"Anh đang tức giận sao?" Trở lại biệt thự Dawson, cuối cùng Lucy cũng không chịu được không khí kỳ lạ giữa cô và Trình Vũ.
Trình Vũ dùng sức kéo cổ tay Lucy, kéo người vào phòng, đóng rầm cửa
lại. Trình Vũ đặt cô ở trên cửa, giữa hai người không có một khe hở nào, phía sau lưnng mặt trời ngả về phía tây, rặng mây đỏ đầy phía chân
trời.
Trình Vũ đặt trán lên trán Lucy, hô hấp bình thường nhẹ nhàng dần dần
trở nên nặng nề. "Anh đang tức giận, chưa bao giờ tức giận như vậy."
Trình Vũ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của
Lucy, anh chưa bao giờ bị vẻ ngoài của một người phụ nữ mê hoặc, nhưng
trong giờ phút này anh thậm chí còn cảm thấy mê mẩn."Lucy, em phải chịu
trách nhiệm."
Trình Vũ mỉm cười, trong nụ cười kia lại mang vài phần không đứng đắn,
hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ hào hiệp lạnh lùng vừa nãy. Lucy nuốt
nuốt nước miếng, giờ phút này Trình Vũ giống như là quỷ sa tăng đang dụ
dỗ người khác phạm tội."Chịu trách nhiệm...chịu trách nhiệm như thế
nào?"
Trình Vũ vẫn mỉm cười, chỉ là ánh mắt dừng trên người cô, một chút mây
hồng chiếu vào lông mi dài của cô, đôi môi còn mềm mại hơn cánh hoa
hồng, óng ánh giống như có thể nhỏ ra nước. Hai mắt Trình Vũ trở nên sâu xa, ngón tay vuốt ve gò má mịn màng của Lucy, chậm rãi hôn lên đôi môi
khiến người khác muốn phạm tội kia, mới đầu chỉ lướt qua rồi ngừng,
nhưng chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy, rặng mây đỏ lúc chiều tà
ngoài cửa sổ chiếu vào giữa phòng ngủ, phòng ngủ yên tĩnh chỉ có âm
thanh cởi quần áo.
"Trình Vũ." Âm thanh làm nũng của Lucy giống như câu thần chú phá vỡ ma
pháp, bất ngờ khiến Trình Vũ đang chìm đắm trong mê hoặc bỗng tỉnh táo
lại, tìm về cho mình một chút lý trí, Trình Vũ nhìn thấy hai tay Lucy
đặt trên vai mình, hai chân run nhè nhẹ, nút thắt của quần áo trên người đều đã mở ra, dáng người cô thon dài mềm mại, eo nhỏ không đầy một nắm
tay, lộ ra nước da trắng, trơn bóng như bạch ngọc, ánh chiều tà chiếu
vào người cô tạo nên màu sắc rực rỡ.
Trình Vũ giúp cô chỉnh trang lại quần áo, đặt đầu lên vai cô, nhẹ nhàng
thở dốc, cố gắng vỗ về cảm xúc không ngừng dao động. Đương nhiên Lucy
cũng đã tỉnh táo, cô xấu hổ muốn tránh thoát, nhưng bị Trình Vũ dùng tay cố định eo nhỏ lại.
"Trình Vũ." Lucy thở hổn hển.
"Đừng nhúc nhích, nếu em không muốn chúng ta tiếp tục." Tay Trình Vũ di
chuyển ở bả vai và xương quai xanh của cô, để tay ghi nhớ cảm xúc kia.
Nhưng giọng nói của anh truyền vào đôi tai xinh đẹp của Lucy, hơi thở
nóng bỏng phả vào sau gáy, khiến trong lòng Lucy run rẩy không thôi.
Anh chưa từng quá khắt khe với cái gì, những điều cha mẹ mang đến cho
anh mấy đời những người khác cũng không thể tưởng tượng được.
Giống như nhiều người đã từng nói, bởi vì anh là con của Nguyệt Độc
Nhất, cho nên anh có được toàn bộ. không sai, anh chưa bao giờ phủ nhận. nhưng anh chính là Trình Vũ, cha anh chính là Nguyệt Độc Nhất, anh
không cần cố gắng cũng có thể có được rất nhiều thứ. Nhưng người đang ở
trong lòng anh bây giờ hoàn toàn khác biệt, cô khiến anh hiểu thì ra cảm giác thích một người đơn giản như vậy, để cho anh biết thì rag hen tỵ
có thể khiến người ta mất đi lý trí như vậy.
Nguyệt Nặc nhàm chán ngồi trong vườn hoa nhà Dawson nhìn màn hình máy
tính, anh trai cô với chị dâu tương lại ở trong phòng chơi trò hôn nhẹ,
chú Bạch với dì Chu ở trong xe chơi trò hôn nhẹ, cha nhỏ với mẹ nuôi còn chưa hôn, có điều là cũng nhanh thôi. Chú Thanh Á đương nhiên bị tiểu
thuyết tình dục của dì tên Khúc Quả Quả kia kích thích, mặc dù giờ phút
này đang dùng lời lẽ nghiêm khắc cố làm ra vẻ tranh luận, chẳng qua theo ý cô, chuyện hôn nhẹ cũng là chuyện sớm muộn thôi. Chú Thanh Á chính là không sứt khoát, nhìn tư thế cha cô hôn mẹ cô kìa, như vậy mới có khí
phách.
Haiz… tại sao mọi người đều như thế này chứ, cô vẫn là vị thành niên,
tuyệt đối không xem cái trò dạy hư trẻ con gì đó. Nguyệt Nặc cạch một
cái, khép máy tính lại, cảm thấy vô cùng nhàm chán, biết thế sáng nay cô không vội quất người tên Bá Văn kia, kéo về từ từ chơi đùa, dù sao cũng dễ chịu hơn việc bây giờ ngồi một mình chơi với mấy ngón tay.
Cô nhàm chán đi dạo lung tung trong vườn hoa, không nghĩ tới vườn hoa ở
nhà Dawson không phải lớn bình thường. cô cúi đầu kiểm tra một bụi cây
nhỏ, thật ra cũng chán việc đi qua đi lại một cách mù quáng, lại phát
hiện bên trong hình như không có một cái hang, nhìn xung quanh không có
ai, hoặc là không làm hoặc là phải làm đến cùng, cho nên cô chui vào.
Quả nhiên bên trong tạo thành một thế giới nhỏ, không gian tuy không
lớn, nhưng có hoa có nước, bên kia còn có ghế nằm, trên đó có một người
đàn ông, không, chính xác mà nói là một chàng trai, Nguyệt Nặc đoán có
lẽ cũng không lớn hơn cô mấy tuổi.
Toàn bộ cơ thể người đó đắm chìm giữa ánh nắng chiều, bị ánh nắng mặt
trời vây quanh thành vầng sáng đỏ như máu. Mái tóc mềm mại tản ra, ngẫu
nhiên bị gió thổi bay vài sợi, đây hoàn toàn là một cảnh đẹp. anh ta ngủ thiếp đi, trên người mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới
mặc một chiếc quần bình thường màu vàng nhạt, quần áo rộng thùng thình
bao trùm cơ thể mảnh khảnh của anh ta. Áo bị xốc lên một chút, lộ ra
nước da hơi tái nhợt, Nguyệt Nặc không biết như thế nào là siêu phàm
thoát tục, nhưng cô cảm thấy người trước mặt này khiến cô cảm thấy có
một loại phong thái vô cùng lẻ loi.
Cho nên khi anh ta chậm rãi mở mắt, tầm nhìn quét tới đây, hô hấp của
Nguyệt Nặc bỗng nhiên căng thẳng. ánh mắt dịu dàng kia nóng bỏng giống
như sắt nung in lại trong linh hồn cô.
Nguyệt Nặc không biết tại sao cô lại đau lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh
mắt của anh ta trái tim lại co rút đau đớn, dường như chàng trai xinh
đẹp này không nên trong trạng thái thiếu sức sống như vậy.
Giọng nói của anh ta thanh nhã như hoa cúc, giống như âm thanh dễ nghe mà Nguyệt Nặc tưởng tượng ra. “Xin chào.”
Trong một giây kia, Nguyệt Nặc giống như cô gái nhỏ gặp được mốt tình
đầu, ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu cho thích hợp, sau khi mất tự nhiên đành phải xấu hổ cười cười. “Xin chào, tôi tên là Nguyệt Nặc, tôi không biết anh ngủ ở trong này, cho nên… cho nên…” Nếu để cho Trình
Trình biết con gái mình còn có dáng dấp của cô gái nhỏ, không biết chừng ánh mắt cũng đã nhảy ra khỏi cửa sổ rồi.
“Không sao, tôi cũng vừa mới nhắm mắt thôi, tên tôi là Hoa Khê Trạch.”
“Anh chính là Hoa Khê Trạch sao?” Nguyệt Nặc kinh ngạc, dường như cảm
thấy có gì không ổn lắm, không ai cảm thấy vui vẻ khi có người khác điều tra mình.
“Cô biết tôi sao?” Hoa Khê Trạch hơi nhíu mày, Nguyệt Nặc cảm thấy hình
như mình đã làm chuyện gì đó khiến anh ta không vui. “Không có, tôi nghe chị dâu nói. Đúng, chị dâu tôi, chính là chị gái anh.”
“Vậy sao.” Hoa Khê Trạch mỉm cười, Nguyệt Nặc luôn cảm thấy sắc mặt anh
ta trắng xanh, nụ cười kia giống như thủy tinh dễ vỡ vậy. “Muốn uống thử trà hoa lài không?”
“Được thôi.” Nguyệt Nặc vui sướng gật đầu, giống như chỉ cần nghe anh ta nói cũng có thể rất vui mừng.
Hoa Khê Trạch rót cho Nguyệt Nặc một chén trà rồi đưa cho cô, Nguyệt Nặc uống một ngụm, không nhịn được gật đầu. “Uống rất ngon.’
“Cô thích là tốt rồi.’
“Anh… sắc mặt của anh hình như không được tốt lắm, có phải bị bệnh
không, có cần gặp bác sĩ không?” Nguyệt Nặc không nhịn được mà hỏi
nguyên nhân.
Hoa Khê Trạch nở nụ cười, lắc đầu. “Không cần đâu, đáy là tật xấu từ lúc sinh ra đã có rồi, nhìn không được tốt.”
Buổi chiều hôm đó, Nguyệt Nặc cứ uống trà đến quên thời gian như vậy.
Cũng không biết có phải cảnh cáo của Nguyệt Nặc có hiệu quả hay không,
tóm lại ngày hôm sau Bá Văn thật sự mang hết đồ đạc chuyển đi. Hắc Nhai
bắt đầu tiến hành chỉnh đốn và cải cách Dawson. Trong lúc Nguyệt Nặc cả
ngày đi theo Hoa Trạch Khê, Nguyệt tiểu thiếu gia đi lạc rồi.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyệt Sơ đi lạc, từ khi bé
biết bò, cuối cùng bé sẽ giả vờ ngủ để lừa bảo mẫu, theo một cái lỗ chó
chạy ra ngoài. Cũng không biết bé làm cách nào để đột phá tầng tầng bảo
vệ của biệt thự nhà họ Nguyệt. Có điều là mỗi lần đều có người đưa bé an toàn trở về. Số lần đi lạc cũng nhiều hơn, Trình Trình dứt khoát cài
lên cổ bé phương thức liên lạc với mọi người, xem ai tương đối rảnh thì
đón bé về. Nhưng nhiều người cùng nhận được điện thoại quấy là lần đầu
tiên.
Trình Trình là người đầu tiên nhận được điện thoại, vào thời gian đó bà
đang làm thí nghiệm, nghe được tiếng chuông điện thoại lập tức coi như
không có. Số lần chuông reo nhiều hơn thì dứt khoát tắt máy.
Nguyệt Độc Nhất là người thứ hai nhận được điện thoại, nhìn thấy số điện thoại lạ trực tiếp cho vào danh sách đen.
Sau đó là Huyền Dịch, sau khi anh nghe đến lời thoại bắt cóc tống tiền, chưa nói câu nào lập tức cúp máy.
Bạch Thủy vừa mới kéo quần áo của Chu Nhan ra, nghe được một đống lời vô nghĩa, nhìn qua số điện thoại, một tay đặt trên máy tính kiểm tra một
chút, ngón tay tùy tiện bấm hai lần, lần sau lúc đối phương đóng tiền
điện thoại nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Sau khi xử lý xong, quần áo của
Chu Nhan đương nhiên cũng được cởi hết, anh ta vẫn còn không nhanh không chậm dẫn Chu Nhan ra đóng điện thoại, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy anh ta thân thiết với vợ.
Thanh Á hoàn toàn không cho người khác cơ hộ nói chuyện, anh ta đang ầm ĩ với Khúc Quả Quả, Khúc Quả Quả nghe được tiếng chuông điện thoại, túm
lấy rồi ném xuống mặt đất, đây đã là cái thứ năm cô đập vỡ trong tháng
này rồi, dù sao Thanh Á cũng quen rồi.
Lúc Trình Vũ nhận được điện thoại, chỉ cực kỳ lễ phép nói cho hắn ta,
gọi điện thoại cho em gái anh, tiện thể nói số điện thoại cho người nọ,
kết thúc cũng không quên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Tên bắt cóc không vừa ý, cho rằng trói tổ tông này lại sẽ được một khoản kha khá, nào biết được lại trói một thằng nhóc ngu ngốc không ai muốn,
hắn ta lấy điện thoại treo trên cổ Nguyệt Sơ đập nát trên mặt đất, thề
là nếu gọi một cuộc điện thoại nữa mà không có kết quả, hắn ta lập tức
giết con tin! Nhất định phải giết con tin!
Nguyệt Sơ cắn núm vú cao su giữ lại nước miệng, bắt đầu chơi với mấy
ngón tay, không rõ vì sao cái chú ở trước mặt này lúc trước vẫn còn cười vui vẻ, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại bỗng nhiên phát bệnh tâm thần,
như chị nói thì đầu chú này nhất định có một cái hố.
Lúc chuông điện thoại của Nguyệt Nặc vang lên, cô đang theo sau người
Hoa Khê Trạch, nhìn anh ta đang miễn cưỡng khuân một chồng sách lớn,
nhìn cánh tay mảnh khảnh kia làm cô kinh hồn bạt vía, chỉ sợ Hoa Khê
Trạch xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên cô không kiên nhẫn tiếp tục nghe điện thoại, nghe bên kia nói một đống lớn, ý chính là muốn đòi
tiền chuộc. "Được rồi được rồi, bà đây rất bận, để em trai tôi nghe điện thoại."
Bọn bắt cóc kéo bé ra, đá bé một cái. "Này! Thằng nhóc, kêu lên hai tiếng!"
"Nguyệt Sơ!" Nguyệt Nặc nhìn thấy sách của Hoa Khê Trạch suýt nữa thì
rơi xuống, dùng tay đỡ lấy, Hoa Khê Trạch cười với cô, đã sớm quen với
việc cô bé này luôn đi sau lưng mình.
"Cạc cạc." Nguyệt Sơ nghe được giọng nói của chị mình, vô cùng vui vẻ,
nước miếng rơi xuống mặt đấy, bọn cướp nhìn với vẻ mặt ghét bỏ.
“Mày cũng không phải con vịt, học vịt kêu làm gì, nói mày ngu dốt còn
không vừa lòng, lớn như vậy mà chị cũng không biết gọi!” Nguyệt Nặc nhìn thấy Hoa Khê Trạch rời đi, vội vã đuổi theo. “Được, chị đang bận lắm
nhé, chơi cho đã rồi để cho chú đi theo mang em về nhà nhé.”
“Cạc cạc.” Nguyệt Sơ thể hiện là còn chưa chơi đã, không muốn về nhà.
“Vậy thì tùy em, chị cúp máy trước.” Nguyệt Nặc cúp máy điện thoại, chạy hai bước bước đã đuổi kịp Hoa Khê Trạch.
Tên bắt cóc chờ điện thoại, hắn ta mở loa đương nhiên nghe được hai
người nói chuyện với nhau, một người hoàn toàn không để ý đến sống chết
của em trai mình, một người chỉ biết bắt chước vịt kêu, tên bắt cóc vô
cùng buồn rầu, vì phía dưới vẫn còn một số điện thoại, anh ta nên tiếp
tục thử gọi, hay là trực tiếp giết con tin.
Nhìn quần áo đắt tiền trên người tổ tông này, lập tức cho rằng tổ tông
này vẫn còn giá trị, bấm số điện thoại cuối cùng, phía bên kia truyền
đến âm thanh lười biếng, “A lô, tốt nhất anh nên có lý do hợp lý cho
việc đánh thức tôi vào giờ này, nếu không thì tôi sẽ cho anh cảm giác
cái chết nghệ thuật giống như tổ ong vò vẽ.”
Tên bắt cóc nuốt nước miếng, “Cái kia… Xin chào. Người thân của anh trên tay tôi… Nếu anh muốn nó còn sống… Tốt nhất giao cho tôi…” Năm vạn? Nếu không thì mười vạn đi. “Giao cho tôi mười vạn.”
“Người thân sao?” Bắc Đường Ly từ trên giường ngồi thẳng lên, rót một cốc nước, “Người thân nào?”
“Tổ tông, lại kêu hai tiếng.” Tên bắt cóc đá Nguyệt Sơ, Nguyệt Sơ phối hợp “Cạc cạc” hai tiếng.
“Tiểu Sơ?” Bắc Đường Ly nhận ra âm thanh của Nguyệt Sơ.
“Khách khách…” Nguyệt Sơ cũng nhận ra giọng nói của Bắc Đường Ly rồi.
Tên bắt cóc xác định tổ tông này nhất định là bị ngốc rồi, không học
tiếng vịt kêu thì là học tiếng gà gáy. “Anh cũng nghe được rồi, đừng giở trò gì, chuẩn bị tốt mười vạn đi!”
Đúng là Nguyệt Sơ rồi! Bắc Đường Ly vui vẻ vì mình có lý do chính đáng
tìm Nguyệt Nặc rồi, nói chuyện với người bên kia điện thoại càng dịu
dàng. “Không giở trò, như vậy đi, anh đưa đứa bé đến khu vực đường Nhất
Hàn, tôi cho anh một trăm vạn.”
Một… Một trăm vạn… Trời ơi, thật sự là tổ tông, đối phương không có ý
định đi, Bắc Đường Ly cũng biết đối phương đang nghĩ gì. “Đừng lo lắng,
tôi biết anh chỉ là có lòng tốt nhặt được em trai tôi, cũng không phải
tên bắt cóc đúng không.”
Tên bắt cóc lập tức ngầm hiểu. “Đúng, tôi chỉ trùng hợp nhặt được, vậy thì… Ha ha, tôi lập tức mang người đến cho anh.”
Tên bắt cóc và Bắc Đường Ly một tay giao tiền một tay giao người, hai
người đều vui vẻ hài lòng. Lúc tên bắt cóc vừa đi khỏi nhà, Bắc Đường Ly vui vẻ ôm một cái rương có giá trị lớn, chỉ là đến lúc hắn ta giao phí
điện thoại tháng này, muốn khóc cũng không kịp.
“Khách khách… khách khách…” Nguyệt Sơ không hài lòng vì lần này mình bò
ra khỏi nhà chưa đến mấy giờ đồng hồ đã bị đưa trở lại, nên trút tất cả
tức giận lên người Bắc Đường Ly, cách làm trực tiếp nhất là nhét núm vú
cao su đầy nước miếng vào miệng Bắc Đường Ly, đương nhiên Bắc Đường Ly
sẽ không ăn, cho nên Nguyệt Sơ không hài lòng, khóc lớn lên.
Bắc Đường Ly không quản nhiều như vậy, bấm số điện thoại của Nguyệt Năc, “Tiểu Nặc, Tiểu Sơ đang ở nhà tôi, nếu không tôi đưa Tiểu Sơ qua đó
nhé.”
Nguyệt Năc không tán thành chuyện Hoa Khê Trạch ngồi dưới ánh mặt trời
chói chang trồng hoa, dặn người làm dùng một cái ô thật lớn, không để
anh ta bị phơi nắng, xong xuôi mới quay lại nói chuyện với Bắc Đường Ly. “Hóa ra cậu là người bắt cóc em trai tôi, sao thế, cậu ăn no không có
chuyện gì làm à?”
“Tại sao Tiểu Nặc có thể nói như thế được, tôi thấy không có ai đi đón Tiểu Sơ.”
“Cạc cạc… cạc cạc.” Nguyệt Sơ mãnh liệt nói vào điện thoại rằng mình còn chơi chưa đã.
Nhưng bé luôn cạc cạc thì làm sao người khác có thể hiểu được, có điều
khả năng lĩnh hội của Nguyệt Nặc không phải mạnh mẽ bình thường. “Cậu
xem Tiểu Sơ còn chưa chơi đã cậu đã dẫn nó về, nếu không cậu cho nó chơi thêm rồi hãy đưa về.”
Bắc Đường Ly liếc mắt ra hiệu, lập tức có người bịt miệng Nguyệt Sơ lại, không cho bé kêu những câu kỳ lạ nữa, Bắc Đường Ly cũng không quan tâm
Nguyệt Sơ có thể hô hấp không. “Thật ra Tiểu Sơ nói muốn chị, muốn gặp
Tiểu Nặc, tôi lập tức qua ngay.”
Tút tút tút…
Nguyệt Nặc trừng mắt nhìn điện thoại, nhăn mày lại, cô đến bên cạnh Hoa Khê Trạch, “Tiểu Hoa, muốn đi du lịch không?”
Hoa Khê Trạch đã miễn dịch với cách xưng hô của Nguyệt Nặc, Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa đi “Không muốn.”
“À… vậy thì tôi rời khỏi đây một chút, nếu một lát nữa một thằng nhóc kỳ quái ôm một đứa bé qua đây hỏi thì anh nói chưa từng thấy tôi. Còn nếu
cậu ta lưu lại đứa bé kia thì giao nó cho anh trai tôi. Buổi tối tôi lại tìm anh.” Sau khi Nguyệt Nặc giao việc xong, người lập tức biến mất.
Hoa Khê Trạch nhún vai, tiếp tục trồng hoa.
Ba tiếng sau, anh ta gặp được một người gọi là thằng nhóc kỳ quái, ôm
một đứa bé nhảy dù xuống bên cạnh anh ta, hai người đắm đuối đưa tình
nhìn nhau trong giây lát.
“Xin hỏi có nhìn thấy Tiểu Nặc của tôi không?” Nụ cười hoàn mỹ.
“Không thấy.” Vẫn không nóng không lạnh như trước.
“Xin hỏi tên gì?”
“Hoa Khê Trạch.” Anh ta còn dịu dàng hơn khi tươi cười.
“Rất vui được gặp mặt, không quấy rầy anh trồng hoa nữa.” Bắc Đường Ly
đang muốn xoay người rời đi lại nhớ tới điều gì đó, ném Nguyệt Sơ cho
Hoa Khê Trạch. “Vậy phiền anh giao đứa bé này cho Trình Vũ, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Khi Bắc Đường Ly đi, Hoa Khê Trạch tiếp tục trồng hoa. Trực tiếp ngồi
lên trực thăng, Bắc Đường Ly mở máy tính ra, lạnh lùng phân phó cho
người ở sau lưng, “Đưa tài liệu về Hoa Khê Trạch cho tôi.” Tên đàn ông
chết tiệt, xuất hiện từ bao giờ, thật không khiến người ta bớt lo.
Trong phòng khách nhà họ Bạch, Bạch Thủy nhìn Chu Nhan đi giày muốn ra
ngoài. Thật ra anh ta cảm thấy sức kiên nhẫn của mình rất tốt, nhưng tại sao người phụ nữ này luôn khiêu khích cực hạn của mình. “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Không có.” Trả lời rất dứt khoát.
Bạch Thủy hít một hơi, được lắm. “Có phải em mang thai rồi không.”
“Anh biết rồi hả?” Chu Nhan cảm thấy kinh ngạc.
“Anh là bác sĩ, cơ thể em có thay đổi nào mà anh không biết.” Bạch Thủy
khiến mình bình tĩnh, bây giờ cô là phụ nữ có thai, mặc dù thai nhi còn
chưa thành hình, nhưng dưỡng thai là rất quan trọng, “Nếu anh không hỏi, có phải em không định nói cho anh biết không?”
“Cũng không phải, em vẫn đang tìm một cơ hội.”
Đúng vậy, mỗi ngày cô đều bề bộn nhiều công việc, ban ngày không gặp
buổi tối trở về lại quên nói chuyện cho anh ta, anh ta có thể hiểu, đấy
là sự thật. “Vậy bây giờ em muốn làm chuyện gì?”
“Hôm nay còn có nhiệm vụ.” Chu Nhan nói xong thì ra khỏi cửa.
Bạch Thủy mỉm cười, trong giây lát mắt anh trở nên u ám, chuông điện thoại vang lên, anh ta nhìn số điện thoại hiện lên.
“Chú Bạch, con quyết định muốn làm bác sĩ cứu người. Con muốn bái chú
làm thầy. Ha ha. Chú sắp có một đồ đệ thông minh xinh đẹp như con, vui
vẻ không, một đời tên tuổi lẫy lừng của chú sẽ vì con mà càng thêm vĩ
đại, xúc động phải không?” Nguyệt Nặc ở đầu bên kia điện thoại hô to gọi nhỏ.
Lại không biết giờ phút này đang đạp lên nòng súng của người khác.
“Đương nhiên nếu cô chú có thể vì mục tiêu nhân sinh vĩ đại, đương nhiên người làm thuộc hạ như tôi sẽ mừng thay cho người. Nhưng tôi muốn nếu
cô chú có thể giao ít nhiệm vụ cho cô vợ đang mang thai của tôi thì tôi
sẽ càng thêm xúc động, càng thêm vui vẻ. Đồ đệ thân yêu.”
“Haha… Haha… Vậy dù Chu đang mang thai sao, tại sao con lại không biết…
Chúc chú Bạch sớm sinh quý tử, bách tử thiên tôn, nhi tân mãn đường… Tạm biệt.” (trăm con ngàn cháu, con cháu đầy đàn.)
Thật ra trong mỗi giai đoạn của con người sẽ phát sinh một số chuyện vừa giống vừa khác nhau. Trước khi kết hôn phiền não của Bạch Thủy chính là làm cách nào có thể lừa gạt Chu Nhan vào cung điện của hôn nhân. Sau
khi kết hôn phiền não của anh chính là cuộc sống sau hôn nhân không thể
đạt tới sự hòa hợp như trong tưởng tượng của anh ta. Thật ra những người có phiền não không riêng mình Bạch Thủy, dường như tất cả đàn ông đàn
bà sau khi kết hôn đều như vậy. Thất năm chi dương - ngứa ngáy sau bảy
năm, không phải là chuyện không có đạo lý, ai nói một đứa trẻ mười lăm
mười sáu tuổi không thể ngứa ngáy.
Lúc Helen mang theo hành lý tới gõ cửa lớn, sau khi Nguyệt Độc Nhất gọi
Trình Trình từ phòng thí nghiệm ra, tận tâm bàn giao công việc cho cấp
dưới không cho người phụ nữ này tiến vào phòng bếp, tiến vào sân huấn
luyện. Tóm lại là toàn bộ phạm vi ông hoạt động đều không cho người phụ
nữ này đi lại.
Trình Trình đứng một bên dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, nghe được
Nguyệt Độc Nhất bàn giao công việc, còn nói thêm vào một câu. “Còn phòng thí nghiệm của tôi.”