Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài

Chương 35: Chương 35: Ngàn cân treo sợi tóc




Vết thương của Hill đang khôi phục từng ngày, còn về phần đầu mốt của Tạ Tư Lệ cung cấp vẫn không thể bắt được Toàn Đông, nhưng Nguyệt Độc Nhất cũng không vội mà truy bắt nội gián, mà chuyện hợp tác với Bob cũng có chút khởi sắc, hắn cũng tình nguyện lui về sau một bước, đem toàn bộ địa bàn chia lại cho Nặc, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là đảm bo cho thế lực của Bob ở Mỹ, hai bên đã đến thỏa thuận bằng miệng, chỉ còn chờ đến ngày kí hợp đồng nữa thôi.

Cuộc họp diễn ra trong phòng khách lớn, sau đó hai bên đều nhìn tài liệu có sẵn ở trong tay, rồi không còn nghi ngờ gì mà ký tên lên đó, tất cả đã xong, Bob liền vui vẻ vươn tay ra: “Nguyệt đương gia, hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ.”

Nguyệt Độc Nhất cũng vươn tay ra, chỉ có điều là vươn ra rồi thu lại ngay, chỉ lạnh lùng nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Bob liền nháy mắt ra hiệu với Tina, lập tức cô ta liền hiểu rõ: “Phil tiên sinh, xin mời theo lối này, tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”

Đoàn người của Nguyệt Độc Nhất liền không do dự đi theo sau lưng của Tina, một cửa lại một cửa, đang sắp đi qua cánh cửa cuối cùng thì thình lình có một tiếng nổ mạnh vang lên, hành lang thì không ngừng rung chuyển, bụi màu trắng trên trần nhà không ngừng rơi xuống. Tiếng chuông báo động liền vang lên, lông mày của Nguyệt Độc Nhất lập tức liền nhăn lại, trong lúc đó người kia Bob liền móc súng ra, bọn họ vô cùng sợ hãi, so với họ thì người của Nguyệt Độc Nhất lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Gấp gáp cái gì chứ!” Tiếng quát trầm thấp vang lên trong không khí, giống như một ngọn núi lớn đè ép trong lòng của mọi người, những người đang hoang mang sợ hãi kia cũng bắt đầu bình tĩnh lại rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bob đang đi ở phía sau vội chạy đến trước mặt anh.

“Hình như là có bom, cửa đã bị khóa.” Sắc mặt của Tina không được đẹp mắt cho lắm.

Nguyệt Độc Nhất liền trầm giọng: “Mở cửa ra.”

“Không được, đây là cửa vi tính tự động, gặp phải tình huống nguy hiểm sẽ tự động khóa lại, có chìa khóa cũng không mở được đâu.” Tina liền lắc đầu, trên mặt cũng là vẻ không kiên nhẫn.

“Máy chủ ở đâu?” Thanh Á liền trầm giọng hỏi, cái nơi tồi tàn này đang làm cái quái gì vậy, còn bày đặt chơi một cái cảm ứng tự động nữa, quả thật là tự mình tìm chết, tiếng nổ kia ngày càng đến gần, đến lúc đó bọn họ bị hầm tập thể cũng không chừng.

“Ở trong phòng này, nhưng mà…” Tina còn chưa nói hết câu, tất cả mọi người liền vội vàng chạy đến phòng máy.

Nguyệt Độc Nhất vẫn luôn bảo vệ Trình Trình ở trong ngực, nhưng mặt của cô vào lúc này ngoại trừ trắng bệch ra thì vẫn coi là bình tĩnh, gặp phải nhiều chuyện như vậy thì không muốn bình tĩnh cũng khó.

Thanh Á nhanh chóng nhận lấy máy tính, nhưng anh càng gõ thì sắc mặt lại càng khó coi, Tina sắc mặt khó coi liền mở miệng: “Điều này cần hai người khởi động cùng một lúc, một giây cũng không được, nếu lúc bình thường thì chúng tôi có chuyên gia vi tính thao tác, nhưng hôm nay bọn họ đều không ở đây.”

Mọi người vừa nghe thấy tia hy vọng sắp thất bại, đều rất tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay mình phải chết ở đây sao?

“Để tôi thử xem sao?” Nghe được âm thanh vang lên, mọi người đều nhìn về hướng mà thanh âm phát ra.

Đầu Thanh Á liền sáng lên, sao lại đem Trình Trình tiểu thư thiên tài này bỏ quên cơ chứ, trên phương diện máy tính cô còn mạnh hơn cả anh nữa. Tina liền cau mày, giọng nói cao ngạo của cô ta vang lên: “Đây không phải là món đồ chơi tùy tiện đâu, phải có đủ chuyên môn và kiến thức kỹ thuật đó, hơn nữa nếu hai người làm lệch ba giây, cửa sau lưng chúng ta sẽ tự động nổ tung, hệ thống sẽ khởi động, đến lúc đó tất cả chúng tôi sẽ bị chôn vùi, cô đang nói đùa sao?”

Lời nói của Tina liền đem tới những đồng minh khác, mọi người đều nhao nhao cả lên, chất vấn cô gái bé nhỏ này, mặc dù Bob đã sớm xác định là Nguyệt Độc Nhất chú ý tới cô gái này, mặc dù trong lòng ông ta cũng có nghi ngờ giống họ, nhưng lại không dám mở miệng giống như Tina được: “Nguyệt đương gia, vị tiểu thư này có làm được không vậy?’

Nguyệt Độc Nhất liền nhàn nhạt nhìn qua Trình Trình, cô liền hơi sửng sốt một chút, mặc dù cô có lòng tin 100% nhưng lại không dám cam đoan, nghe họ nó là phải có hai người kết hợp, nếu không may thì kết quả sẽ là tan xương nát thịt, nhưng cô biết rõ lúc này đã không còn đường lui nữa rồi: “Còn có biện pháp khác sao? Nếu các người còn có người khác tốt hơn tôi thì tôi cũng không muốn nhúng tay vào đâu.”

Trình Trình liền tỉnh táo hỏi lại, bên trong phòng máy hoàn toàn yên tĩnh, ngược lại lúc này trên mặt của Trình Trình lại càng bình tĩnh hơn, cô vô cùng nghiêm nghị ngồi vào bên cạnh của Thanh Á, sau đó hai người nhìn nhau, tâm linh thông suốt rồi cùng gõ, tiếng gõ gõ vào lòng của tất cả mọi người, tiếng nổ ngày càng đến gần, làm cho lòng của họ ngày càng lo lắng và chờ đợi, chỉ có ba phút ngắn ngủi thôi nhưng lại dài như một thế kỷ, trán của Thanh Á đã đẫm mồ hôi còn Trình Trình vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm như cũ, thái độ lạnh lùng trầm tĩnh kia làm cho những người đang ngi ngờ cô cũng bắt đầu có lòng tin.

Nhưng thứ này không thể chỉ dựa vào việc ngoài mặt bình tĩnh là có thể giải quyết được, trong lòng của Tina thầm nghĩ như vậy.

Ngón tay của Trình Trình gõ càng ngày càng nhanh, Thanh Á cần phải tăng tốc hêt sức mới có thể theo kịp, đang vào lúc hai người cùng nhau gõ một chữ cuối cùng, âm thanh tỉnh táo của Trình Trình lại một lần nữa vang lên: “Ba…Hai…Một!”

Đầu ngón tay của hai người cùng lúc rơi vào phím Enter, tiếng nổ ầm ĩ ở bên ngoài đã được dừng lại, bên trong phòng máy là âm thanh tim đập như sấm rất rõ ràng, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được, mọi người đều nín thở nhìn trên màn hình, sau đó cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ vẫn chưa kịp hoan hô mừng thắng lợi, tiếng nổ mạnh đã ở gần bên tai.

“Chạy đi nhanh lên.” Nguyệt Độc Nhất liền tỉnh táo phân phó.

Mọi người đều mới ý thức được là nguy hiểm vẫn còn chưa hết, liền nhanh chóng chạy ra cửa, Tina vẫn còn đang kinh ngạc về biểu hiện của Trình Trình, cô ta vẫn không cam lòng, nhìn Nguyệt Độc Nhất vẫn đang bảo vệ cho Trình Trình, cũng vội chạy đi.

Sau khi người cuối cùng đã chạy ra khỏi cửa, thì mọi người ngã chồng lên nhau, tiếng nổ liên tiếp vang lên, phòng ốc đã rung lắc không ngừng.

“Phòng này sắp sập rồi!” Không biết là ai đó đã hét lên như vậy, đám người đang chạy tứ tán ngoài đại sảnh ngày càng thêm hỗn loạn, không có phương hướng, có một số người thậm chí còn bị giẫm đạp lên.

“Chạy bên này!” Huyền Dịch mở một đường thoát hiểm, nhanh chóng hướng về phía của Nguyệt Độc Nhất mà kêu to.

Khói ngày càng dày đặc, nước mắt của Trình Trình đang chảy ròng ròng, cô không thấy rõ được con đường ở phía trước, tất cả là do Nguyệt Độc Nhất dẫn cô chạy đi, mọi người liền chạy theo cửa sau, chui vào xe đã được chuẩn bị từ trước, lúc này không còn phân chia người của Nặc hay của Bob nữa, chỉ để ý là chui vào xe rồi đạp ga phóng đi.

“Pằng! Pằng!” Xe bị trượt.

“Đáng chết! Có súng bắn tỉa.” Chu Nhan liền móc ra khẩu súng lục màu đen, nhìn vào bóng người màu đen ở nóc nhà ở đối diện, bắn liên tiếp.

Trong lúc hỗn loạn cũng không biết là ai đang lái xe, Trình Trình cũng không thuận mắt, liền kéo anh ra qua: “Đổi chỗ đi, tôi lái cho.”

Mọi người, bao gồm cả Nguyệt Độc Nhất cũng nhìn cô, Tina trong lúc bối rối cũng chui vào chiếc xe này liền mở miệng châm chọc: “Đây cũng không phải là xe đồ chơi đâu.”

Đã đổi chỗ với người lái xe kia, Trình Trình liền đạp ga một cái, chiếc xe tựa như một mũi tên lao đi với tốc độ kinh hoàng, bỏ lại chiếc xe của Bob đang chạy ở phía sau.

Sớm nhận thấy người phụ nữ kia có thù với mình, Trình Trình lúc này không định cãi võ mồm với cô ta, nổi giận quát một tiếng: “Cô câm miệng lại cho tôi!”

Nguyệt Độc Nhất cũng không nhíu mày, chỉ lo chuyên tâm đối phó với bọn súng bắn tỉa.

Bị Trình Trình quát to, trong lòng Tina rất ấm ức nhưng cô ta không thể làm gì được, vì biết rõ đây là lúc nào. Trình Trình liền gia tăng tốc độ, tốc độ khiến cho mọi người trên xe đều lo lắng, nhưng nhìn lại sau lưng đã không còn tiếng súng nữa, thấy mình đã ra đến vùng ngoại ô, cô mới dừng lại, mơ hồ cảm thấy trên lưng mình đã đổ đầy mồ hôi hột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.