Hi Nhã bởi vì đau đớn mà nhảy bật dậy, làm cho Đoạn Vân giật bắn mình hoảng sợ. Thấy các cây ngân châm này vẫn cắm y nguyên ở trên người Hi Nhã, Đoạn Vân tiến lên điểm vào huyệt đạo của Hi Nhã. Nhìn Hi Nhã vẻ mặt thống khổ mà không thể nhúc nhích, Đoạn vân nhanh chóng lấy ngân châm trên người nàng xuống.
Sau khi kiểm tra lại thân thể Hi Nhã một lần, Đoạn Vân rất hài lòng rồi nở nụ cười khoe cả cái chuông thịt nhỏ trong họng. Ai nha, ta đúng là thiên tài a! Bây giờ người chết cũng được ta cứu sống lại rồi, xem ra Tử thần không có cách nào nhiễu loạn mãi rồi.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hi Nhã, Đoạn Vân giải khai huyệt đạo cho nàng, cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng sống lại rồi!"
Hi Nhã vẫn còn có chút si ngốc, ánh mắt dừng lại ở nới nào đó rồi nhìn quét xung quanh, hoài nghi hỏi: "Nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Còn nữa,ngươi là ai? Vì sao ta đối cới ngươi lại có loại cảm giác thân thiết vậy?"
Cảm giác thân thiết? Đoạn Vân cũngđầy một bụng hồ nghi. Nhưng vừa đảo mắt nghĩ ngợi liền hiểu được ngay. Năng lượng linh hồn Hi Nhã là được Đoạn Vân lấy linh hồn Thiên sứ tiêu hóa sau đó truyền cho Hi Nhã, mà chủ nhân của năng lượng linh hồn sau khi bị tiêu hóa đã không còn là Thiên sứ xui xẻo kia nữa mà phải được xem là Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười nói: "Trước tiên ngươi không cần phải quản ta là ai, ngươi bây giờ có biết ngươi là ai hay không?"
"Ta đương nhiên biết, ta tên là Hi Nhã! Mặc dù có rất nhiều sự tình ta đều không nhớ rõ, nhưng trong não của ta vẫn có một chút ký ức còn sót lại. Tại sao lại như vậy nhỉ? Ta nhớ kỹ rõ ràng là đã chết rồi!" Hi Nhã khi nhớ lại chuyện cũ của mình vẻ mặt cũng rất kinh hãi.
Nhưng rồi rất nhanh nàng nở nụ cười: "Thật không ngờ sau khi chết linh hồn ta còn có tư duy! Ta nghĩ ngươi đúng là Tử thần rồi!"
"Ta không phải Tử thần, nơi này cũng không phải là địa ngục! Ngươi không phải nói nơi này đối với ngươi có chút quen thuộc hay sao?" Đoạn Vân nhắc nhở lại.
Nghe Đoạn Vân nói Hi Nhã một lần nữa nhìn ngắm xung quanh, sau đó vẻ mặt liền kinh ngạc: "Đây là Không gian giới tử của Đa Đa Điểu?"
Đoạn Vân gật đầu.
"Vậy thì ngươi là ai? Ngươi vì sao lại ở chỗ này? Còn nữa, ta bây giờ đã chết hay là còn sống? Đa Đa đã chạy đi đâu rồi?" Hi Nhã thoáng cái hỏi Đoạn Vân mấy vấn đề, làm cho Đoạn Vân há hốc mồm miệng, tiếp đó lại nhắm mắt.
Ý thức được sự lỗ mãng của mình, Hi nhã có chút lúng túng nói: "Xin lỗi, ta chỉ là có chút kích động! Cầu xin ngươi hãy chậm rãi nói cho ta biết có được không?"
Khóe miệng Đoạn Vân rất quỷ dị liền cười nói: "Nếu muốn ta trả lời ngươi những chuyện này, ngươi trước hết phải trả lời vấn đề của ta!'
'Được thôi!" Hi Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười này khiến cho tên sắc lang Đoạn Vân thiếu chút nữa thì ngây dại mất hồn vía.
"Hí hí……" Thấy Đoạn Vân vẻ mặt ngây ngốc đờ đẫn, ánh mắt si mê ngây dại, mồm miệng há hốc sắp sùi bọt mép..., Hi Nhã che miệng cười khúc khích.
Đoạn Vân lúng túng nói: "Khặc khặc, ta hỏi ngươi chuyện thứ nhất. Ta muốn biết vì sao cả nhà các ngươi lại bị Thần tộc diệt tộc?"
Nghe Đoạn Vân nói, Hi Nhã có chút thương cảm nói: "Tình huống cụ thể ta cũng không nhớ được quá nhiều. Ta chỉ nhớ được phụ thân ta từng nói qua với ta, Đông phương Thần minh khả năng có lẽ buông tha cho Mộng Đa Lợi Á đại lục, hơn nữa, bọn họ phải đi trước khi thông đạo giữa Thần giới và Nhân giới đóng lại. Nhưng nếu muốn đem toàn bộ thông đạo đóng lại, đầu tiên phải làm cho trên đại lục không còn Không gian pháp sư, nhất là Không gian pháp sư lực lượng cường hãn, bởi vì Không gian ma pháp của không gian pháp sư sẽ có thể làm thông đạo bị đóng lại một lần nữa mở ra.
Theo cha ta phỏng đoán,tại cuộc chiến giữa Đông phương Thần giới và Tây Phương Thần giới, nếu như để cho Tây phương Thần giới từ không gian thông đạo của Đông đại lục tiến vào Thần giới,như vậy Thần giới sẽ rất nguy hiểm!"
Chẳng nhẽ Tây đại lục không có Không gian pháp sư sao? Hơn nữa, Tây phương Thần giới hẳn là có thể có vài tên gia hỏa Không gian ma pháp cường hãn mà!" Đoạn Vân hỏi lại.
"Kỳ thật, trong lần đại nạn của Không gian pháp sư, toàn bộ Không gian pháp sư của Tây đại lục đều bị Thần tộc tiêu diệt hết, ngay cả đến khu vực khoảng không thông gian thông đạo toàn bộ cũng bị phong ấn lại! Mà rất nhiều Không gian pháp sư Đông đại lục cũng bị đưa tới Thần giới. Theo nghiên cứu của cha ta, chịu sự ảnh hưởng về lý luận không gian, nếu không có không gian thông đạo, từ Thần giới tới đại lục thì rất khó khăn, nếu như cưỡng ép phá vỡ không gian mà nói, thực lực bị giảm xuống ít nhất một giai, thậm chí có thể sẽ tan thành tro bụi. Không có không gian thông đạo, Tây phương Thần giới nếu muốn từ trên đại lục tiến công Đông phương Thần giới căn bản không có khả năng."
"Theo ta được biết, cha ngươi lúc ấy rất lợi hại, có thể là Không gian pháp thần lợi hại nhất trên đại lục rồi. Vì sao các ngươi không bị đưa đến Thần giới, mà cả tộc bị diệt vong đây?" Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.
Hi Nhã vẻ mặt trở lại đau thương, lạnh lùng nói: "Mẫu thân ta là người Tây đại lục, vả lại cũng là một Không gian pháp thần của Tây đai lục. Bởi vì Thần tộc thanh tẩy Tây đại lục trước, do đó bộ tộc của mẫu thân ta chịu sự bức hại trước tiên. Đa Đa lợi dụng Không gian truyền tống của mình đưa mẫu thân ta từ nơi đó trốn thoát, nhưng lại dẫn võ sĩ của Thần tộc tới. Vì vậy, nhà ta liền.... !" Nới tới đây, nước mắt của Hi Nhã liền bất giác chảy xuống.
Nghe thế, Đoạn Vân rốt cục cũng đã hiểu được phần di thư trên của Ách Bỉ Đa về chuyện Thần giới đuổi giết, nguyên Ách Bỉ Đa vốn là Ma thú Tây đại lục. Ta nói rồi mà, Thần như thế nào lại không còn chút nhân tính như vậy?
Cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, Đoạn Vân tiến tới ôm lấy giai nhân đang khóc, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, ôn nhu nói: "Không cần phải thương tâm nữa! Mọi việc cũng đã trôi qua rồi!"
"Hu hu! Cha bị bọn họ bắt, người hầu trong nhà cũng bị bọn họ giết! Bọn họ còn đem Hi Nhã ra giết. Tử thần đại nhân,t a muốn gặp thân nhân của ta, ta muốn gặp mẫu thân của ta, có được không?" Hi Nhã ở trong ngực Đoạn Vân mà khóc lóc kể lể.
Nghe thế, Đoạn Vân quỷ dị cười cười, nói: "Không được, mẫu thân ngươi là quỷ hồn của Tây đại lục, không phải do ta quản!"
Nghe Đoạn Vân từ chối, Hi Nhã khóc lóc càng thương tâm hơn.
Đoạn Vân ôm giai nhân đang khóc trong lòng ra vẻ vỗ về an ủi, nhưng vẻ mặt tên sắc lang lại là bộ mặt tưng tửng vì đang lợi dụng để mà hưởng thụ, hắn nhẹ giọng cảm thán:Thực mềm mại a!”
"A!" Tựa hồ nghe được Đoạn Vân nói, Hi Nhã vẻ mặt kinh hoảng đẩy Đoạn Vân ra.
"Ngươi thật sự là Tử thần? Vì sao lúc đầu ngươi còn nói ngươi không phải? Với lại, ngươi thế nào lại ở trong Không gian giới tử của Đa Đa?" Hi Nhã nhìn vào Đoạn Vân, có chút đề phòng hỏi.
Sự ôn nhu trong lòng đột nhiên biến mất, khiến cho Đoạn Vân có chút không sảng khoái, hắn nhìn giai nhân trêu chọc nói: "Là như thế này, bổn đại nhân thấy ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, liền muốn cho ngươi làm tiểu thiếp thứ ba mươi tám của ta. Ngươi có biết là có thể được Tử thần ta để mắt tới cũng được coi như phúc khí của ngươi rồi!"
"Ngươi? Ngươi gạt người ta! Ngươi căn bản không phải là Tử thần, ta vừa rồi còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng rực của ngươi! Nhất là phía dưới, có một cây gì đó rất nóng rất nhọn rất cứng cứ chọc chọc... vào người ta. Hơn nữa, hình dáng ngươi nhìn qua đều không có điểm nào giống Tử thần cả!" Hi Nhã bộ mặt hoàn toàn một vẻ "ta coi thường ngươi!"
Xấu hổ một chút, Đoạn Vân quỷ dị cười trừ lấp liếm: "Ngươi sao lại biết Tử thần không có thân nhiệt vậy? Ta không giống Tử thần, vậy chẳng nhẽ ngươi đã gặp qua hắn?"
"Dù sao thì ngươi cũng không phải! Tử thần như thế nào lại có thể giống một tên sắc lang như ngươi? Hơn nữa, nhìn qua ngươi vẫn còn trẻ tuổi!" Hi Nhã có chút giễu cợt nói.
Đoạn Vân cười cười nói: "Được rồi, ta thừa nhận ta không phải Tử thần! Ta tên là Đoạn Vân, ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Vân, Vân ca hoặc trực tiếp gọi Đoạn Vân cũng được! Còn chức nghiệp của ta là một Tế tự. Vả lại ta muốn nói cho ngươi biết đó là ngươi vốn đã chết, ngay cả linh hồn cũng đã chết! Nhưng bây giờ ngươi đã sống lại, nếu ngươi không tin có thể véo tay mình, xem có đau hay không?"
"Đau? Ta khôi phục tri giác trong lúc ngươi cắm những cái gì nhỏ nhỏ trên người ta, sau đó có một cái làm ta đau muốn chết. Ta có thể cảm giác được đau đớn! Nói như vậy, ta thật sự chưa chết? Là ngươi đã cứu ta?" Hi Nhã hưng phấn nói.
Đoạn Vân gật đầu, nói: "Chính xác mà nói, ngươi vốn đã chết rồi! Nhưng may mà có cái Ách Bỉ Đa mẫu giới này. Ta đoán ngươi lúc trước được đặt vào Ách Bỉ Đa mẫu giới, cũng chưa có chết hẳn, linh hồn còn không bị tiêu tán hoàn toàn. Mà Ách Bỉ Đa mẫu giới lại có tác dụng đặc thù giam hãm linh hồn, do đó, thân thể và linh hồn ngươi ở chỗ này được bảo toàn lại. Nếu không phải linh hồn ngươi còn chưa có tiêu thất, cho dù là Đoạn Vân ta tự xưng đối đầu với Tử thần cũng không thể cứu ngươi sống lại."
Nghe Đoạn Vân giảng cái gì linh hồn a, thân thể a, đối với đầu óc Hi Nhã đều có điểm hơi quá. Nhưng nàng đối với năng lực của Đoạn Vân cũng rất giật mình, cùng Tử thần đối nghịch? Vậy không phải là có thể cho con người ta bất tử sao? Thật sự thần kỳ a!
"Cám ơn ngươi! Đoạn Vân ca ca, cám ơn ngươi đã cứu ta!" Hi Nhã rất cung kính khom người xuống.
Nghe nàng nói cái câu "ca ca" kia, Đoạn Vân một trận rùng mình! Đoạn Vân rất bối rối nói: "Hi Nhã, không cần phải gọi ta là ca ca đâu, thực tế nói về tuổi thì ngươi làm tổ tiên ta cũng có thể được đấy!"
"Đoạn Vân ca ca sao lại nói như vậy?" Hi Nhã có chút nghi hoặc hỏi.
Đoạn Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy ngươi nói đi! Thân thể và linh hồn bị tàn phá của ngươi ở trong này ngây dại hơn một ngàn năm qua. Hiện tại khoảng cách thời gian ngươi tử vong, cũng là lúc Thần tộc rời khỏi đại lục, đã trôi qua hơn một ngàn năm rồi!"
"A!" Nghe Đoạn Vân nói, Hi Nhã vẻ mặt đầy hồ nghi.
Đoạn Vân còn nói: "Nhưng bởi vì ngươi sống trong giới tử, tất cả đều là trống không! Do đó ngươi cũng không thể xem như hơn một ngàn tuổi! Nói đùa, mỹ nữ hơn một ngàn tuổi, sau này mình muốn theo đuổi thì khi đó phải làm sao đây?"
"Ô, thật không ngờ thời gian nhoáng cái đã hơn một ngàn năm rồi!" Hi Nhã không khỏi cảm thán nói.
"Hi Nhã, chúng ta ra ngoài đi! Không cần phải đứng lâu ở bên trong này mãi!" Đoạn Vân nói xong, tâm niệm vừa động thì Đoạn Vân và Hi Nhã thân đã đặt ở bên ngoài rồi.
"Ta ra rồi nè! Lão đầu, ta cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là vết tích của Thần đây này!" Lôi kéo Hi Nhã, Đoạn vân vẻ mặt hưng phấn quay về phía Lai Bố Ni Tư đang ngủ gà ngủ gật mà kêu réo.