Trước một kích này của Diệp Cô Thành, Tinh Linh nữ thần chỉ đứng nhìn cười nhạt. Mặc dù nàng nhận thấy lưỡi kiếm trong tay Diệp Cô Thành là một thanh thần binh Thần giới có thể chém sắt như chém bùn, nhưng nàng hoàn toàn tin tưởng vào khả năng phòng ngự siêu cường của Ma Long cấp mười ba của mình. Vì bình thường năng lượng của người cấp thấp rất khó có thể công phá được phòng ngự của người cao cấp hơn. Thanh thần nhận sắc bén trong tay Diệp Cô Thành chính là do Đoạn Vân lấy được trong bảo khố của Long tộc khi tẩy kiếp Long tộc lần trước. Lúc đó, Đoạn Vân không cảm thấy hứng thú với binh khí, nên tiện tay ném thanh thần binh này cho Diệp Cô Thành. Còn Diệp Cô Thành vì quen luyện vũ kĩ của mình, do đó rất ít sử dụng loại binh khí này, chỉ biết nó rất sắc bén.
Theo sự phân phó của Đoạn Vân, Diệp Cô Thành với thực lực đã đạt tới cấp mười hai hậu giai, vận đấu khí toàn thân ngưng tụ vào thanh thần nhận, đấu khí lan tỏa ra ngoài chừng hai mươi thước. Kim sắc đấu khí tựa như một thanh kiếm phóng đại mấy chục lần, kim quang chói mắt, chém thẳng vào đầu Cự long đá. Ánh nhận bao phủ cả mặt đất, rồi xé toang thành một vết nứt dài gần trăm thước, rộng chừng bốn năm thước.
Một kích đó tập trung toàn bộ sức mạnh của Diệp Cô Thành. Lúc đó, trong đầu Diệp Cô Thành chỉ có một ý nghĩ duy nhất của là nghe lời thiếu gia, dùng một kích mạnh mẽ nhất của mình, trực tiếp chém đầu tượng đá kinh khủng trước mắt thành hai nửa. Dưới một kích toàn lực của Diệp Cô Thành, con Cự long đá lúc này đứng khựng một chút, rồi cả bọn Đoạn Vân bỗng thấy trên người con cự long đá khổng lồ bắt đầu xuất hiện một vết nứt thật dài, những vệt âm u từ vết nứt sâu bỗng nhiên xuất hiện. Tiếp theo, đầu Cự long đá cường hãn đó từ từ tách thành hai mảnh, cuối cùng hóa thành một đống loạn thạch ngã sầm xuống đất. Đống đá đó vừa vặn hợp thành hai tòa núi nhỏ, ở giữa có thung lũng con con. Cự long thực lực cấp mười ba đã bị một kích của Diệp Cô Thành chém thành hai nửa.
Thật ra Đoạn Vân đã sớm đoán trước được cái kết quả này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn cực lực yêu cầu để tự mình xuất chiến. Bởi vì, chiếu theo những gì Tinh Linh nữ thần nói thì triệu hoán một tượng đá khổng lồ như vậy chẳng qua là triệu hoán linh hồn về, rồi sau đó dùng năng lượng của Tinh Linh nữ thần làm cho nó mạnh hơn, dùng vi hình thái mô của linh hồn, dùng đá và những tài liệu xây dựng nên. Nói cách khác, năng lượng mà nữ thần cung cấp tràn ngập trong linh hồn đó. Còn thực chất của tượng đá, cũng dùng linh hồn lực ngưng tụ mà thành, chỉ cần linh hồn vỡ ra, vậy thì tượng đá khổng lồ cũng xem như xong đời. Mà muốn đối phó với những linh hồn thì dùng chân khí là tốt nhất. Dưới chân khí, linh hồn dù cường đại tới mấy cũng chỉ là một miếng đậu phụ.
Đoạn Vân thật ra muốn làm oai với đám gia hỏa này, vốn muốn dùng một tư thái rất oanh liệt, vận đủ chân khí vào kiếm phong rồi chém vào thân thể Cự long đá này, rồi dùng một thức xoáy kiếm vào trong cắt đôi thân thể. Nhưng, không có biện pháp, một đám thủ vừa cầu khẩn, vừa ngăn trở. Hơn nữa, toàn bộ bọn chúng đều cho rằng mình đánh không lại đầu Cự long đá này. Cơ hội biểu hiện tốt như vậy mà lại phải chắp tay dâng cho người ta, cũng may đó là thủ hạ trung thành nhất của mình. Nếu không, Đoạn Vân chắc tức chết đi được. Diệp Cô Thành có năng lượng, tuy nói cũng là một loại đấu khí, nhưng đấu khí của hắn chỉ có sáu mươi phần trăm chân khí. Hơn nữa, phần chân khí này sẽ không ngừng tăng lên khi thực lực của hắn tiếp tục phát triển. Đấu khí được chân khí hóa, tuy nói lực công kích linh hồn không được kinh người như chân khí của Đoạn Vân, nhưng với thực lực của Diệp Cô Thành thì đây cũng là một vũ khí lợi hại. Hơn nữa thần nhận có tác dụng khuếch trương, một kích toàn lực của Diệp Cô Thành quả là hết sức lãng phí. Bằng không, cũng sẽ không lưu lại trên mặt đất một vệt nứt sâu đến thế.
Nhưng, trong lúc Đoạn Vân đang hí hửng vì thấy cuộc chiến đã kết thúc như thế thì dị biến bỗng nổi lên. Chỉ thấy trong đống đá bỗng nhiên nhúc nhích, rồi lấp ló vài tia sáng màu xanh lam rất quỷ dị. Ánh sáng này lao về phía nơi phát ra đấu khí của Diệp Cô Thành, tập trung vào thần nhận trong tay Diệp Cô Thành lúc này vẫn còn lập lóe hào quang. Hơn nữa, Đoạn Vân còn phát hiện ra ánh sáng màu xanh lam này còn ẩn chứa một cỗ năng lượng cường đại. Khi luồng ánh sáng màu lam này vừa chạm vào thanh thần nhận trong tay Diệp Cô Thành thì lập tức bị đấu khí hấp thu mãnh liệt. Còn vẻ mặt Diệp Cô Thành thì dường như hắn muốn thu đấu khí của mình về, nhưng đấu khí còn lại trên thần nhận xem ra mãi mà không tiêu tan hết. Hơn nữa, khi hắn muốn thu đấu khí vào trong cơ thể, lại có một luồng năng lượng khó hiểu ngưng tụ trên thần nhận rồi thông qua cánh tay chui thẳng vào trong cơ thể Diệp Cô Thành. Khi nguồn năng lượng đó vừa tiến vào trong cơ thể, năng lượng đấu khí của Diệp Cô Thành càng lúc càng cường đại. Thông qua thần thức, Đoạn Vân phát hiện ra Diệp Cô Thành tựa hồ đang chủ động hấp thu năng lượng đọng trên thần nhận, hơn nữa không ngừng đưa đấu khí của mình ngưng tụ thêm vào thần nhận.
Chẳng mấy chốc, thần nhận trong tay Diệp Cô Thành, bỗng nhiên hình thành vòng lốc xoáy. Trong vòng xoáy đó xuất hiện một lực hút kinh hồn hút lấy năng lượng vừa thoát ra khỏi tượng đá. Thông qua thần thức, Đoạn Vân phát hiện Diệp Cô Thành đích thật đang hấp thu năng lượng. Hơn nữa, trong số năng lượng hấp thu không chỉ có linh hồn năng lượng, mà còn có cả những thần lực năng lượng của Tinh Linh dung hợp vào đó, lại còn những mộc hệ ma pháp lực của Tinh Linh. Đoạn Vân còn phát hiện thêm, Tinh Linh lực là một loại năng lượng rất gần gũi với tự nhiên, giống với Thái Cực chân khí trong cơ thể mình. Đoạn Vân đoán, khi Tinh Linh nữ thần ngưng tụ năng lượng của mình để thực hiện việc triệu hoán, cũng chính nguồn năng lượng này tràn ngập trong linh hồn, tạm thời làm cho linh hồn lớn mạnh. Cũng vì thế, hai loại năng lượng này dung hợp lẫn nhau. Đấu khí đã hóa chân khí của Diệp Cô Thành chỉ có tác dụng hấp thu linh hồn. Nhưng vì linh hồn năng lượng lại hòa tan với năng lượng của Tinh Linh nữ thần, đấu khí đã hóa chân khí của Diệp Cô thành do đó hấp thu một lúc cả hai thứ năng lượng.
- Lão Đại, một kích vừa rồi của Diệp Cô Thành có uy lực dễ sợ vậy sao? Cấp mười ba đó. Tên gia hỏa này bị Diệp Cô Thành một đao chém thành đá vụn. - Đạt Nhĩ Ba nuốt nước bọt, mặt lộ vẻ kinh dị khó tin.
- Lão Đại, Diệp Cô Thành đại ca lợi hại như vậy sao? - Đạt Nhĩ Khắc cũng mở tròn mắt ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Còn đám Ngưu Ma Vương thì há hốc mồm, mắt mở to, vẻ mặt biểu đạt sự kinh ngạc tới từng lỗ chân lông. Đoạn Vân trợn mắt, quay về đám thủ hạ bất mãn nói:
- Chỉ tại các ngươi ngăn, nếu không uy phong đó đã thuộc về ta rồi.
Nghe Đoạn Vân nói thế, đám thủ hạ đang há hốc miệng đều lập tức ngậm miệng lại, mặt lộ ra vẻ ‘ai mà tin ngươi’.
Đoạn Vân cũng không giải thích được, nhìn nhìn Diệp Cô Thành đang an tâm hấp thu năng lượng, rồi chuyển hướng sang Tinh Linh nữ thần lúc này cũng lộ vẻ rất kinh dị, nói :
- Tina, trận chiến này ngươi lại thua rồi. Thế nào, còn có cái gì cần nói không?
Tinh Linh nữ thần dời ánh mắt khó tin khỏi người Diệp Cô Thành chuyển qua Đoạn Vân. Nàng há mồm, muốn nói gì đó, nhưng rồi không thể nói ra được. Tina dùng tay chỉ chỉ vào Diệp Cô Thành đang tập trung tinh thần hấp thu năng lượng trên mặt đất, rồi chỉ chỉ vào đống đá, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Đoạn Vân. Sau vài lần lắc lắc đầu, nàng rốt cục mới có thể mở miệng được :
- Đoạn Vân, thật không ngờ thủ hạ ngươi lại là một cao thủ như thế. Nhưng ta không rõ, cao thủ như vậy làm sao lại làm thủ hạ cho ngươi được chứ? Điều này quả là quá không hợp lý.
Đoạn Vân cười cười, nói :
- Diệp Cô Thành tuy nói là thủ hạ của ta, nhưng cũng là huynh đệ của ta. Chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ. Cả đám này, đều là những huynh đệ sống chết có nhau của Đoạn Vân ta. Nhưng sự tình lúc này, tựa hồ không phải lúc nói chuyện này. Trong lần đánh cuộc này, ngươi thua mà.
Nhìn một đám cao thủ phía sau Đoạn Vân, rồi lại nhìn nhìn Diệp Cô Thành không biết đang làm gì trên mặt đất, Tinh Linh nữ thần nói vẻ bất lực:
- Đoạn Vân, trận chiến này đích thật là ta thua. Hơn nữa, ngươi có thể cũng biết, lúc này ta đã không còn lực tái chiến nữa. Ngươi đưa ra điều kiện đi. Ta sẽ đáp ứng lời hứa. Nhưng ta cũng hy vọng ngươi có thể thủ tín, sau khi ta trả lời cho ngươi ba vấn đề xong, ngươi thả cho ta đi.
Đoạn Vân cười cười, nói :
- Nữ thần đại nhân quả nhiên nhanh nhảu. Điều kiện đầu tiên, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, phái Thần Long thu phục tất cả cự mãng trong Tinh Linh sâm lâm. Còn những đại địa chi hùng có họ hàng với Thú Hoàng, Phì Tử cũng sẽ phái thủ hạ vào đó thu phục.
- Điều kiện này căn bản là không tính là điều kiện. Hai thứ ma thú này căn bản là không có ảnh hưởng gì tới Tinh Linh nhất tộc của ta,. Đoạn Vân đại nhân yên tâm, chuyện này, ta sẽ tận lực phối hợp.
- Tina khẽ gật đầu, nhưng Đoạn Vân cũng phát hiện, khóe mắt mụ đàn bà này vẫn một mực dán vào người Diệp Cô Thành đang hấp thu năng lượng trên mặt đất.
Mụ đàn bà này, chỉ là hấp thu một chút năng lượng thôi mà? Có cần phải nhìn chằm chằm lão Diệp như vậy không? Cho dù ngươi nhìn đui mắt, căn bản ngươi cũng không có khả năng biết bí pháp đó đâu. Phải biết rằng, cái này đâu phải là bắc minh thần công. Mà cho dù có là bắc minh thần công thì Tinh Linh nữ thần cũng không thể biết. Đoạn Vân cười thầm.
- Tina đại nhân, không biết bây giờ ngươi có thể trả lời ta ba vấn đề chưa. Ngươi trả lời sớm một chút, ta cũng về nhà sớm một chút. Ngươi nên biết, ra khỏi nhà lâu như vậy rồi, ta còn chưa ăn cơm trưa đó. - Đoạn Vân nói với Tinh Linh nữ thần.
- A? Được, Đoạn Vân đại nhân xin hỏi đi. - Tinh Linh nữ thần xem ra có vẻ hơi trầm tư.
Đoạn Vân cười cười, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng lúc này Diệp Cô Thành xem ra cũng đã hấp thu xong năng lượng rồi.
- Thiếu gia, ta …
Phi thân tới trước mặt Đoạn Vân, Diệp Cô Thành xem ra có vẻ hơi xấu hổ vái Đoạn Vân một lễ.
Nhìn vẻ mặt Diệp Cô Thành, Đoạn Vân cũng biết hắn đã hiểu nguyên nhân mình muốn xuất chiến, do đó Đoạn Vân nói ra vẻ tức giận :
- Hay cho tên Diệp Cô Thành kia, lại dám cướp danh tiếng của ta.
- Thuộc hạ hiểu lầm mà. - Diệp Cô Thành lại vái Đoạn Vân càng cung kính hơn.
Đoạn Vân cười cười, nghé tai Diệp Cô Thành nói :
- Tốt lắm, ta đùa ngươi đó. Ngươi cũng vì lo lắng cho an nguy của ta thôi. Nhưng ngươi nói cho ta biết, vừa rồi cảm giác một kích đó như thế nào?
Diệp Cô Thành nói có chút bối rối :
- Thiếu gia, vừa rồi, tựa như chém vào một khúc gỗ mục không thể nào mục hơn được nữa, căn bản không có bao nhiêu lực cản cả.
Đoạn Vân cười, nhẹ giọng nói :
- Ừm, đáng tiếc danh tiếng này bị ngươi đoạt mất. Nhưng ngươi vừa rồi hẳn là đã hấp thu không ít năng lượng hả? Linh hồn Tạp Ba, rồi lại còn cả thần lực thuộc tự nhiên hệ của Tinh Linh nữ thần.
- Thiếu gia, một kích vừa đánh ra, đấu khí trong cơ thể ta trở nên trống rỗng. Nhưng sau khi hấp thu năng lượng quỷ dị đó xong, thực lực ta bây giờ đã tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, linh hồn năng lượng làm cho tinh thần lực của ta cường đại không ít. Về phần thần lực tự nhiên, sau khi được chuyển hóa đã biến thành đấu khí năng lượng đã được chân khi hóa trong cơ thể ta. Ta nghĩ, đợi khi ta hoàn toàn tiêu hóa hết số năng lượng này, thực lực của ta tuyệt đối có thể đột phá tới cấp mười hai đỉnh giai. - Hắn cố nén hưng phấn nói với Đoạn Vân.