Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 9: Chương 9: Đạo nghĩa




“Trình Trình! Trình Trình!” Trình Vũ đá một cước văng luôn cửa phòng, đầu cậu đầy mồ hôi khoe ra cái máy tính mà giáo sư mới mua cho cậu: “Mẹ xem đi, đây là mẫu mới nhất đó, toàn thế giới chỉ có 500 cái.”

“Hôm nay đi công viên Hải Dương chơi vui không?” Trình Trình nhìn con, thay cậu lau mồ hôi.

Trình Vũ dùng sức gật đầu, Trình Trình có chút đau lòng, Trình Vũ dù có trưởng thành sớm đi nữa thì vẫn là một đứa trẻ, vẫn thích chơi đùa, mà cô lại không có nhiều thời gian để làm bạn với cậu, ông bà thì lại ở xa.

“Trình Trình, mẹ phải đi Ý sao?”

“Ừ, con nghe ai nói?”

“Con cũng muốn đi, nhưng ba không cho.” Trình Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Đó là chuyện bình thường, con còn phải đi nhà trẻ.”

“Vì sao con phải đi nhà trẻ, đám bạn nhỏ kia rất tốt, rất ngây thơ nhưng cô giáo cũng rất ngây thơ, suốt ngày nhéo mặt con, lại không nói chuyện một cách khoa học, Tiểu Cường vẽ bậy đầy phòng, cô giáo còn khen Tiểu Cường vẽ rất đẹp, có trí tưởng tượng rất tốt, haizz, quả nhiên là thiên tài thì phải chịu cô đơn.” Trình Vũ bất đắc dĩ than thở, Trình Trình buồn cười vỗ nhẹ đầu cậu.

“Thiên tài à, trí tưởng tượng là rất quan trọng, dám nghĩ mới có thể phát minh sáng tạo được.”

“Dạ dạ, Trình Trình đi Ỳ phải tự chăm sóc mình, nhớ ăn cơm, ra cửa tốt nhất phải mang theo vệ sĩ đó.”

“Yên tâm đi, mẹ không sao.”

“Có ba bảo vệ dĩ nhiên mẹ sẽ không sao rồi, con chỉ sợ mẹ bị lạc đường.”

“Biết rồi, dài dòng quá!” Cô liếc tiểu đại nhân Trình Vũ một cái.

“Haizz, quả nhiên không phải ai cũng hiểu được thiên tài.”

“Có thể làm phiền thiên tài của tôi dịch cái mông sang một bên được không?”

“Vì phu nhân phục vụ là vinh hạnh của tôi!” Trình Vũ nói vậy, đã chọc cười Trình Trình, chỉ là lời nói kế tiếp khiến cô suýt hộc máu, cậu nhìn áo ngực của Trình Trình đầy bất mãn: “Trình Trình, mẹ không thể mặc áo ngực đơn giản như vậy nữa.”

“Tại sao?” Cô vẫn luôn mặc như vậy mà.

“Bây giờ không như trước nữa, mẹ mặc như vậy làm sao quyến rũ được ba?”

“Tại sao mẹ phải quyến rũ anh ta?”

Mặt Trình Vũ có chút đưa đám: “Mẹ không thích ba sao?”

Bị hỏi vấn đề kỳ lạ này, Trình Trình suy nghĩ một chút, giải thích vấn đề này với một đứa trẻ như thế nào đây: “Mẹ với ba con gặp nhau chưa bao lâu, không phải gọi là không thích.”

Ánh mắt Trình Vũ sáng lên: “Vậy ở chung lâu dài sẽ thích phải không?”

Nhìn dáng vẻ Trình Vũ đầy mong đợi, Trình Trình không đành lòng từ chối: “Thì có lẽ là vậy…”

“Mẹ, chúng ta ngoéo tay đi, mẹ phải cố gắng thích ba, được không?”

Trình Trình nhìn Trình Vũ bằng con mắt phức tạp: “Tiểu Vũ, con thích ba con lắm sao?”

“Thích, siêu cấp thích luôn!” Trình Vũ dùng sức khẳng định.

Nhìn Trình Vũ như vậy, Trình Trình không đành lòng, kiên cường là một chuyện, có lẽ cậu cũng có khát vọng muốn có một người ba: “Được, mẹ ngoéo tay với con, nhất định sẽ cố gắng yêu cha con.”

“Mẹ, mẹ còn phải cố gắng để ba yêu mẹ mới được.” Trình Vũ nhắc nhở.

Vì con trai bảo bối, Trình không nghĩ rằng áp dụng sẽ khó khăn, nên hùng hồn đồng ý.

ở trên máy bay, cô mới bắt đầu hối hận, làm sao cô lại không suy nghĩ trước khi đồng ý với Trình Vũ chứ, quyến rũ anh ta sao? Để cô quyến rũ vi khuẩn còn nhanh hơn.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Âm thanh trầm thấp của Nguyệt Độc Nhất vang lên bên tai cô, Trình Trình còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, không chút suy nghĩ mà nói: “Đang nghĩ làm sao để quyến rũ anh.”

Hô hâp của Nguyệt Độc Nhất đột nhiên ngừng lại, ánh mắt u ám, Trình Trình đột nhiên phát hiện mình đã nói hớ, ngẩng đầu, lúng túng cười cười: “Ha ha, việci này…Nếu anh xem như không nghe thấy tôi nói gì, nhất định anh sẽ đồng ý, đúng không?”

Mặt của Nguyệt Độc Nhất hơi nhăn lại, lại đột nhiên giãn ra, thân thể hơi nghiêng về trước liền tựa vào ghế ngồi: “Trên đường đi có một quy định, lời hứa đáng giá nghìn vàng đã nói ra thì phải giữ lời. Nếu không sẽ cắt lưỡi làm mồi cho cá mập.”

Trình Trình che lại miệng mình trong nháy mắt: “Đầu lưỡi của tôi quá nhỏ nên đó ăn không đủ no đâu…Hơn nữa, tôi cũng không đi trên đường của các anh, tại sao phải tuân thủ theo cái quy định đó.”

“Theo Trình Trình tiểu thư thì trên đường là như thế nào?” Thanh Á buồn cười hỏi.

Trình Trình mơ hồ suy nghĩ hồi lâu rôì hỏi ngược lại Thanh Á: “Anh cảm thấy tôi là con đường như thế nào?”

Thanh Á trốn một bên cười trộm, Trình Trình nhìn một vòng, khóe miệng Thủy Bách Thiên khẽ nhếch lên, ngay cả trong đáy mắt của Nguyệt Độc Nhất cũng lộ ra ý cười, Huyền Dịch thì nhắm hai mắt tỏ ra không để ý, cứ cười đi, cười chết các người đi, Trình Trình tức giận gầm lên: “Dù sao tôi cũng không phải xã hội đen, nếu các anh thật sự đạo nghĩa như vậy, cũng sẽ không nuốt mất hàng của đối tác.”

Nụ cười của Thanh Á bỗng nhiên biến mất, hai mắt đang nhắm nhặt của Huyền Dịch bỗng nhiên mở ra, chỉ còn Thủy Bách Thiên đang nở nụ cười vô hại, ý cười trong đáy mắt của Nguyệt Độc Nhất đã biến mất, Trình Trình có chút hối hận, biết vậy đã không nói ra rồi.

Tất cả mọi người đều biết cô đang nói đến chuyện của Toàn Đông, Thủy Bách Thiên đẩy mắt kính một cái: “Trình Trình tiểu thư có phải đang cho rằng nếu người khác nuốt không ít hàng của cô mà có thể nhịn được thì gọi là đạo nghĩa, có phải nếu người khác giết chết huynh đệ của cô mà không nói lý, lại có người nhiều lần đến ám sát cô…cô còn muốn lùi lại mà nói đạo lý với hắn, có người chém cô một đao suýt chút nữa thì mất mạng, cô cũng không cần đánh trả thì gọi là đạo nghĩa?”

Anh vụng trộm liếc Nguyệt Độc Nhất một cái, vẻ mặt của anh ta nhìn không ra cái gì, Thủy Bách Thiên biết mình nói vậy là được rồi, nói nhiều cũng vô ích, không khí liền hòa hoãn trở lại. Trình Trình cảm thấy sau này cô không nên phản đối là tốt nhất, nếu có nói gì thì chỉ khiến mình lúng túng hơn, cô vốn định cách xa Nguyệt Độc Nhất một chút, nhưng nghĩ tới con trai bảo bối đã dặn dò: “Mẹ, mẹ phải cố gắng để cha yêu mẹ.” Cố gắng…Cố gắng…Haizz…

Đem cái mông dịch chuyển lại gần anh một chút, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh suýt chút nữa thì bị Toàn Đông giết sao?”

“Trên thế giới này ngoại trừ Bắc Đường Quyết ra, không ai có thể lại mạng tôi được.” Nguyệt Độc Nhất thản nhiên mở miệng, trong lòng Trình Trình dâng lên một cỗ bi thương, ai oán quay đầu lại trừng Thủy Bách Thiên, tôi hận anh! Khi cô mới nghe đã có lúc anh suýt nữa đã mất mạng, tâm trạng cô bỗng nhiên suy sụp, loại cảm giác đó làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.

“Bắc Đường Quyết là ai?”

“Thiếu chủ của của bang Tàn Lang, bang Tàn Lang cùng Thiếu chủ đã kết thù từ lâu, nghe giáo sư nói thù là do mẹ của Thiếu chủ gây ra, Thiếu chủ đã cố gắng nhưng không giải được ân oán.

“Nói nhiều quá rồi đó, Thanh Á.” Nguyệt Độc Nhất nhìn qua thì thấy Thanh Á đang cười hì hì.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, thật ra thì Thiếu chủ của bang Tàn Lang bây giờ còn phải cảm ơn mẹ của Thiếu chủ, nếu không phải phu nhân từng chơi đùa với Thiếu chủ tiền nhiệm của bang Tàn Lang, anh ta cũng sẽ không nhanh như vậy kế thừa bang Tàn Lang.

Không cẩn thận đem người ta chơi đùa đến tàn phế, Ha ha…A….Mẹ, mẹ phải cố gắng để cha yêu mẹ….Lời con trai dặn dò đang quanh quẩn bên tai cô, vì con, cho dù mẹ anh ta có là cọp đi nữa cô cũng muốn trèo lên, nếu có thể thân thiết với mẹ anh, sẽ có thể giải quyết xong anh ta, nghĩ như vậy xong, Trình Trình liền quyết định: “Mẹ anh có khỏe không, nhất định hôm nào tôi phải tới bái kiến Nữ Trung Hào Kiệt một cái.”

Nhắc tới mẹ của mình, trên người Nguyệt Độc Nhất tỏa ra làn khí lạnh mãnh liệt, khiến người ta phải nhượng bộ mà rút lui. Trình Trình thấy vậy nhanh chóng lùi về phía sau và hỏi Thủy Bách Thiên: “Anh ấy và mẹ không hợp nhau sao? Anh ấy không thích mẹ mình?”

“Ha ha, hoàn toàn ngược lại, Thiếu chủ vô cùng thích mẹ của mình, chỉ là…Haizz, chuyện này cô tự mình hỏi Thiếu chủ đi.”

Không nói thì thôi nói một nửa làm gì, hỏi anh ta! Nhìn dáng vẻ này có lẽ là sẽ tự nguyện nói cho người khác biết, Trình Trình rất tò mò không biết mẹ của anh là người phụ nữ như thế nào nhỉ, Nguyệt Độc Nhất đẹp trai như vậy, nhất định mẹ anh phải là một đại mỹ nhân đẹp mê người. Tại một nơi xa xôi nào đó Lãnh Nha nếu biết được có người khen bà như vậy, bà có nằm mơ cũng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.