Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 3: Chương 3: Tình địch, ngõ hẹp tương phùng




Trong một khu chung cư cao cấp tọa lạc ở trung tâm thành phố, quần áo vứt đầy mặt đất, váy áo bị xé toang, đồ lót, cà vạt…

Ánh mắt đê mê, long lanh hơi nước, Vân Nhược hi rất đẹp, một vẻ đẹp giao hòa giữa diễm lệ và thuần khiết, Diệp Sâm đột nhiên dừng lại, nhìn Vân Nhược Hi đăm đăm.

“Sâm, anh sao thế?” Ham muốn bị khơi dậy lại đột ngột dừng lại khiến Vân Nhược Hi cực kỳ khó chịu, trong giọng nói có sự mê hoặc khó tả.

Ánh mắt của Diệp Sâm thâm trầm, gương mặt tinh xảo đến yêu nghiệt nhìn không ra cảm xúc.

Khuôn mặt người con gái phía dưới bất giác biến thành gương mặt đang mỉm cười như bị “liệt mặt” của Trình An Nhã, đó cũng là gương mặt rất thuần khiết.

Diệp Sâm bất giác chợt nghĩ đến nếu như lúc này đang nằm dưới anh là Trình An Nhã, cô ta sẽ có biểu cảm gì? Anh thật sự đã nhìn đủ nụ cười liệt mặt công thức ấy của cô.

“Sâm…” Vân Nhược Hi bất an kêu lên.

Diệp Sâm ngồi dậy khỏi người Vân Nhược Hi, chỉnh lại y phục hơi xộc xệch, mặt không một chút biểu cảm đi đến trước cửa sổ, nhìn đèn hoa rực rỡ bên ngoài, trông anh hết sức lạnh lùng.

Anh bị sao vậy?

Sao lại nghĩ thành Trình An Nhã?

Vân Nhược Hi không hiểu vì sao anh dừng lại, từ đằng sau ôm lấy anh, muốn hôn lên môi anh, Diệp Sâm không nói không rằng chỉ nghiêng đầu tránh, đôi môi của Vân Nhược Hi rơi trên cằm anh.

Vân Nhược Hi cười khổ, kết cục như vậy dường như không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Đôi môi là khu vực cấm của Diệp Sâm.

Bất kể quan hệ giữa họ thân mật đến đâu anh cũng chưa bao giờ hôn cô.

Cũng không cho ai hôn anh.

Ánh mắt Diệp Sâm rơi vào cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, khuôn mặt tinh xảo tao nhã dưới sắc đêm trở nên mờ ảo.

“Sâm… anh sao thế?” Vân Nhược Hi là cô gái thông minh, đau khổ và đố kỵ chỉ là một chút thoảng qua, trước mặt Diệp Sâm lúc nào cô cũng dịu dàng, ân cần.

“Hôm nay gặp ông già.”

Vân Nhược Hi nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, cô cũng đoán được, bao nhiêu năm nay, mỗi lần sau khi gặp Diệp lão gia, anh thường trở nên mất kiểm soát. “Không sao đâu, không việc gì.” Giọng nói êm ái như sự vỗ về của người mẹ thổi qua trái tim Diệp

Sâm, các cơ đang căng cứng cũng dần dần thả lỏng.

Vân Nhược Hi chỉ biết Diệp Sâm là con riêng, mẹ của anh là một vũ nữ, một mình nuôi dưỡng anh suốt mười năm, năm anh 10 tuổi mới trở về Diệp gia.

Anh chưa từng nhắc đến mẹ mình, không một ai biết bà chết như thế nào.

“Sâm, anh từng thực lòng yêu ai chưa?” Vân Nhược Hi dịu dàng hỏi, một tay đặt lên vị trí trái tim của anh, nơi này, từng là của ai chưa?

Ánh mắt Diệp Sâm lướt qua bàn tay trắng mịn trước ngực.

Yêu, đó là cái gì?

Không yêu thì khi biệt li sẽ không đau đớn, không khóc lóc, không khép mình lại như một kẻ ngốc, cũng không mất đi cũng khí để tiếp tục sống.

Anh đã chịu đủ nỗi đau đớn mất mát rồi.

Mẹ, … còn có… còn có ai nữa? Anh không nhớ rõ, luôn cảm thấy vẫn còn có ai đó, chỉ là anh không nhớ nổi gương mặt của cô ấy, nhưng Diệp Sâm biết, bọn họ đều đã rời xa anh.

Anh từng thử bắt lấy, nhưng ngón tay chỉ giữ lại cô liêu.

Không giữ lại được bất cứ thứ gì.

Nếu như quên đi cái lạnh lẽo, nỗi cô đơn trống trải lúc đêm về, Diệp Sâm thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, anh không muốn lại một lần nữa chịu đựng nỗi mất mát.

Có một số thứ với một số người, không thể chấp nhận thua cuộc, nên không có dũng khí để thử.

Mặc dù bên ngoài đều nói Vân Nhược Hi là người con giá mà anh yêu thương, tình cảm sâu đậm.

Thế nhưng, làm gì có người con trai nào yêu bạn gái sâu sắc mà lại không ngừng thay người tình chứ? Như vậy làm sao cô có thể chịu đựng được.

Vân Nhược Hi biết, Diệp Sâm chỉ là cô đơn…

Và thiếu cảm giác an toàn mà thôi.

Nói như vậy, nhất định rất buồn cười, trên thương trường hô mưa gọi gió, tác phong tàn bạo như Diệp tam thiếu thiếu cảm giác an toàn?

Đúng là chuyện khó tin, nhưng Vân Nhược Hi biết, Diệp tam thiếu đích thực thiếu thốn tình cảm, bởi vì đã từng khép mình 3 năm, từng mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, anh đối với cả thế giới đều lạnh lùng.

Thế nhưng đôi khi cô cảm thấy, anh như đang chờ đợi ai đó.

Anh thường nhìn vào mắt cô mà thất thần, anh chưa từng hôn môi cô, nhưng anh thường xuyên hôn mắt cô, nhẹ nhàng, thương tiếc.

Chỉ có khoảnh khắc đó, Vân Nhược Hi mới cảm thấy mình được yêu thương.

Trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn, cô biết, thực ra tất cả người tình của anh đều là thế thân cho người khác, mà người đó là ai, cô điều tra bao nhiêu năm nay, đều không hay biết.

Rốt cuộc là thần thần thánh phương nào, có thể khiến anh nhớ nhung đến tận bây giờ.

“Nhược Hi, nếu như ngày nào đó Diệp Sâm kết hôn, nhất định sẽ chọn em.” Diệp Sâm nói, ngũ quan tinh xảo tỏa ra một thứ trầm tĩnh đến băng giá, anh hứa hẹn không một chút do dự.

Vân Nhược Hi gật đầu, dịu dàng mỉm cười, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

“Cảm ơn.” Vân Nhược Hi cười dịu dàng, Diệp Sâm bỗng cảm thấy có chút khó chịu, cả ngày tâm trạng căng thẳng, mất kiểm soát, khiến anh có chút mệt mỏi khi đối mặt với sự dịu dàng của Vân Nhược Hi.

Anh lướt qua chiếc cà vạt trên đất, nhặt lên, vừa thắt vừa nói, “Anh đi trước đây, ngủ ngon.”

Nói xong không đợi Vân Nhược Hi trả lời, Diệp Sâm đã mở cửa đi mất.

Chiếc Rolls Royce màu bạc lao đi trên đại lộ đêm, đèn dưới đường hầm khi sáng khi tối, phản chiếu lên gương mặt tinh xảo của Diệp Sâm thêm một phần nguy hiểm lãng du biên duyên.

Xe đột nhiên phanh gấp, bánh xe cọ sát trên đường gây ra một âm thanh chói tai, Diệp Sâm đập mạnh tay lên vô lăng, gục cả người lên đó, ánh đèn mờ ảo bên đường nạm lên tấm lưng thẳng tắp của anh một lớp ánh sáng mỏng manh.

Đột ngột ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo như tượng tạc tăng thêm phần tà khí, cả người trong màn đêm như được nhuộm lên một thứ màu sắc tà muội, anh rút điện thoại ra.

Có chút hơi do dự, anh bấm số.

Trong chung cư của Trình An Nhã, nhạc chuông điện thoại vang lên, Trình An Nhã đang tắm liền kêu Ninh Ninh nghe máy.

Ninh Ninh đang trải giường cho cô, nhìn lên màn hình hiển thị, Diệp BT?

“Cô Trình, quảng trường trung tâm ra đây một lát.” Giọng nói thấp trầm mang từ tính có tính mệnh lệnh quen thuộc của anh.

Khóe môi Ninh Ninh nở một nụ cười rạng rỡ, lẽ nào là Diệp Sâm?

“Cô câm rồi à?” thấy cô không trả lời, Diệp Sâm mất kiên nhẫn chế giễu.

Ông bố này tính cách có vẻ không tốt lắm, thảo nào mỗi lần mami về nhà đều mang vẻ mặt bị giày vò đến bơ phờ.

“Chú là ai?” lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh, nói chuyện với anh, tâm trạng Ninh Ninh có chút phức tạp.

Có chút phấn khích, có chút hân hoan, như đứa trẻ nỗ lực để được khen ngợi, giọng nói còn tao nhã hơn lúc bình thường mấy phần.

Giọng nói trẻ con khiến Diệp Sâm hơi sững người, anh nhìn lại điện thoại một cái, nhíu mày hỏi: “Cháu là ai?”

“Cháu là Trình Ninh Ninh.”

Giọng nói non nớt như một cơn gió xuân thoảng qua, như mưa xuân rơi xuống sa mạc khô cằn, tâm trạng phiền não của Diệp Sâm lập tức thoải mái lên rất nhiều.

“Bảo chị cháu ra nghe máy.” Biết đối phương là trẻ con, giọng điệu của Diệp tam thiếu trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu bé này họ Trình, Trình An Nhã cũng còn trẻ, Diệp tam thiếu tất nhiên nghĩ đây là em trai cô.

Trong lòng bất tri bất giác phỉ báng, nhìn xem, đứa bé này lễ phép biết bao, giọng nói nghe mà khiến người ta thoải mái, cùng một mẹ sinh ra sao mà khác xa nhau đến vậy.

“Chị gái?” Ninh Ninh kéo dài giọng, khẽ cười, đây là ba nói chứ không phải cậu nói nhé, cậu chỉ không phản bác mà thôi.

Pháp luật không quy định, nhất định phải phản bác sai lầm của một người khi người đó nói ra trước.

Cửa nhà tắm bật mở, Ninh Ninh cười nói: “Chú chờ một lát.”

“Cưng à, điện thoại của ai thế?” Trình An Nhã vừa lau tóc vừa hỏi.

“Họ Diệp ạ.”

Tay Trình An Nhã ngừng lại, khăn tắm rơi xuống đất, cô đơ ra như khúc gỗ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Diệp tam thiếu bóp cổ muốn giết cô.

Cô hốt hoảng lao đến cướp lấy điện thoại, bịt lấy ống nói, thảng thốt nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh mỉm cười, nhún vai, bắt khăn tắm lên giúp cô lau tóc.

Trình An Nhã lo lắng bất an, tim đập dữ dội, bởi vì căng thẳng, giọng của cô hơi run run, “Chủ…. Chủ tịch, có việc gì không ạ?”

“Quảng trường trung tâm, ra đây một lát.”

“Vừa nãy…chờ đã, bây giờ đã 10h đêm rồi.”

“Một thư ký đúng nghĩa, điều cơ bản nhất phải làm được là gọi lúc nào đến lúc đó.”

Diệp Sâm nói xong, quyết đoán dập máy, Trình An Nhã bừng bừng nổi giận, chết tiệt, tôi không làm nữa có được không?

“Mami, bình tĩnh.”

“Mami, bình tĩnh.”

“Ninh Ninh, con nói gì với ông ta?” Trình An Nhã lo lắng bất an, việc gì cô cũng có thể ung dung đối mặt, chỉ có Ninh Ninh là khiến cô bấn loạn chân tay.

“Mami, chú ấy nói bảo chị cháu ra nghe máy, con định bảo mẹ là mami của con, mami liền ra rồi.” Giọng nói dịu dàng của Ninh Ninh an ủi cô.

Vậy là tốt rồi, trái tim treo tít trên cao của Trình An Nhã cuối cùng cũng rơi xuống, có cảm giác nguy hiểm như bước hụt chân trên miệng vực lại được kéo lại.

Khi Trình An Nhã đến quảng trường trung tâm, vừa nhìn đã thấy ngay chiếc Rolls Royce màu bạc của Diệp tam thiếu, đã sắp 11h đêm rồi, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, cả quảng trường gần như không một bóng người.

Diệp tam thiếu ngồi trên mui xe với một tư thái rất ngạo mạn, trong ngạo mạn có chút lười biếng, đang hút xì gà, một làn khói nhạt vây quanh anh, khiến cả người anh như chìm trong một màn sương huyền ảo.

Lưu manh mà…

Trình An Nhã nhìn từ xa một cái, thầm phỉ báng trong lòng, đúng là dáng vẻ tiêu chuẩn của lưu manh, mà còn là tên lưu manh ngạo mạn, giết người không chớp mắt.

“Chủ tịch, muộn như vậy rồi, anh có gì căn dặn?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, Diệp tam thiếu quay đầu, ngũ quan tinh xảo kết hợp giữa yêu nghiệt và tao nhã, tạo thành một sức quyến rũ mạnh mẽ.

Đôi mắt sâu thẳm lướt qua, đã bớt đi cái lạnh lùng của ban ngày, trong màn đêm thêm một phần lấp lánh, giống như bùa mê khi Adam cám dỗ Eva phạm tội. (Chuông: trong kinh thánh tui chỉ thấy bảo Eva cám dỗ Adam phạm tội thôi mà?!@@)

Chỉ cần một ánh mắt bèn khiến người ta trầm luân.

Đêm muộn oi bức, gió mang theo cái nóng của mùa hè.

Khuôn mặt Trình An Nhã cũng bắt đầu tăng nhiệt, trong không khí đặc biệt này, dường như có thứ tình cảm bị kiêu ngạo và lý trí kìm nén cũng bắt đầu trỗi dậy.

Diệp tam thiếu đứng dậy, ném đầu mẩu thuốc, dùng chân di mạnh, sau đó mở cửa xe, quay đầu hạ lệnh: “Lên xe!”

Trình An Nhã rất muốn cứng cỏi ném một câu đi đâu, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Sâm, cô do dự một giây, ngoan ngoãn lên xe.

Gã đàn ông này nắng mưa thất thường, cô ít gây sự thì tốt hơn.

Diệp Sâm lên xe, liếc nhìn cô một cái, Trình An Nhã ngồi rất ngay ngắn, lại còn cố nở nụ cười công thức của mình ra, Diệp Sâm đột ngột vươn người tới.

“Anh làm gì thế?” Trình An Nhã căng hết các dây thần kinh.

Diệp Sâm không nói không rằng, vươn tay kéo dây an toàn thắt cho cô.

Mùi cơ thể rất đàn ông ập tới trước mặt, kèm theo mùi nước hoa Pleasures Estee Lauder. Là thư ký chính của chủ tịch Diệp Sâm, trong đầu Trình An Nhã chứa đầy các thông tin về những cô gái mà Diệp Sâm đang giao du.

Bọn họ thích gì, quen dùng gì, cô đều nắm rất rõ.

Pleasures Estee Lauder là nhãn hiệu nước hoa Vân Nhược Hi hay dùng, có một mùi hương rất đặc biệt.

Trình An Nhã khẽ chau mày, đôi môi hồng mím lại, hơi nghiêng mặt đi, nụ cười công thức có chút hơi gượng gạo.

Bảy năm trước, bọn họ chỉ là duyên bèo nước, ai cũng không biết ai, những gì mà Trình An Nhã biết về Diệp Sâm chỉ là gã đàn ông này rất dã thú.

Bảy năm nay cũng không thấy nhớ nhiều về anh, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Ninh, đôi lúc thoáng qua suy nghĩ ngắn ngủi tên dã thú đó đang ở đâu mà thôi.

Tình yêu sét đánh là gì?

Là câu chuyện cổ tích.

Không tồn tại trong hiện thực tàn khốc của cuộc sống, tính cách của Trình An Nhã cũng không lãng mạn đến mức xảy ra chuyện tình yêu sét đánh.

Thật sự quen biết Diệp Sâm là bảy năm sau, trong thời gian khi làm thư kí cho anh.

Dường như…

Có một chút xíu rung động.

Nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi, cô luôn luôn rất lý trí, từ nhỏ tới lớn, trừ lần nhiệt huyết ở quán bar năm đó, cả đời Trình An Nhã không làm việc gì thiếu suy nghĩ.

Thói trăng hoa của Diệp Sâm, đã giết chết sự rung động đó trong cô.

Không phải là tình cảm duy nhất.

Trình An Nhã cô không cần.

Có lẽ mỗi người con gái đều muốn trở thành người cuối cùng của lãng tử, hi vọng bản thân là định mệnh của anh ta.

Với Trình An Nhã mà nói, đó là một giấc mơ rất ngốc nghếch.

Bởi vì lãng tử quay đầu vẫn là lãng tử.

Bảy năm một mình nuôi dạy Ninh Ninh, cô đã sớm hết cái tuổi mơ mộng, cho dù là Trình An Nhã của bảy năm trước, cũng chưa từng xuất hiện suy nghĩ ngu ngốc như vậy.

Cho nên…

Rung động chỉ là rung động, ngoài ra không còn gì khác.

Khi ngồi yên một mình yên lặng cô thường hay thả trí tưởng tượng bay bổng, suy nghĩ mông lung, nhưng khi ngồi cạnh Diệp Sâm, tâm lý có chút áp lực, thần kinh căng cứng.

Dù sao gã đàn ông này từng có với cô một đêm tình rất kịch liệt.

Hơn nữa còn tạo ra một thiên tài tên Trình Viễn Ninh.

Được rồi, anh ta có nhiều bạn gái như vậy, thân hình đẹp như hơn cô, tính tình ngọt ngào hơn cô, lần đầu tiên của cô, xanh đến mức cắn một miếng cũng thấy chua.

Anh ta không nhớ là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là, sau đó vứt cho anh ta 100 tệ, lại còn ném lại một câu tiền bán thân, đối với một kẻ kiêu ngạo như Diệp Sâm mà nói, tuyệt đối là sự xỉ nhục.

Khắc cốt ghi tâm.

Anh ta lại không cận thị, ôm cô suốt một đêm, bảy năm qua cô không đi thẩm mỹ, cũng không thay đổi gì, không lý nào lại quên sạch sẽ như vậy?

Thật sự không phải tự cô tưởng tượng.

Trình An Nhã thực sự không hiểu, tại sao anh ta lại tỏ ra thản nhiên đến thế?

Lẽ nào là âm mưu?

Trình An Nhã rùng mình, cô bất giác liên tưởng đến tình tiết trong phim luân lý Hàn Quốc, vì trả thù cô, cho nên…

Đã nghĩ đến âm mưu rồi, quả nhiên lòng dạ cô rất đen tối.

“Chủ tịch, có thể hỏi anh một câu hỏi nho nhỏ không?”

“Nói.”

Trình An Nhã đắn đo giọng điệu, năm ngón tay hơi xiết lại, căng thẳng nắm chặt lấy gấu áo, cố gắng củng cố tinh thần mấy lần, nói hỏi: “Anh từng bị bạn gái đá bao giờ chưa?”

Diệp tam thiếu đạp phanh gấp, cả người Trình An Nhã lao mạnh về phía trước, lại bị dây an toàn kéo ngược trở lại, đập mạnh vào ghế, lập tức hoa mắt chóng mặt…

Chết tiệt, cho dù là bị đả kích cũng đừng có ác như vậy chứ.

Liếc mắt nhìn thấy mấy chữ cái tiếng Anh đang nhấp nháy, Trình An Nhã như bị sét đánh, kinh hãi quay đầu nhìn Diệp tam thiếu…

Quán bar bảy năm trước?

Diệp tam thiếu ghé sát lại, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sự nguy hiểm, thân hình cao lớn mảnh khảnh ép Trình An Nhã vào sát góc xe chật hẹp.

Mùi nước hoa vốn đã nhẹ, trên đường đã bay đi không ít, mùi hương sạch sẽ trên cơ thể Diệp tam thiếu ngập tràn mũi Trình An Nhã, cô hơi căng thẳng.

“Cô nói cái gì?” giọng nói băng giá rợn người.

Trình An Nhã cố hết sức co người lại, trước sau đều bị chặn, không thể co lại hơn được nữa, ngũ quan tinh xảo của Diệp Sâm gần ngay trước mặt, trong mắt phản chiếu hình bóng nhỏ xíu sợ sệt của chính cô.

“Tôi chỉ hỏi chơi vậy thôi.”

Cô không thích những sinh vật có sức uy hiếp như vậy.

Anh ta gần cô như vậy.

Trái tim cô dường như không phải của chính mình nữa, tim đập thình thịch, thần kinh căng cứng đến đáng sợ.

Trên người Trình An Nhã có một mùi hương rất nhẹ, gương mặt ửng hồng, sắc môi tươi tắn, khoảng cách gần như vậy, Diệp Sâm nghe thấy tiếng nhịp tim đập loạn xạ của cô.

Yết hầu co lại, ánh mắt hơi tối, đôi môi tươi hồng đó khiến ham muốn trong anh trỗi dậy, xuất hiện manh động muốn hôn xuống làn môi đó.

Dù trong lòng rung động, yết hầu hơi cảm chỉ hơn chuyển động, nhịp tim của Trình An Nhã đột ngột tăng nhanh, tên Diệp tam thiếu này đúng là nhân vật yêu nghiệt, mỗi một cử chỉ đều khiến cho người khác thần hồn điên đảo.

“Cô Trình, tim đập nhanh thật đấy, thế nào? Yêu tôi rồi à?” Ngón trỏ của Diệp Sâm lướt trên má cô, rất nhẹ, rất êm…

Trình An Nhã nghe thấy câu nói này, ánh mắt sáng ngời bốc ra hai ngọn lửa, một tay đẩy anh ta ra, treo lên nụ cười công thức Trình An Nhã, “Chủ tịch, tư duy của anh chỉ tập trung vào nửa dưới cơ thể thôi sao? Tim đập nhanh thì đã làm sao? Tôi gặp Shin bút chì tim cũng đập nhanh như thế.”

Tưởng rằng Diệp Sâm sẽ tức điên lên, ai ngờ anh ta đờ mặt ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Ai là Shin bút chì?”

Không phải vậy chứ? Anh cũng lạc hậu quá đấy?

Chết tiệt, khi cãi nhau điều đáng hận nhất là cái gì? Chính là anh chửi một thôi một hồi, đối phương lại không biết rằng anh đang chửi cái gì? Còn ức chế hơn thế?

Sau khi xuống xe, Trình An Nhã rất căng thẳng, quán bar này cho cô áp lực không nhỏ.

“Chủ tịch, anh đưa tôi đến quán bar làm gì?”

Anh thấy gương mặt cô đỏ bừng, trong bụng thầm nghĩ, khi cô làm thư kí cho Kroos, có tụ điểm ăn chơi nào mà chưa từng đến, chỉ là quán bar thôi việc gì phải giả bộ tiểu thư cành vàng lá ngọc?

“Uống rượu.” Diệp tam thiếu lạnh lùng bỏ lại hai chữ, đi vào trong quán bar. Trình An Nhã mím môi, đi vào quán bar bảy năm trước cô đã hốt hoảng bỏ chạy khỏi đó.

Ánh sáng mê li mờ ảo, tràn ngập dục vọng tà muội. Trên sân khấu, vũ đạo nồng nhiệt khiến đám đàn ông phía dưới gào thét, phấn khích, thân hình mềm mại như rắn nước của các vũ nữ uốn éo linh hoạt, gương mặt đầy phấn toát ra sức mê hoặc quyến rũ.

Tiếng gào thét rộ lên.

Đây là một quán bar cao cấp, trang hoàng lộng lẫy, xa hoa. Trình An Nhã để ý thấy đến đây hầu như đều là những nhân vật có tên tuổi.

Đây là một quán bar tư nhân hạng sang, cô bất giác trầm mặc, bảy năm trước cô rốt cuộc đã lẩn vào đây bằng cách nào?

“An Nhã, sao em lại ở đây?” Trình An Nhã đang định tìm Diệp Sâm, một giọng nói êm ái, dịu dàng bay tới.

Anh Triết Khôn?

Trình An Nhã cứng đời người, Dương Triết Khôn mặc một bộ vest rất chỉnh tề, thân hình cao lớn tuấn tú, ngũ quan mượt mà như ngọc dưới ánh đèn ngũ sắc.

Sạch sẽ, thần khiết, dường như nhìn một chút cũng cảm thấy báng bổ.

Đến đây hưởng thụ phần lớn đều là tinh anh xã hội, ban ngày áp lực công việc quá lớn, đêm đến phá tan lớp mặt nạ tinh anh ra, thỏa sức phát tiết.

“Anh Triết Khôn, em cùng người bạn đến giải sầu, còn anh?” Trình An Nhã thầm cầu khấn, Dương Triết Khôn đừng nhìn thấy Diệp Sâm.

“Có mấy mối làm ăn cần bàn.” Một gã đàn ông uống say, loạng choạng chạy tới, thiếu chút nữa đã đâm vào Trình An Nhã, Dương Triết Khôn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy eo cô, linh hoạt xoay người, tránh được va chạm.

“Cẩn thận.”

Cảnh này lọt vào mắt của Diệp Sâm, tự nhiên là đắm đuối, nóng bỏng, anh ngửa đầu, dốc thẳng ly Remy Martin Louis VIII vào họng.

Ánh mắt lạnh lùng tỏa ra hàn quang, một ngọn lửa âm thầm lan ra, rừng rực như thiêu cháy cả thảo nguyên, đến bản thân anh cũng cảm thấy kinh hãi.

“Dương thiếu gia, hân hạnh.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Sâm xen vào giữa bọn họ.

Trình An Nhã như bị điện giật, nhanh chóng thoát khỏi lòng Dương Triết Khôn, tim đập thình thịch, chết rồi, quả là trời không chiều lòng người.

“Diệp tam thiếu gia, nghe danh đã lâu.” Dương Triết Khôn đưa tay ra, ánh mắt êm mượt thoáng qua một tia bất ngờ nhưng rất nhanh chóng được anh khéo léo giấu đi,

cất lời chào Diệp Sâm.

Hai bàn tay cùng có tài hô mưa gọi gió, mạnh mẽ, tôn quý bắt chặt lấy nhau, hai người một ấm một lạnh, trên mặt đều là biểu cảm cực kỳ hoàn mỹ.

Trình An Nhã đột nhiên cảm thấy dòng hàn lưu chạy dọc sống lưng.

Ánh mắt hai người giao nhau, âm thanh huyên náo dường như rời xa, trong không khí chỉ có sức căng của trận giao phong nóng bỏng giữa hai người đàn ông.

Tài năng tất lộ.

Đây là sự hoang dã nguyên thủy nhất giữa hai động vật giống đực.

Diệp, Dương, Đường, Lâm bốn nhà, chia nhau bốn phía Đông Tây Nam Bắc của thành phố A, hình thành 4 nguồn thế lực cường thịnh, bốn đại gia xưa nay nước sông không phạm nước giếng.

Cho dù bọn họ danh nổi tứ hải, chấn động thành phố A nhưng chưa hẳn đã có giao thiệp với nhau.

Cũng như Diệp Sâm và Dương Triết Khôn, hai người hai năm nay tranh đấu bất phân thắng bại, mặc dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng là lần đầu chính thức bắt tay làm quen.

Dương Triết Khôn, tổng giám đốc công ty Diệu Hoa, đường đường là một bậc quân tử, ôn thuận như ngọc, là người tình trong mộng lý tưởng nhất của các giai nhân trong giới thượng lưu.

Anh và Diệp Sâm tuy không thuộc cùng một loại hình, nhưng đều có năng lực, khí phách và sức hút như nhau, không phân cao thấp.

Giới thượng lưu truyền một câu nói.

Các phu nhân đều muốn gả con gái cho Dương Triết Khôn, tự mình đi tán tỉnh Diệp tam thiếu.

“Tin tức nội bộ sớm đã truyền ra, lần đấu thầu xây dựng của tập đoàn gang thép Bắc Đài lần này mười phần thì Dương thiếu gia nắm chím phần, MBS thua tâm phục khẩu phục.” Diệp Sâm cười nhạt nói.

“Diệp tam thiếu gia nặng lời rồi, anh ngắm được vịnh Thiểm Thủy phong thủy bảo địa ấy nên mới bỏ mặc Bắc Đài, vừa hay để Dương mỗ chiếm lợi thế, lần này may nhờ có anh hạ thủ lưu tình.”

“Dương thiếu gia khiêm tốn rồi.”

“Quá khen.”



Hai người đàn ông tươi cười, điểm qua vụ đấu đá quyết liệt tranh giành hai công trình lớn của thành phố A khiến thị trường chứng khoán sụp đổ và không ít công ty phá sản trong ba tháng qua.

Hai công trình lớn này ngay từ đầu đã do MBS và Diệu Hoa tranh giành, hai bên không tiếc vốn đầu tư, tìm cách hất cẳng lẫn nhau, thao túng giao dịch trên thị trường hỗn loạn, cuối cùng từ đó thu lợi.

Những chuyện kinh hồn động phách trong đó cho dù là ngồi trên chuyến xe bus cuối cùng như Trình An Nhã cũng có thể cảm nhận thấy, mùi khói đạn nồng nặc.

Đến cuối cùng lại nhẹ nhàng như mây khói tan trong nụ cười của hai người như vậy.

Đây chính là cái gọi là kẻ mạnh chăng?!

“Nghe nói bên cạnh Diệp tam thiếu gia xuất hiện một nữ thư ký vạn năng, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là An Nhã, chúc mừng anh, tôi giăng lưới cô ấy bao lâu nay đều không thành công.”

Cổ họng Trình An Nhã nghẹn một cái, hơi có chút ăn năn, nói thực lòng, đích thực là đen đủi, cô cũng không ngờ tới.

Khóe miệng Diệp Sâm khẽ nhếch, “Hóa ra Dương thiếu gia không biết sao?”

“An Nhã trước nay vẫn sợ búa rìu dư luận nên không muốn đến Diệu Hoa, tôi mất trắng đi một đại tướng.”

Câu nói này rất hàm hồ, Diệp Sâm nghe thấy cực kỳ nhức tai, anh ta rõ ràng muốn nói với anh, Trình An Nhã không muốn lẫn lộn công việc và tình cảm.

Cho nên không muốn đến Diệu Hoa mà đến MBS.

Là anh ta để anh chiếm lợi phẩm.

“Cô Trình đích thực là một thư ký tuyệt vời, việc công việc tư, cô ấy đều cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, có phải không? Cô Trình?”

Trong lòng Diệp tam thiếu cười nhạt, nhìn Trình An Nhã đeo nụ cười công thức, sắc mặt vẫn như mọi khi không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt long lanh của cô đã tiết lộ cơn tức giận từ trong đáy lòng.

Chết tiệt, Diệp Sâm, anh còn có thể biến thái hơn được nữa không?

Nói cứ như là tôi với anh có gì đó với nhau không bằng, cho dù tôi có đói không có thức ăn, rét không có quần áo đến đâu đi nữa cũng không chọn anh.

Diệp tam thiếu phản kích thành công, tâm trạng bỗng thoải mái bất ngờ, khóe miệng hơi nhếch lên, “Dương thiếu gia, uống một ly, thế nào?”

“Được.”

Bàn tay của hai người đồng thời đặt lên vai Trình An Nhã, cùng cao lớn như nhau, ánh mắt sâu thẳm như nhau, tạo ra áp lực như nhau.

Lạnh lùng, áp bức.

Ôn nhuận như Dương Triết Khôn, lúc này cũng dùng hành động tuyên bố ham muốn sở hữu của mình, lúc Diệp Sâm nhìn anh, bàn tay anh liền đổi hướng, chuyển sang ôm eo

Trình An Nhã, đi về phía quầy bar.

Diệp Sâm nhìn theo bóng dáng thân mật của bọn họ, ánh mắt sầm xuống.

Lưng Trình An Nhã như có kim đâm, Dương Triết Khôn anh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Đây là lần giao thiệp đáng sợ nhất của Trình An Nhã trong mấy tháng qua.

Không khí giữa hai người này, đáng sợ đến mức khiến cô muốn hét lên, nếu không vì duy trì gương mặt tươi cười hoàn hảo, Trình An Nhã đã rất muốn phủi áo mà đi.

Cô hoàn toàn không biết Diệp Sâm gọi cô ra đây làm gì?

Uống rượu cùng?

Remy Martin Louis VIII…một chai Brandy cũng mấy vạn tệ, cũng chỉ có hai người bọn họ mới uống như uống nước lã vậy.

“Dương thiếu gia và cô Trình xem ra tình cảm rất tốt.”

“Đúng thế, cũng bảy năm rồi.”

Diệp Sâm im lặng lốc một ly rượu.

Bảy năm, hừ, khoe khoang khỉ gì, anh không biết cái gọi là chỗ ngứa bảy năm sao?

Trình An Nhã xin phép đi toilet, lần này, hai gã đàn ông khoác lên mình lớp áp nho nhã đã triệt để xé toạc lớp ngụy trang.

Ánh mắt ôn nhuận thường ngày của Dương Triết Khôn trở nên sắc như dao, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, “Diệp Sâm, anh dám đụng vào An Nhã, tôi sẽ khiến anh hối không kịp.”

Lời nói lạnh lùng như của Diêm La từ một người ôn hòa nha Dương Triết Khôn nói ra, hiệu quả càng đáng sợ.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp.

Ánh mắt tà muội của Diệp Sâm lướt qua một tia độc ác, cười nhạt: “Anh còn muốn khiêu chiến? Dương Triết Khôn, Diệp Sâm tôi chỉ cần một ngón tay là có thể chơi anh đến chết, có bản lĩnh thì anh chơi lại.”

“Khẩu khí lớn lắm.” Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua Diệp Sâm một cái, “Tôi e là anh không dám chơi.”

“Tôi em là anh không dám thua.”

Hai tia nhìn cực mạnh đâm vào nhau, hai người lại nâng ly, mỉm cười, ngửa đầu, lốc cạn ly Remy Martin Louis VIII.

Dương Triết Khôn phụ trách đưa Trình An Nhã về, trên suốt đường đi anh duy trì sự im lặng, Trình An Nhã biết rõ Dương Triết Khôn đã nhìn ra vấn đề, rất căng thẳng, tim đạp thình thịch, bây giờ mở miệng ra phủ nhận liệu có kịp không?

Lúc này cô bất giác oán hận gen của Diệp Sâm quá là biến thái, Ninh Ninh và anh ta giống nhau đến bảy phần, dáng vẻ non nớt quả thực là Diệp Sâm thu nhỏ một cỡ.

Quả là người biến thái đến gen cũng biến thái, hại cô đến dũng khí để phủ nhận cũng không đủ.

Dương Triết Khôn lẽ nào đã biết từ mấy năm trước rồi?

Xe dừng lại trước khu chung cư của Trình An Nhã, Trình An Nhã rất muốn mau chóng thoát khỏi không khí khó xử này, nào ngờ, Dương Triết Khôn làm sao có thể để cô thoát.

“Ninh Ninh, là con trai của Diệp Sâm.”

Thần sắc của Trình An Nhã rất bình thản: “Vâng.”

“Thực ra anh sớm đã đoán ra, hai năm trước về nước, lần đầu gặp Diệp Sâm, anh đã cảm thấy quen mặt, Ninh Ninh lớn lên anh mới phát hiện ra, hóa ra họ cùng từ một khuôn đúc ra.” Dương Triết Khôn ngước mắt, nụ cười ôn nhuận mang một chút đau khổ. “Vài lần anh nhắc đến MBS, nhắc đến Diệp Sâm, em đều không phản ứng, anh còn nghĩ chỉ là trùng hợp.”

“Diệp Sâm không hề biết đến sự tồn tại của Ninh Ninh.” Trình An Nhã nói, cũng không giấu diếm, “Bảy năm trước, chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”

Một sự hiểu lầm lãng mạn, mang đến cho cô một món quà tốt đẹp nhất thế gian.

“Nói như vậy, giữa em và anh ta ngoài Ninh Ninh ra, không có quan hệ gì?”

“Anh Triết Khôn, chúng ta quen nhau đã bảy năm rồi, anh nên biết, không phải là tình cảm duy nhất, em không cần.”

“Vậy hãy làm bạn gái của anh, anh thích em, thích bảy năm rồi.”

“Anh Triết Khôn, anh đừng đùa nữa, em…” Trình An Nhã bàng hoàng, đôi mắt mở to, không ngờ Dương Triết Khôn tỏ tình với cô vào lúc này, bảy năm qua cả hai người đều giữ một giới hạn, không ai vượt qua, như một khế ước ngầm.

“Anh biết hết toàn bộ quá khứ của em, cũng biết em có Ninh Ninh, anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em rất nhiều, anh Triết Khôn, em nói thật lòng. Cả đời này em chưa thấy người đàn ông nào tốt đẹp hơn anh, em không xứng với anh…”

“Anh không bận tâm.” Dương Triết Khôn đột nhiên ôm chặt Trình An Nhã vào lòng, giọng điệu kiên định, “Tất cả anh đều không bận tâm, anh chỉ biết, anh yêu Trình An Nhã.”

“Anh Triết Khôn…” Trình An Nhã muốn đẩy Dương Triết Khôn ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, trong lòng thầm kêu khổ, Dương Triết Khôn đêm nay thật khác thường quas.

Là sự xuất hiện của Diệp Sâm đã đảo loạn sự tĩnh lặng của Dương Triết Khôn?

“Em đừng nói, em nghe anh nói hết đã.” Dương Triết Khôn ôm lấy cô thật chặt, dường như muốn đem thân hình thơm ngát mà anh đã yêu suốt bảy năm qua, đã giày vò anh suốt bảy năm qua hòa vào trong máu trong xương của mình, không bao giờ rời xa.

“An Nhã, anh yêu em, thượng đế làm chứng, anh yêu em, anh không bận tâm Ninh Ninh, khi anh yêu em em đã có Ninh Ninh nhưng điều này có hề gì? Anh từng nghĩ, thôi bỏ đi, anh cũng từng chơi một trò chơi rất khó, đến ải cuối cùng, dù thế nào cũng không qua được, anh cũng từng nghĩ, chỉ cần qua ải, anh sẽ không theo đuổi Trình An Nhã nữa. Bảy năm rồi, trò chơi cũng không còn khó như lúc đầu nữa, anh đã vô số lần vượt qua ải cuối cùng, vô số lần, chỉ cần ấn nút enter, anh có thể qua ải, nhưng cuối cùng vẫn không thể ấn, anh không muốn từ bỏ. Nếu như vì Ninh Ninh, anh không thích em nữa,vậy thì Dương Triết Khôn anh lại cao thượng biết bao, An Nhã, hãy tin vào lòng chân thành của anh, cả đời này, anh chỉ rung động trước Trình An Nhã mà thôi.”

Tim Trình An Nhã đau như thắt, trong lòng trỗi dậy cảm giác chua xót, đau đớn, từng chút từng chút lan trong máu thịt, cô đau đớn đến muốn khóc.

Trình An Nhã chua xót không biết nói sao, phần tình cảm này quá nặng nề, cả đời cô cũng không thể trả hết.

“Anh Triết Khôn…em…” Trình An Nhã không biết từ chối phần tình cảm nặng nề này thế nào, nếu là người đàn ông khác, cô sớm đã cho một bạt tai, từ chối thẳng thừng, tuyệt đối không lưu lại một chút thương xót.

Nhưng đây lại là Dương Triết Khôn, một Dương Triết Khôn đối xử với cô bảy năm như một, thầm lặng hi sinh, chưa từng đòi hỏi báo đáp.

“An Nhã, nếu như tình cảm là một khoản đầu từ, tại sao không đem tất cả tinh thần và thời gian đầu tư vào anh, anh, Dương Triết Khôn, đảm bảo sẽ cho em hạnh phúc suốt đời.”

Trình An Nhã há miệng, cắn chặt môi dưới, không nói được lời nào.

Tình cảm suốt bảy năm dâng trào như núi lửa bạo phát, nóng bỏng và mãnh liệt, Trình An Nhã nếu nói không cảm động chỉ là dối lòng mà thôi.

Dương Triết Khôn là một người đàn ông tốt, chính vì vậy, Trình An Nhã mới không dám tùy tiện tổn thương anh, nếu như nhận lời, chính là việc cả một đời.

“Em cứ suy nghĩ kỹ lời anh nói, có được không?” Dương Triết Khôn cũng không muốn ép cô quá nhiều, ánh mắt thu lại sự thất vọng, tràn đầy nuông chiều, đột ngột chuyển chủ đề, “An Nhã, mặc dù anh không vội vàng bắt em lập tức nhận lời, thế nhưng em có thể giúp anh một việc được không?”

“Anh cứ nói đi, chỉ cần có thể làm được, em nhất định giúp.” Trong tình cảnh này, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng không thể từ chối thỉnh cầu của anh.

“Có thể tạm thời đóng giả làm người yêu của anh một thời gian được không, đóng giả một đôi tình nhân, ba anh dạo này bắt anh cưới vợ ghê quá, anh chịu đựng đủ việc ngày nào về nhà cũng có một cô gái không quen biết đang đợi ở nhà rồi.” Dương Triết Khôn nói rất chân thành, rất đau khổ.

Trình An Nhã chỉ mỉm cười, giấu đi nỗi xót xa, cô gật đầu, “Được.”

Hết chương 3 ^^!

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Tiếp chương 3.

Phần 3.3

Ánh mắt hai người giao nhau, âm thanh huyên náo dường như rời xa, trong không khí chỉ có sức căng của trận giao phong nóng bỏng giữa hai người đàn ông.

Tài năng tất lộ.

Đây là sự hoang dã nguyên thủy nhất giữa hai động vật giống đực.

Diệp, Dương, Đường, Lâm bốn nhà, chia nhau bốn phía Đông Tây Nam Bắc của thành phố A, hình thành 4 nguồn thế lực cường thịnh, bốn đại gia xưa nay nước sông không phạm nước giếng.

Cho dù bọn họ danh nổi tứ hải, chấn động thành phố A nhưng chưa hẳn đã có giao thiệp với nhau.

Cũng như Diệp Sâm và Dương Triết Khôn, hai người hai năm nay tranh đấu bất phân thắng bại, mặc dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng là lần đầu chính thức bắt tay làm quen.

Dương Triết Khôn, tổng giám đốc công ty Diệu Hoa, đường đường là một bậc quân tử, ôn thuận như ngọc, là người tình trong mộng lý tưởng nhất của các giai nhân trong giới thượng lưu.

Anh và Diệp Sâm tuy không thuộc cùng một loại hình, nhưng đều có năng lực, khí phách và sức hút như nhau, không phân cao thấp.

Giới thượng lưu truyền một câu nói.

Các phu nhân đều muốn gả con gái cho Dương Triết Khôn, tự mình đi tán tỉnh Diệp tam thiếu.

“Tin tức nội bộ sớm đã truyền ra, lần đấu thầu xây dựng của tập đoàn gang thép Bắc Đài lần này mười phần thì Dương thiếu gia nắm chím phần, MBS thua tâm phục khẩu phục.” Diệp Sâm cười nhạt nói.

“Diệp tam thiếu gia nặng lời rồi, anh ngắm được vịnh Thiểm Thủy phong thủy bảo địa ấy nên mới bỏ mặc Bắc Đài, vừa hay để Dương mỗ chiếm lợi thế, lần này may nhờ có anh hạ thủ lưu tình.”

“Dương thiếu gia khiêm tốn rồi.”

“Quá khen.”



Hai người đàn ông tươi cười, điểm qua vụ đấu đá quyết liệt tranh giành hai công trình lớn của thành phố A khiến thị trường chứng khoán sụp đổ và không ít công ty phá sản trong ba tháng qua.

Hai công trình lớn này ngay từ đầu đã do MBS và Diệu Hoa tranh giành, hai bên không tiếc vốn đầu tư, tìm cách hất cẳng lẫn nhau, thao túng giao dịch trên thị trường hỗn loạn, cuối cùng từ đó thu lợi.

Những chuyện kinh hồn động phách trong đó cho dù là ngồi trên chuyến xe bus cuối cùng như Trình An Nhã cũng có thể cảm nhận thấy, mùi khói đạn nồng nặc.

Đến cuối cùng lại nhẹ nhàng như mây khói tan trong nụ cười của hai người như vậy.

Đây chính là cái gọi là kẻ mạnh chăng?!

“Nghe nói bên cạnh Diệp tam thiếu gia xuất hiện một nữ thư ký vạn năng, tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là An Nhã, chúc mừng anh, tôi giăng lưới cô ấy bao lâu nay đều không thành công.”

Cổ họng Trình An Nhã nghẹn một cái, hơi có chút ăn năn, nói thực lòng, đích thực là đen đủi, cô cũng không ngờ tới.

Khóe miệng Diệp Sâm khẽ nhếch, “Hóa ra Dương thiếu gia không biết sao?”

“An Nhã trước nay vẫn sợ búa rìu dư luận nên không muốn đến Diệu Hoa, tôi mất trắng đi một đại tướng.”

Câu nói này rất hàm hồ, Diệp Sâm nghe thấy cực kỳ nhức tai, anh ta rõ ràng muốn nói với anh, Trình An Nhã không muốn lẫn lộn công việc và tình cảm.

Cho nên không muốn đến Diệu Hoa mà đến MBS.

Là anh ta để anh chiếm lợi phẩm.

“Cô Trình đích thực là một thư ký tuyệt vời, việc công việc tư, cô ấy đều cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, có phải không? Cô Trình?”

Trong lòng Diệp tam thiếu cười nhạt, nhìn Trình An Nhã đeo nụ cười công thức, sắc mặt vẫn như mọi khi không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt long lanh của cô đã tiết lộ cơn tức giận từ trong đáy lòng.

Chết tiệt, Diệp Sâm, anh còn có thể biến thái hơn được nữa không?

Nói cứ như là tôi với anh có gì đó với nhau không bằng, cho dù tôi có đói không có thức ăn, rét không có quần áo đến đâu đi nữa cũng không chọn anh.

Diệp tam thiếu phản kích thành công, tâm trạng bỗng thoải mái bất ngờ, khóe miệng hơi nhếch lên, “Dương thiếu gia, uống một ly, thế nào?”

“Được.”

Bàn tay của hai người đồng thời đặt lên vai Trình An Nhã, cùng cao lớn như nhau, ánh mắt sâu thẳm như nhau, tạo ra áp lực như nhau.

Lạnh lùng, áp bức.

Ôn nhuận như Dương Triết Khôn, lúc này cũng dùng hành động tuyên bố ham muốn sở hữu của mình, lúc Diệp Sâm nhìn anh, bàn tay anh liền đổi hướng, chuyển sang ôm eo

Trình An Nhã, đi về phía quầy bar.

Diệp Sâm nhìn theo bóng dáng thân mật của bọn họ, ánh mắt sầm xuống.

Lưng Trình An Nhã như có kim đâm, Dương Triết Khôn anh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Đây là lần giao thiệp đáng sợ nhất của Trình An Nhã trong mấy tháng qua.

Không khí giữa hai người này, đáng sợ đến mức khiến cô muốn hét lên, nếu không vì duy trì gương mặt tươi cười hoàn hảo, Trình An Nhã đã rất muốn phủi áo mà đi.

Cô hoàn toàn không biết Diệp Sâm gọi cô ra đây làm gì?

Uống rượu cùng?

Remy Martin Louis VIII…một chai Brandy cũng mấy vạn tệ, cũng chỉ có hai người bọn họ mới uống như uống nước lã vậy.

“Dương thiếu gia và cô Trình xem ra tình cảm rất tốt.”

“Đúng thế, cũng bảy năm rồi.”

Diệp Sâm im lặng lốc một ly rượu.

Bảy năm, hừ, khoe khoang khỉ gì, anh không biết cái gọi là chỗ ngứa bảy năm sao?

Trình An Nhã xin phép đi toilet, lần này, hai gã đàn ông khoác lên mình lớp áp nho nhã đã triệt để xé toạc lớp ngụy trang.

Ánh mắt ôn nhuận thường ngày của Dương Triết Khôn trở nên sắc như dao, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, “Diệp Sâm, anh dám đụng vào An Nhã, tôi sẽ khiến anh hối không kịp.”

Lời nói lạnh lùng như của Diêm La từ một người ôn hòa nha Dương Triết Khôn nói ra, hiệu quả càng đáng sợ.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp.

Ánh mắt tà muội của Diệp Sâm lướt qua một tia độc ác, cười nhạt: “Anh còn muốn khiêu chiến? Dương Triết Khôn, Diệp Sâm tôi chỉ cần một ngón tay là có thể chơi anh đến chết, có bản lĩnh thì anh chơi lại.”

“Khẩu khí lớn lắm.” Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua Diệp Sâm một cái, “Tôi e là anh không dám chơi.”

“Tôi em là anh không dám thua.”

Hai tia nhìn cực mạnh đâm vào nhau, hai người lại nâng ly, mỉm cười, ngửa đầu, lốc cạn ly Remy Martin Louis VIII.

Dương Triết Khôn phụ trách đưa Trình An Nhã về, trên suốt đường đi anh duy trì sự im lặng, Trình An Nhã biết rõ Dương Triết Khôn đã nhìn ra vấn đề, rất căng thẳng, tim đạp thình thịch, bây giờ mở miệng ra phủ nhận liệu có kịp không?

Lúc này cô bất giác oán hận gen của Diệp Sâm quá là biến thái, Ninh Ninh và anh ta giống nhau đến bảy phần, dáng vẻ non nớt quả thực là Diệp Sâm thu nhỏ một cỡ.

Quả là người biến thái đến gen cũng biến thái, hại cô đến dũng khí để phủ nhận cũng không đủ.

Dương Triết Khôn lẽ nào đã biết từ mấy năm trước rồi?

Xe dừng lại trước khu chung cư của Trình An Nhã, Trình An Nhã rất muốn mau chóng thoát khỏi không khí khó xử này, nào ngờ, Dương Triết Khôn làm sao có thể để cô thoát.

“Ninh Ninh, là con trai của Diệp Sâm.”

Thần sắc của Trình An Nhã rất bình thản: “Vâng.”

“Thực ra anh sớm đã đoán ra, hai năm trước về nước, lần đầu gặp Diệp Sâm, anh đã cảm thấy quen mặt, Ninh Ninh lớn lên anh mới phát hiện ra, hóa ra họ cùng từ một khuôn đúc ra.” Dương Triết Khôn ngước mắt, nụ cười ôn nhuận mang một chút đau khổ. “Vài lần anh nhắc đến MBS, nhắc đến Diệp Sâm, em đều không phản ứng, anh còn nghĩ chỉ là trùng hợp.”

“Diệp Sâm không hề biết đến sự tồn tại của Ninh Ninh.” Trình An Nhã nói, cũng không giấu diếm, “Bảy năm trước, chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”

Một sự hiểu lầm lãng mạn, mang đến cho cô một món quà tốt đẹp nhất thế gian.

“Nói như vậy, giữa em và anh ta ngoài Ninh Ninh ra, không có quan hệ gì?”

“Anh Triết Khôn, chúng ta quen nhau đã bảy năm rồi, anh nên biết, không phải là tình cảm duy nhất, em không cần.”

“Vậy hãy làm bạn gái của anh, anh thích em, thích bảy năm rồi.”

“Anh Triết Khôn, anh đừng đùa nữa, em…” Trình An Nhã bàng hoàng, đôi mắt mở to, không ngờ Dương Triết Khôn tỏ tình với cô vào lúc này, bảy năm qua cả hai người đều giữ một giới hạn, không ai vượt qua, như một khế ước ngầm.

“Anh biết hết toàn bộ quá khứ của em, cũng biết em có Ninh Ninh, anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em rất nhiều, anh Triết Khôn, em nói thật lòng. Cả đời này em chưa thấy người đàn ông nào tốt đẹp hơn anh, em không xứng với anh…”

“Anh không bận tâm.” Dương Triết Khôn đột nhiên ôm chặt Trình An Nhã vào lòng, giọng điệu kiên định, “Tất cả anh đều không bận tâm, anh chỉ biết, anh yêu Trình An Nhã.”

“Anh Triết Khôn…” Trình An Nhã muốn đẩy Dương Triết Khôn ra, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, trong lòng thầm kêu khổ, Dương Triết Khôn đêm nay thật khác thường quá.

Là sự xuất hiện của Diệp Sâm đã đảo loạn sự tĩnh lặng của Dương Triết Khôn?

“Em đừng nói, em nghe anh nói hết đã.” Dương Triết Khôn ôm lấy cô thật chặt, dường như muốn đem thân hình thơm ngát mà anh đã yêu suốt bảy năm qua, đã giày vò anh suốt bảy năm qua hòa vào trong máu trong xương của mình, không bao giờ rời xa.

“An Nhã, anh yêu em, thượng đế làm chứng, anh yêu em, anh không bận tâm Ninh Ninh, khi anh yêu em em đã có Ninh Ninh nhưng điều này có hề gì? Anh từng nghĩ, thôi bỏ đi, anh cũng từng chơi một trò chơi rất khó, đến ải cuối cùng, dù thế nào cũng không qua được, anh cũng từng nghĩ, chỉ cần qua ải, anh sẽ không theo đuổi Trình An Nhã nữa. Bảy năm rồi, trò chơi cũng không còn khó như lúc đầu nữa, anh đã vô số lần vượt qua ải cuối cùng, vô số lần, chỉ cần ấn nút enter, anh có thể qua ải, nhưng cuối cùng vẫn không thể ấn, anh không muốn từ bỏ. Nếu như vì Ninh Ninh, anh không thích em nữa,vậy thì Dương Triết Khôn anh lại cao thượng biết bao, An Nhã, hãy tin vào lòng chân thành của anh, cả đời này, anh chỉ rung động trước Trình An Nhã mà thôi.”

Tim Trình An Nhã đau như thắt, trong lòng trỗi dậy cảm giác chua xót, đau đớn, từng chút từng chút lan trong máu thịt, cô đau đớn đến muốn khóc.

Trình An Nhã chua xót không biết nói sao, phần tình cảm này quá nặng nề, cả đời cô cũng không thể trả hết.

“Anh Triết Khôn…em…” Trình An Nhã không biết từ chối phần tình cảm nặng nề này thế nào, nếu là người đàn ông khác, cô sớm đã cho một bạt tai, từ chối thẳng thừng, tuyệt đối không lưu lại một chút thương xót.

Nhưng đây lại là Dương Triết Khôn, một Dương Triết Khôn đối xử với cô bảy năm như một, thầm lặng hi sinh, chưa từng đòi hỏi báo đáp.

“An Nhã, nếu như tình cảm là một khoản đầu từ, tại sao không đem tất cả tinh thần và thời gian đầu tư vào anh, anh, Dương Triết Khôn, đảm bảo sẽ cho em hạnh phúc suốt đời.”

Trình An Nhã há miệng, cắn chặt môi dưới, không nói được lời nào.

Tình cảm suốt bảy năm dâng trào như núi lửa bạo phát, nóng bỏng và mãnh liệt, Trình An Nhã nếu nói không cảm động chỉ là dối lòng mà thôi.

Dương Triết Khôn là một người đàn ông tốt, chính vì vậy, Trình An Nhã mới không dám tùy tiện tổn thương anh, nếu như nhận lời, chính là việc cả một đời.

“Em cứ suy nghĩ kỹ lời anh nói, có được không?” Dương Triết Khôn cũng không muốn ép cô quá nhiều, ánh mắt thu lại sự thất vọng, tràn đầy nuông chiều, đột ngột chuyển chủ đề, “An Nhã, mặc dù anh không vội vàng bắt em lập tức nhận lời, thế nhưng em có thể giúp anh một việc được không?”

“Anh cứ nói đi, chỉ cần có thể làm được, em nhất định giúp.” Trong tình cảnh này, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng không thể từ chối thỉnh cầu của anh.

“Có thể tạm thời đóng giả làm người yêu của anh một thời gian được không, đóng giả một đôi tình nhân, ba anh dạo này bắt anh cưới vợ ghê quá, anh chịu đựng đủ việc ngày nào về nhà cũng có một cô gái không quen biết đang đợi ở nhà rồi.” Dương Triết Khôn nói rất chân thành, rất đau khổ.

Trình An Nhã chỉ mỉm cười, giấu đi nỗi xót xa, cô gật đầu, “Được.”

Hết chương 3 ^^!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.