Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 54: Chương 54: Chương 54




Bên trong phòng 208 của khách sạn tư nhân, một người đàn ông anh tuấn đẹp trai đang đứng trước gương sửa sang lại âu phục. Cửa phòng liền mở ra rồi đóng lại, một người đàn ông anh tuấn giống như anh nhưng lại già hơn mấy chục tuổi đang đi tới.

“Chuẩn bị xong rồi sao?” Người đàn ông già kia hỏi.

“Tôi đã đồng ý với ông chuyện này, tôi đã nói với ông rồi, cho dù lấy cô gái kia về nhà tôi cũng sẽ không yêu thương cô ta, ông cần phải suy nghĩ cho kỹ.” William Reynold liền không để ý gì nói ra.

“Chỉ cần anh và Helen sinh được con cháu, thì tôi sẽ không quản những chuyện khác nữa.” William Homan liền nhìn con trai mình.

“Tôi đã nói rồi, đối với cái chức Công Tước kia không có gì là hứng thú, là ông nói chỉ cần sinh được con là để cho tôi được tự do đấy, đến lúc đó đừng có mà hối hận.”

“Ta đã nói thì sẽ giữ lời.”

“Vậy thì tốt.” Lúc này tóc của Willam Reynold vẫn được chải cẩn thận như cũ, cùng với cặp mắt kính thì giống y đúc như khi xem mặt với Trình Trình, “Tôi vẫn không hiểu, tại sao Đại trưởng bối phải cùng với con gái của Tử Tước kết hôn?”

William Homan liền nhìn con trai mình một cái, đứa con này rất xuất sắc, ông ta không hề nghi ngờ năng lực của anh, nếu như Reynold thật sự nghiêm túc thì không kém với Hill bao nhiêu, nhưng trời sinh tính anh không thích gò bó, từ sớm đã rời bỏ gia tộc, còn giấu giếm thân phận của mình sáng lập ra công ty Lôi thị, đối người người cha này anh cũng không có bao nhiêu ràng buộc, nếu như không phải đổi lấy tự do vĩnh cửu, thì anh sẽ không ngoan ngoãn đính hôn cùng với Helen.

“Đại trưởng bối là người khác họ với trưởng bối anh biết chứ?”

“Cái này thì ai cũng biết.” Reynold liền cau mày.

“Cũng bởi vì khác họ cho nên hắn chỉ có thể phục vụ cho lợi ích của gia tộc chứ không thể chân chính làm chủ gia tộc được.”

“Vậy thì cái này và Tử Tước Charles có quan hệ gì?”

“Ban đầu thì Tử Tước phu nhân được gả cho Henry Charles lúc đó đã mang thai Helen.”

“Vậy thì ông muốn nói cho tôi biết là Helen không phải là con ruột của Tử Tước và phu nhân sao?”

William Homan liền gật đầu một cái, Reynold liền nghiền ngẫm cái tin tức làm cho người ta khiếp sợ này, vậy mà bí mật này được giấu nhiều năm như vậy: “Cho nên nếu tôi và Helen sinh con, thì cháu của ông ta có thể thuận lợi lên làm chủ gia tộc? Mà ông thì có thể thông đồng với ông ta làm chuyện xấu.”

“Sao anh có thể nói cha anh như vậy?” Willam Homan liền trợn mắt nhìn anh.

“Tôi nói sai sao?” Reynold liền thắt nơ, nhún vai, “Đi thôi, nghi thức đính hôn đã bắt đầu rồi, cũng đừng tới trễ mà làm hỏng chuyện tốt của ông.”

Đối với thằng con bất hiếu này ông vừa yêu vừa giận, nhưng cũng không thể làm gì khác là phải dựa vào anh, liền đem tức giận nuốt vào trong bụng.

[Chỉ có tại Dien&dan&LeQuy&Don]

Willam Reynold liền chậm rãi đi vào khách sạn, bên trong đã bố trí hoa hồng trắng bao quanh từng góc của lễ đường, anh an tĩnh đứng ở một bên, lễ phép mỉm cười giống như một hoàng tử chân chính, đang mong đợi công chúa của anh.

Người chủ trì liền tuyên bố nghi thức bắt đầu, Henry Charles đang kéo tay Helen chậm rãi đi tới, thoạt nhìn rất hài hòa, nhưng động tác kéo tay đã không qua được ánh mắt của anh.

Henry liền đem tay của Helen giao cho Reynold: “Về sau Helen giao lại cho anh.”

Reynold liền lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Yên tâm đi, cha vợ đại nhân.”

Nhận lấy tay của Helen, anh rõ ràng có thể cảm nhận được người sau đang cứng ngắc, không biết Henry đã dùng thuốc gì, mà cô lại có thể ngoan ngoãn đi tới nơi này: “Xem ra cô đối với nghi thức đính hôn này cũng không quá hài lòng”

Nghe được Reynold đang nhỏ giọng nói, Helen liền ngẩng đầu ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Nói như vậy anh cũng không hài lòng?”

“Ha ha, cho dù không hài lòng thì tôi cũng sẽ làm nghi thức này tới cùng.”

“Tại sao?” Thật vất vả mới có được hy vọng, nhưng Helen vẫn có thể thuyết phục được Renold tới cùng.

“Bởi vì phải cùng Helen tiểu thư sinh hạ con cháu thì tôi mới được tự do vĩnh viễn, cho nên cô phải mang thai trước, tôi mới có thể đi.” Mắt của Reynold đang nhìn thẳng vào người chủ trì.

“Sinh con?” Helen không ngờ là Reynold không thích cô lại có thể cùng cô sinh con, “Anh đừng mơ tưởng.”

“Hiện tại Reynold tiên sinh, anh có thể hôn vị hôn thê của anh rồi, để cho chúng tôi được chứng kiến tình yêu của anh.”

Reynold đang từ từ cúi đầu, Helen liền cứng ngắc lui về phía sau, dược tính vẫn còn, cả người cô vẫn còn cứng ngắc, không thể lui về sau được, chỉ có thể cố gắng đem đầu dời đi: “Tôi với anh còn chưa quen biết, nếu phải hy sinh anh để đổi lấy tự do của tôi, tại sao tôi lại không làm được.”

Một bên chứng kiến mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng lúc này tại cửa chính, Willam Hill đang mặc tây trang liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“Hình như các người đã vui mừng quá sớm rồi.”

Nhìn thấy Willam Hill, người được huấn luyện nghiêm túc liền lấy súng ra, trừ người chủ trì đã sợ đến mức tè ra quần, đang trốn trong góc run lẩy bẩy.

Theo sau lưng của William Hill là một đội người đi vào, hội trường liền bị phong tỏa, Đại Trưởng lão George Green liền nhìn chằm chằm vào Hill nói: “Thiếu chủ mang cả một lũ xã hội đen đến đây, không lẽ muốn tạo phản sao?”

[Dien^Dan^Le^Quy^Don^]

“Tạo phản? Đại Trưởng Lão đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Trong lòng ông đang nghĩ gì, ông cho là không ai biết sao?” Hill liền hừ lạnh một tiếng.

“Chớ nói nhảm với hắn, động thủ.” George Green liền sợ anh nói ra bí mật của mình, liền lập tức muốn giết người giết khẩu, những người bên cạnh đang muốn động thủ, trong lúc đó Nguyệt Độc Nhất cũng liền rút súng ra động thủ.

Hai bên bắn nhau dữ dội, nhưng súng là do Nặc cung cấp, cho nên bên này có chút thua thiệt, không khí vô cùng khẩn trương.

Bên trong nhà là ca khúc chậm rãi nhẹ nhàng, Trình Trình có chút đứng ngồi không yên, sáng sớm Nguyệt Độc Nhất đã rời đi, cô biết hôm nay bọn họ muốn động thủ, vì mình đã mang thai nên không thể đi theo.

Reng reng reng….

Điện thoại của ai vậy? Trình Trình tìm trên sôpha, sau đó mới phát hiện ra điện thoại di động của Thủy Bách Thiên, nhìn thấy Thanh Á đang gọi, liền bắt máy, nghe được âm thanh vội vàng của anh: “Bạch hồ ly, tình huống không ổn rồi, mấy lão già kia phòng thủ rất chặt, bên ngoài toàn là thuốc nổ, trần nhà cũng toàn là thuốc nổ, hãy nói cho Thiếu chủ đừng chọc lão già kia, không chừng hắn ta muốn cho mọi người cùng chết đấy.”

Thuốc nổ? Như thế nào lại đúng lúc như vậy: “Thanh Á?”

Nghe được giọng nữ, Thanh Á đang ngồi trước vi tính ở phòng theo dõi liền sửng sốt một chút: “Trình Trình tiểu thư?”

“Thuỷ Bách Thiên để quên di động ở nhà.”

“Đáng chết.” Thanh Á vừa chửi vừa cúp điện thoại, vội vàng bấm số của Huyền Dịch.

Nghe chuyện bên đầu kia toàn là thuốc nổ, Trình Trình thế nào cũng không ngồi yên được, bèn cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng.

Bên trong đại sảnh, Huyền Dịch nhận được điện thoại của Thanh Á, trên mặt đều không tốt: “Không cần nói, lão già kia đã cho nổ rồi.”

“Mọi người nghe rõ, mục tiêu là cứu Helen ra, những thứ khác làm theo kế hoạch đã bàn.”

“Vâng.”

Nghe được sự phân phó của Nguyệt Độc Nhất, mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào George Green, lão hồ ly đúng là lão hồ ly, đã nhìn thấu tính toán của bọn họ, liền nắm lấy Helen: “Đừng tới đây, để cho ta đi ra ngoài, nếu không ta liền giết nó.”

“Lão già, hổ dữ không ăn thịt con, dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của ông.” Reynold vẫn không để ý như cũ, hình như anh là người xem duy nhất, mà những thứ súng đạn này giống như đồ chơi.

“Anh nói cái gì?”, Helen liền cho là mình nghe lầm, “Cái gì ruột thịt, anh có ý gì?”

“Chính là vậy đó.” Reynold liền tốt bụng giải thích.

Helen liền sững người, nhìn về phía Henry, thận trọng hỏi, cô hy vọng ông có thể cho mình một đáp án, nhưng cô sợ đáp án kia sẽ làm cho mình hỏng mất: “Cha, là thật sao?”

Hai mắt của Henry không đành lòng, ông đã dành cho Helen cùng mẹ cô tất cả tình yêu, cho dù ông đã sớm biết Helen không phải con ruột mình, ông cũng không nhẫn tâm lợi dụng cô, nhưng George đã nắm được chứng cứ sai lầm của ông, ông cũng không có cách nào khác, đành phải nhắm hai mắt, không muốn chứng kiến đôi mắt hoảng sợ của Helen.

Thấy Henry không muốn đối mặt với mình, Helen đã biết đáp án, cô liền nhắm mắt lại, hình như là không muốn đối mặt với tất cả, đây không phải là sự thật, người cha hai mươi mấy năm của cô không phải alf cha ruột, mà cha ruột lại đang dùng cô làm con tin, thật quá buồn cười.

Cái gọi là bi thương quá mức mà chết tâm, Helen không hề suy nghĩ gì cả, mặc cho George lôi kéo cô từng bước ra ngoài cửa.

“Thiếu chủ.”

Nguyệt Độc Nhất liền giơ tay ngăn cản Huyền Dịch, anh đương nhiên là biết không thể để ông ta chạy mất, nếu anh ra khỏi cửa thì thuốc nổ sẽ nổ tung, tất cả mọi người trong đại sảnh sẽ chết.

George đi rất chậm, hắn đưa lưng về phía cửa lui từng bước một, đã sớm bị Thanh Á mai phục ở lầu hai nhảy xuống, trước tiên đá văng máy phát nổ trên tay hắn ta.

“Độc Nhất.”

Một tiếng kêu lớn, tất cả mọi người liền ngừng động tác lại, George không hề nghĩ ngợi gì liền móc súng ra.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Thời gian giống như một loại ma pháp, đem tất cả động tác làm chậm lại, đồng thời lúc viên đạn bay tới chỗ Trình Trình, cả ba người đàn ông liền bay đến chỗ cô.

Sau đó George bị đánh gục ngay tại chỗ, mà Nguyệt Độc Nhất cùng với William Hill còn chưa kịp hành động thì người khác đã nhặt súng trên mặt đất rồi kéo Trình Trình đang ngã trên mặt đất dậy, trong nháy mắt kéo cô chắn trước mặt: “Đừng nhúc nhích!”

Nguyệt Độc Nhất và Hill đều tức giận đến trợn mắt nhìn Reynold: “Mày muốn làm gì?”

Reynold liền cười cười: “không làm gì cả, hi vọng mượn vị tiểu thư xinh đẹp này cùng đi một đoạn đường thôi.”

Reynold liền dùng súng uy hiếp Trình Trình lên xe, còn mình thì ngồi vào ghế phụ: “Lái xe.”

Trình Trình dĩ nhiên là nhận ra Reynold, cô nhìn chằm chằm vào cây súng của anh, liền im lặng đạp chân ga.

Thấy con mình thông minh bắt cô gái kia chạy trốn, William Homan liền cắn rằng, chết tiệt tên tiểu tử thối này quả nhiên sẽ bỏ rơi cha hắn mà.

Nhìn xe của Reynold rời đi, Nguyệt Độc Nhất liền trầm giọng phân phó đại cục cho Thủy Bách Thiên, còn mình thì lái xe đuổi theo.

“Anh chính là William Reynold?”

“Phải.” Họng súng của anh liền chĩa về phía cô, “Cảm thấy bất ngờ sao?”

“Cái gì mà ba mẹ giục xem mắt kết hôn… Đều là giả?”

“Rất thông minh.”

Trình Trình liền hít sâu một hơi: “Anh trốn không thoát đâu.”

“Ai nói tôi muốn chạy hả?” Reynold yếu đuối cười cười, tay giơ súng không có hơi sức mà hạ xuống, nằm ở trên ghế, hô hấp nặng nề.

Lúc này Trình Trình mới phát hiện ra trên mặt của anh tái nhợt, liền nhìn đến máu tươi trên tay của anh: “Anh bị thương sao?” Nhớ tới màn nguy hiểm vừa rồi, tất cả mọi người đều cho là anh muốn bắt cô, chính cô cũng từng nghĩ thế, nhưng anh vì mình mà cản súng, Trình Trình liền dừng xe ở ven đường, “Anh phải trị thương, tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Reynold kéo tay cô lại: “không cần, không chữa được đâu.”

“Làm sao lại?” Trình Trình liền luống cuống, nước mắt trào ra: “Tại sao? Tại sao lại cản súng thay tôi? Anh thật ngu ngốc.”

Nụ cười của Reynold hơi nhạt, dùng bàn tay không nhuốm máu lau nước mắt thay cô: “Có lẽ là tôi ngốc thật, tôi cũng không phải muốn thay e cản súng, chờ lúc tỉnh lại thì thân thể đã hành động rồi. Đừng khóc nữa, không người khác sẽ nghĩ là tôi bắt nạt em.”

Trình Trình không ngăn được nước mắt của mình, cô liền lắc đầu.

“Lần đầu tiên gặp em tôi đã nghĩ là em rất thú vị,… Tôi chỉ lo nói khoát, còn em lại vùi đầu vào ăn cơm, lúc đó tôi đã nghĩ, cô gái này thật đáng yêu, cho nên tôi mới hẹn em.” Reynold nói thật chậm, anh đã mệt chết đi, nhưng khi anh nhắm mắt lại liền nghĩ tới lần đầu gặp Trình Trình, khóe miệng liền mỉm cười: “không biết từ lúc nào tôi đã thích em, nhưng yêu là lúc em cố ý đạp nhầm chân tôi ở đêm vũ hội.”

“Tôi nghĩ tôi không có cách nào quên cô dái đã đếm cẩn thận bước chân rồi đạp lên chân tôi mà cười trộm.”

“thật xin lỗi… thật xin lỗi…” Trình Trình run run cầm tay Reynold, cảm thấy thân thể anh dần dần lạnh lẽo lại, máu trong bụng đang chảy ra, giống như mang theo sinh mạng của anh mày chảy ra.

“Đứa ngốc.” Reynold liền mở mắt, “Em không hề có lỗi với tôi, không phải tôi cố ý muốn mang em đi, chỉ là tôi hy vọng có thể ở một mình với em một lát, lát nữa, người đàn ông kia sẽ lo lắng đấy.”

“Đừng nói nữa… Chúng ta lập tức trở về, Thủy Bách Thiên là thầy thuốc giỏi, anh ta có thể cứu được anh.” Trình Trình liền ôm một tia hy vọng, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này vì cô mà mất mạng. cô không muốn thế.

“Nghe nói Thiếu chủ của Nặc là người đàn ông rất ưu tú, em đi theo anh ta chắc chắn rất hạnh phúc, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, khụ khụ…”

“Reynold.”

“Lần này em có thể nhớ được tên tôi, tôi rất vui mừng… Tôi hy vọng em sẽ nhớ mãi không quên được không…”

“Được, e nhất định sẽ không quên.” Trình Trình liền khóc không tiếng động, dùng sức gật đầu.

Reynold thấy cô đồng ý, liền thỏa mãn cười, rất khó khăn mới đứng thẳng người, vào lúc Trình Trình không có phòng bị, liền chạm nhẹ vào môi cô: “Như vậy cả người tôi em cũng sẽ nhớ chứ, xem như tôi tham lam.”

Nắm tay đang nắm thật chặt của cô liền buông xuống, Trình Trình liền trợn to hai mắt nhìn Reynold, sau đó khẽ gọi: “Reynold?”

“Reynold.” cô dùng sức lay mạnh thân thể của người đàn ông bên cạnh, nhưng hai mắt đang nhắm chặt vẫn không thể mở ra.

“Reynold! Anh hãy tỉnh lại đi! Ô ô ô…”

Nguyệt Độc Nhất liền vội vã chạy tới, từ xa xa đã thấy xe dựng ở ven đường, liền vội vàng xuống xe, anh thấy được Trình Trình đang hồn xiêu phách lạc xuống xe, cặp mắt của cô trống rỗng, hai tay dính đầy mái, đi về phía anh.

“Trình Trình.” Nguyệt Độc Nhất trầm giọng gọi tên cô.

Trình Trình nghe được có người gọi cô, nhưng cô không xác định được, mãi đến khi ngẩng đầu lên nhìn một chút, hốc mắt vừa khô lại chảy ra nước mắt: “Độc Nhất…”

Một tiếng gọi khẽ kia làm cho tâm trạng của anh bình ổn lại, anh chưa từng thấy qua cô như vậy, thấy cô té trong ngực mình, Chu Nhan liền tiến lên xem xét tình huống rồi trầm giọng thông báo: “William Reynold đã chết.”

“Đi về trước.” Sắc mặt của anh đang ôm Trình Trình đang hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.