đã nhận ra anh.

Thảo nào, có mấy lần, ánh mắt cô nhìn anh thường hay thất thần, có mấy lần cô phát hiện ra anh nhìn cô, thần sắc đều có chút hoang mang, dường như sợ anh phát hiện ra bí mật gì vậy.

Lẽ nào bọn họ thật sự đã từng quen biết.

Đứa bé trước mặt, thật sự là con trai của anh?

Chết tiệt, cô ta rốt cuộc đã giấu anh những gì?

“Ba của cháu là ai?” Diệp Sâm truy hỏi.

“Nghe nói, mami mang thai khi chưa kết hôn, cháu là đứa con ngoài giá thú, còn về daddy của cháu ấy mà?” Ninh Ninh nở một nụ cười quyến rũ chết người, “Mất rồi.”

Hơi thở của Diệp Sâm như ngừng lại, trái tim như bị một tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt đến không thể thở nổi.

Cậu bé miêu tả rất hời hợt, nhưng anh lại cảm thấy một áp lực hết sức nặng nề.

“Cháu là con trai ta.” Diệp Sâm nói gần như một lời khẳng định.

“Thực ra, người giống người, hết sức bình thường.” Ninh Ninh mỉm cười tao nhã, vô cùng lễ độ, dường như một công tước đi ra từ xã hội thượng lưu Anh quốc.

“Không thể nào.” Diệp Sâm lập tức phủ nhận, người giống người, đúng vậy, nhưng cũng không thể giống đến mức này.

Ninh Ninh mỉm cười, “Chú có con trai hay không,bản thân chú cũng không biết sao?”

Rõ ràng biết anh từng bị tai nạn, quên đi một số chuyện cũ, Ninh Ninh lại cố ý nói như vậy, daddy của con ơi, tại sao daddy mất trí nhớ lại quên đúng mami cơ chứ?

Nhân phẩm này.

Tệ quá.

Diệp Sâm cứng họng không nói được câu nào, anh đúng là bị mất trí nhớ, nhưng gương mặt này, thật sự giống quá.

“Cháu có rảnh không?” Diệp Sâm đột nhiên hỏi, ánh mắt lạnh lùng lộ ra một tia cố chấp, có một uy lực trấn áp nhân tâm.

Ninh Ninh nheo mày, dường như, có vẻ rất rảnh rang, nhưng ba cậu muốn làm gì? Cậu phát hiện thực ra tâm tư của ba cậu không dễ đoán.

“Chúng ta đi xét nghiệm AND.” Diệp Sâm nói một cách bá đạo, chuyện này không làm rõ anh thực sự không cam tâm, dù sao cũng đều trong bệnh viện, nói là ngẫu nhiên chỉ là nói nhảm, anh không tin.

Nói bọn họ là cha con, nhưng anh không có một chút ký ức nào với Trình An Nhã.

Vậy OK, dùng khoa học nói chuyện, đây là chứng cứ quyền uy nhất.

Ninh Ninh lặng im, daddy, ba đúng là thuộc trường phái hành động mà.

“Cháu từ chối.” Ninh Ninh nhẹ nhàng nói, gương mặt giống hệt Diệp Sâm nở nụ cười tao nhã, “Tại sao chú không đi hỏi mami?”

“Ta dám cá mẹ cháu sẽ một mực phủ nhận.” Diệp Sâm lạnh lùng hừ một tiếng.

“Xét nghiệm AND ấy mà, cháu không hứng thú, đợi mami của cháu phẫu thuật xong, chú đi hỏi mami, nếu mami nói phải, chú muốn xét nghiệm cháu cùng đi với chú, sau đó bất kể kết quả thế nào, cháu với chú không còn liên quan. Nếu mẹ cháu phủ nhận, vậy không phải việc của cháu nữa, các người tự giải quyết với nhau.”

Lời nói của cậu bé rất nhẹ nhàng, thái độ cũng rất tốt, nhưng ý tứ trong lời nói vô cùng lạnh lùng quyết đoán, không có dù chỉ là một chút do dự.

Cậu bé còn ít tuổi như vậy, làm việc lại đâu ra đấy, vô cùng kiên quyết, dứt khoát.

Đứa trẻ này đúng là một nhân vật đáng gờm.

Diệp Sâm trợn mắt nhìn cậu, Ninh Ninh nhướn mày, nở một nụ cười rạng rỡ với anh.

Cảm giác bị thái độ giả tạo của Trình An Nhã chọc tức lại ập đến, Diệp Sâm nheo đôi mắt, chết tiệt, đúng là mẹ nào con nấy.

Diệp Sâm bước tới, ánh mắt thâm trầm rơi trên gương mặt non nớt của Ninh Ninh, anh chầm chập ngồi xuống, bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu, tỉ mỉ vuốt qua ngũ quan của cậu, Ninh Ninh phát hiện ra tay của Diệp tam thiếu đang run.

Nụ cười nở trên khóe môi cậu, hóa ra, ba không bình tĩnh như vẻ ngoài ba tỏ ra.

Daddy sẽ thích cậu chứ?

Ninh Ninh thầm nghĩ, cậu có chút thấp thỏm bất an, bất kể tâm trí trưởng thành bao nhiêu, đối mặt với nguy hiểm tỏ ra điềm tĩnh bao nhiêu, Ninh Ninh cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi, biết rõ ràng daddy đang ở trước mặt, mà còn không thể nhận.

Trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Lần đầu tiên được daddy âu yếm vuốt ve, lần đầu tiên được gần daddy đến như vậy, lần đầu tiên được daddy chăm chú nhìn.

Điều này đối với Ninh Ninh mà nói, là một tâm trạng vô cùng đặc biệt.

Là ấm áp, là xót xa.

Là hân hoan, đồng thời lại rất lo lắng.

Cậu rất thích daddy, không biết daddy có thích cậu không.

Diệp Sâm thậm chí là thích đến phát cuồng, bởi vì có một đứa con trai xuất sắc như vậy mà cảm thấy tự hào.

Thông minh hơn người, tinh xảo đẹp đẽ, hệt như một thân sĩ của Anh quốc, khiến người ta thương yêu, thương yêu đến tận xương tủy.

Cổ họng khô khốc không phát ra tiếng nào, như có một chiếc kim bạc rất nhọn rất mảnh, không ngừng đâm vào trái tim anh. Muốn đâm thủng lớp vỏ mong manh kia ra.

Càng nhìn Ninh Ninh, cảm xúc dâng trào từ tận đáy lòng càng mới mẻ, càng rõ ràng, đó là yêu thương, che chở, xót xa.

Điều này với Diệp Sâm mà nói, tất thảy đều rất lạ lẫm.

Tình phụ tử lạ lẫm.

Con trai à.

Bảy năm trước, anh từng mất đi ký ức một tháng, trong một tháng đó đã xảy ra chuyện gì, anh không thể nhớ nổi, phải chăng vào lúc đó cô đã bước vào cuộc đời anh, nhưng anh lại bất cẩn lãng quên cô?

Nhưng tại sao, bảy năm sau, ngày ngày đối mặt với cô, cô không nhắc đến nửa chữ, thậm chí khi mới gặp, còn giả vờ không quen biết?

Quá nhiều câu hỏi tắc nghẽn trong tim, Diệp Sâm vừa giận vừa lo, chỉ hận không thể đánh thức người con gái đang nằm trong kia dậy, nói cho anh biết đây là con trai anh.

Nói cho anh biết, bảy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cảm giác mơ hồ như vậy, thật là tồi tệ.

Nếu như bọn họ từng có một thời gian bên nhau, còn có một đứa con trai lớn như vậy.

Vậy anh rốt cuộc đã để lỡ mất những gì?

Cả đời Diệp Sâm, tình thân mà anh được cảm nhận, chỉ là trước năm mười tuổi, là do mẹ của anh trao cho anh.

Diệp Sâm sau mười tuổi, trên thế gian chỉ có một mình, không còn ai yêu thương anh nữa, chỉ có tổn thương, chỉ còn bóng tối, không nhìn thấy một tia mặt trời.

Khát vọng tình thân đối với anh mà nói mãnh liệt hơn bất cứ người nào.

“Ninh Ninh…” Đứa bé này, sẽ thích anh chứ?

Diệp Sâm thấp thỏm bất an.

“Nếu cháu thật sự là con trai chú, chú sẽ làm gì?” Ninh Ninh mặc kệ anh vuốt ve, mỉm cười hỏi.

Nghe nói, daddy còn có một người vợ chưa cưới đang bàn tính chuyện hôn nhân.

“Con muốn thế nào?” Diệp Sâm nhanh chóng từ trong vui sướng và thấp thỏm tỉnh táo trở lại, anh coi như đã thấy rõ rồi, đứa bé này không giống những đứa trẻ khác, thông minh tuyệt đỉnh.

“Cháu muốn thế nào cũng được ạ?” Ninh Ninh chớp chớp mắt, ừm, nghe nói daddy không dễ nói chuyện, hay là mami có thành kiến với daddy cho nên đánh giá không được công tâm?

“Không.” Diệp Sâm từ chối thẳng thừng, cho dù là con trai anh, cũng không thể nói nó muốn thế nào cũng được, có những yêu cầu phải biết lượng sức mà làm, Diệp Sâm xưa nay không đáp ứng những điều kiện quá đỗi mơ hồ của người khác.

Quả nhiên không dễ nói chuyện, mami thật là anh minh.

“Vậy cháu hỏi trước, chú phải trả lời trước.” Ninh Ninh lại đưa vấn đề trở lại, phụ tử không hổ là phụ tử, cách thức đàm phán như một khuôn đúc ra.

Diệp Sâm mỉm cười, ngồi lên ghế, để Ninh Ninh ngồi bên cạnh, ánh mắt hướng về phía phòng cấp cứu, Diệp Sâm thành thật trả lời, “Ta còn chưa nghĩ xong.”

Đáp án này, Ninh Ninh rất vừa ý.

Chưa nghĩ xong, có nghĩ là daddy sẽ suy nghĩ thật cẩn thận giữa daddy và mimi nên làm thế nào.

Phẫu thuật rất thành công, Trình An Nhã bị đâm không nặng, chỉ bị gãy xương đùi phải, không nguy hiểm đến tính mạng, Ninh Ninh và Diệp Sâm nghe xong đều thở phào một cái.

Diệp Sâm lúc này mới phát giác, anh lo lắng cho Trình An Nhã trong phòng cấp cứu biết bao nhiêu, cũng may, không nguy hiểm đến tính mạng, Ninh Ninh từ lúc tai nạn đến giờ luôn rất trầm tĩnh, cuối cùng cũng nở một nụ cười vui mừng.

Bàn tay Diệp Sâm đột nhiên nắm chặt.

Trình An Nhã, tốt nhất là cô hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Trời cũng khá muộn rồi, xung quanh lại chẳng có nhà hàng nào khá khẩm một chút, mình đói thì không sao, để con đói thì không được.

Ninh Ninh muốn ăn KFC.

“KFC, mấy thứ đồ ăn nhanh đó trẻ con ăn nhiều không tốt.” Diệp Sâm chau mày nói, anh còn muốn dẫn con trai đi ăn cái gì đó ngon lành một chút kìa.

“Chú không biết đấy chứ.” Ninh Ninh mỉm cười, nghiêng đầu, lộ ra sự chờ đợi không chút che đậy, “Cháu muốn ăn lắm.”

Diệp tam thiếu vốn định kiên quyết từ chối, nhưng nhìn thấy đôi mắt to đen láy của Ninh Ninh lộ ra sự chờ đợi của con trẻ, anh lại mềm lòng, đồng ý.

Hai người chọn một suất ăn gia đình, mua thêm hai chiếc đùi gà hamburger.

Ninh Ninh xé hộp lôi hamburger ra nhai ngấu nghiến, cậu đói chết đi được, không có gì quan trọng bằng ăn uống, lễ nghi trên bàn tiệc là bày cho người ta xem mà thôi, không phải bày cho người thân xem. Ninh Ninh gặm từng miếng rất to, nhai nhồm nhoàm, ăn đến mức hai má căng phồng lên, lại thêm đôi má hồng hồng như hoa đào tháng ba, trông dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Diệp Sâm quả thực không thể liên hệ tên tiểu tử âm hiểm bá khí lại lòng dạ đen tối vừa rồi với đứa bé lúc này, Ninh Ninh lúc này mới có cái đáng yêu của một đứa bé ở vào độ tuổi của cậu.

“Ăn chậm một chút.” Diệp Sâm dặn dò, cắm sẵn ống hút, đặt coca trước mặt cậu.

“Thiên đại địa đại, ăn cơm tối đại.” Ninh Ninh nói xong hút coca ừng ực.

Diệp tam thiếu đột nhiên sững người, hai mắt nheo nheo lại, tại sao lại quen thuộc như vậy?

“Thiên đại địa đại mami tối đại?” Diệp tam thiếu bất giác vút cao giọng nói, hai mắt gắn chặt vào gương mặt ngây thơ nhỏ xíu, không muốn bỏ qua bất cứ một cảm xúc nào của cậu, giọng điệu của Ninh Ninh thật giống với Thiên đại địa đại mami tối đại.

Bất kể phủ nhận thế nào, giọng điệu và cách thức nói chuyện của một người, trong thời gian ngắn ngủi tuyệt đối không thể thay đổi.

Diệp Sâm bất giác nhớ lại quá trình quen biết Thiên đại địa đại mami tối đại, vừa hay là sau khi Trình An Nhã về nước không lâu, Luân Đôn, bảy tuổi…. mami tối đại?!

Ninh Ninh gật đầu rất đáng yêu, nụ cười có chút bối rối, cố gắng cười át đi để lấp liếm qua chuyện, chẹp chẹp, tư duy của daddy phát tán là thế, nhanh như vậy đã liên hệ lại rồi?

Cảm giác tự mình ném đá vào chân mình, ừm, thật tồi tệ.

“Nói, có phải không?” Diệp Sâm trầm tiếng hỏi, sắc mặt kích động, một tay cướp lấy hộp KFC và cốc coca, “Không nói không cho ăn.”

“Ninh Ninh bỗng chốc im bặt.

Daddy, ba quả là có tài.

Hành động này, với những đứa trẻ ở lớp mẫu giáo, quả thật…giống một cách khác thường.

Cậu đoán, có lẽ, đây là vì daddy quá kích động, mất kiểm soát, cậu nên thông cảm mới phải.

ừm, không được cười.

cười là không đạo đức.

Diệp Sâm dường như cũng ý thức được hành động vừa rồi của mình hình như có chút mất đi phong cách hàng ngày của Diệp tam thiếu, bởi vậy nên anh rất thản nhiên ho khan hai tiếng, lại nhẹ nhàng đặt trả lại hộp KFC như không có gì xảy ra.

Ninh Ninh thò tay, nhấc ra một chiếc đùi gà, nheo mắt nhìn Diệp tam thiếu, cậu nghĩ thầm không biết daddy có giằng lấy đùi gà mà quát không được ăn không đây?

“Rốt cuộc có phải không?” Diệp Sâm hỏi, lần này bình tĩnh hơn nhiều, với hành động ngu ngốc vừa rồi, Diệp Sâm hối hận đến bầm tím cả ruột gan, chỉ hận Ninh Ninh không bị mất trí nhớ tạm thời, quên sạch đi cảnh tượng vừa rồi.

Anh còn muốn cho con trai lưu lại hình ảnh anh minh thần vũ chứ.

“Chẳng phải chú biết rồi sao?” Ninh Ninh chu môi, gặm đùi gà, uống coca.

“Ta phải nghe chính miệng cháu thừa nhận.” Diệp Sâm kiên quyết.

“Hình như cháu có cái nick trên mạng là Thiên đại địa đại mami tối đại.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, Diệp Sâm vẫn cảm thấy niềm vui sướng ào ạt dâng trào, anh đột ngột lao đến ôm trầm lấy Ninh Ninh vào lòng, dùng hành động trực tiếp nhất để thể hiện tâm trạng phấn chấn trong lòng anh lúc này. Ninh Ninh không kịp phòng bị, trong tay còn đang cầm đùi gà, tí nữa thì rơi mất.

Ặc…daddy, ba đừng có kích động quá.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Diệp Sâm ôm chặt cậu vào lòng, kích động, cảm tạ, tất cả đều trào dâng lên, vui sướng phát điên, quả thật là vui sướng phát điên lên được…

“Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ba.” Tâm trạng kích động của Diệp Sâm vẫn chưa bình tĩnh, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong đầu óc anh chỉ toàn là vui sướng, anh không biết nói gì, cuối cùng chọn câu nói này.

Ninh Ninh mỉm cười nói: “Cả đời còn chưa qua hết mà, nói không chừng tương lai có một ngày chú còn vui hơn hôm nay.”

Diệp Sâm gật đầu, “Đúng, có lẽ vậy, vậy thì sửa thành, từ khi chào đời đến nay đây là ngày ba vui nhất.”

“Mami cháu nói, mami với daddy của cháu bảy năm trước yêu nhau, sau đó, daddy bị tai nạn, ngỏm rồi, cỏ trên mộ còn cao hơn cả cháu nữa, còn mami, phát hiện có cháu, sau đó sinh cháu ra, vất vả nuôi dưỡng cháu lớn khôn.”

Ninh Ninh dùng giọng nói trẻ thơ của mình từ tốn kể lại bi kịch tình yêu mà mami bịa ra.

Một bi kịch tình yêu rất là sến súa, Ninh Ninh dám cá, mami nếu không phải đọc mấy cái tiểu thuyết thiếu dinh dưỡng trên mạng thì là xem mấy bộ phim Hàn mà bịa ra vậy.

Diệp Sâm cười rất méo mó.

Ninh Ninh im bặt, daddy, nụ cười của ba, cũng thật là…méo mó quá đấy.

“Làm sao con biết ta là daddy của con?” Diệp Sâm hỏi, rất hiếu kỳ.

Ninh Ninh tao nhã lườm ba một cái, ném chiếc cốc sạch trơn lên bàn, nói, “Đầu tiên, bộ mặt của hai chúng ta, nói không có gian tình chú cũng không tin đúng không? Thêm nữa, chú dám chơi trò buôn lậu vũ k hí, buôn lậu kim cương trong khu vực của cháu, lại còn rất am hiểu về máy tính, chú biết không? Jason hận sự gian trá của chú vào tận trong xương tủy, anh ta cảm thấy chú không được tử tế lắm, tiền cả hai cùng kiếm thoải mái biết bao, chú cứ muốn kiếm một mình, bởi vậy anh ta nhờ cháu phá hủy hệ thống nội bộ của MBS, cho chú một bài học, cháu nhất thời hứng thú với Rose Tear, lần theo tài liệu liền nhìn thấy bộ mặt này của chú.”

Khóe mắt Diệp Sâm co giật, “Con từng đột nhập vào hệ thống nội bộ của MBS?”

Ninh Ninh gật đầu, tỏ vẻ khoe khoang, “Rất thường xuyên.”

“Chết tiệt, sao ba không biết?”

Ninh Ninh bĩu môi, nhướn mày hỏi: “Chú không thấy, trước mặt con trai phải văn minh sao?”

Diệp tam thiếu im bặt, văn minh?

“Được rồi, văn minh, thế nhưng, rốt cuộc con xâm nhập từ đâu?”

Anh trở về nhất định sẽ đuổi việc hết đám nhân viên kỹ thuật, đúng là gà mờ cả đám.

Anh căn bản không thể tưởng tượng được, phần mềm này là do anh viết, kiên cố không thể xâm phạm, đã dùng vài năm không phát hiện ra có hacker xâm nhập, nếu nói chỉ có thể nói đứa bé này… trình độ quá lợi hại.

Ninh Ninh cười hì hì, bá khí áp đảo, kiêu ngạo cuồng vọng, “Chỉ có thể nói con hơn cha là nhà có phúc thôi.”

Diệp Sâm cảm nhận một cách sâu sắc, con trai, con có cần cuồng vọng thêm chút nữa không?

“Được rồi, vấn đề này tạm thời không nhắc đến nữa, sau đó thì sao?”

“Sau đó cháu điều tra những việc bảy năm trước của chú thôi, đột nhiên phát hiện rất nhiều trùng hợp về thời gian, cho nên đã chắc chắn đến 80%.” Nụ cười của Ninh Ninh càng thêm tao nhã, “Sau khi mami về nước, cháu đang định để cho mami vào MBS, xem phản ứng của mami với chú thế nào, vừa hay thư ký chính của chú phải nghỉ thai sản, cháu liền nhờ dì Vân giúp đỡ để mami đến MBS, cháu nghĩ, với sự quyết đoán và đanh thép của chú, chắc chắn sẽ không từ chối một thư ký đẳng cấp như mami. Ngày đầu tiên phản ứng của mami khi về nhà cháu liền khẳng định 99%, để đề phòng nhầm lẫn, cháu đi đến nhà của chú, khéo léo nhờ bác quét dọn lấy cho cháu mấy sợi tóc của chú, oa… hai sợi tóc giá 200 tệ, có lẽ tóc của chú là đắt nhất thế giới này đấy. Sau đó cháu đi xét nghiệm AND…”

Diệp Sâm nhìn đứa bé này, mặt mũi ngây thơ biết bao, giọng nói dễ thương biết bao, vẻ mặt tao nhã biết bao, nhưng làm việc thật sự không giống với tuổi tác của cậu chút nào.

Diệp Sâm đang rất bị đả kích.

Trình An Nhã dạy con như thế nào?

Tại sao có thể lợi hại như vậy?

“Chú không hỏi kết quả sao?”

“Không cần nữa.”

Con nhà người ta đi đường nội địa, con nhà anh đi đường quốc tế hay sao?

“Ba nói này, gọi daddy ba nghe coi?”

Ninh Ninh nhếch môi, ôm má, khẽ lắc đầu, “Không được, phải đợi mami tỉnh dậy rồi nói tiếp, mami bảo gọi, cháu sẽ gọi, mami không cho gọi, cháu sẽ không gọi.”

Diệp Sâm nghe xong tẹo nữa thì không ngậm được miệng lại, “Mami không thừa nhận, ta sẽ không phải là daddy của con?”

“Tất nhiên.” Ninh Ninh nói một cách thản nhiên, trái lại với nụ cười tao nhã, bộ dáng rất nghiêm túc nói: “Cháu là do mami nuôi nấng lên người, mong muốn của mami là mong muốn của cháu, nếu như mami không muốn, cháu có thể không có ba.”

“Quả nhiên là mami tối đại.” Diệp tam thiếu thất vọng.

“Tất nhiên rồi.”

Hết chương 6 ^^!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.