Thiếu gia, cả một vùng rộng lớn ở Tây Nam Thiên Long Quốc đang xảy ra ôn dịch nghiêm trọng, đã có gần một vạn người tử vong rồi!
Hôm nay là ngày thứ ba sau cái đêm dâm đãng đó, sáng sớm hôm nay, Đoạn Vân vừa mới buông hai nàng thị nữ ra thì Đại Quản gia Ước Hàn đã thông báo cho Đoạn Vân như vậy!
- Bắt đầu từ lúc nào?
Đoạn Vân vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở hỏi.
Ai da, không có biện pháp nào, mình khổ quá rồi! Tối hôm qua, Đoạn Vân đầu tiên tới phòng Khải Sắt Lâm và Khải Lợi cùng tỷ muội các nàng chơi đùa một chút, sau đó lại cảm thấy chưa tận hứng, vì vậy lưu hai thị nữ mình của mình lại phòng! Nếu không phải vì quá độ thế này, thì thường ngày hắn có thói quen tỉnh dậy rất sớm! Xem ra, hoang dâm vô độ quả nhiên tổn thọ a! Sau này nên cẩn thận một chút thì hơn!
- Nghe nói hơn mười ngày trước phát sinh chuyện này, đã có hơn mười vạn Thiên Long tử dân bị bệnh rồi! - Ước Hàn trả lời cung kính.
Nghe thế, Đoạn Vân lúc này vận khởi một vòng chân khí, cơn buồn ngủ tiêu tan mất hút, hoàn toàn tỉnh táo rồi mới hỏi tiếp:
- Nơi đó không phải rất gần Nữ Thần Điện sao? Làm sao mà Thần Điện không cứu hả?
- Thiếu gia, Thần Điện cũng đã phái ra một số lượng rất lớn nhân viên thần chức tới đó cứu trị, nhưng ôn dịch lần này rất lợi hại. Lại lây lan rất mạnh, nghe nói có cả những Tế tự cũng bị bệnh rồi!
- Lợi hại vậy sao? Khi mắc bệnh này mọi người có những triệu chứng gì? - Đoạn Vân cau mày hỏi.
- Toàn thân phù thũng, cả người yếu đuối, cuối cùng chết vì hư thoát!
Đoạn Vân trước giờ chưa hề thấy loại triệu chứng bệnh trạng này cả, xem ra đã là một Tế tự thì thấy việc nghĩa không thể chối từ, chắc tự mình phải đến hiện trường nắm bắt thực tế mới được. Có điều dường như không có ai đến mời mình đi cả, mình làm sao mà đi đây? Việc này có lẽ không liên quan tới ta!
- Thần Điện có cử người đến thông báo không? - Đoạn Vân hỏi.
- Thiếu gia, Thần Điện không có người nào cả, là Thiên Long Đế Quốc phái người đến nói cho chúng ta biết! Hơn nữa nghe nói, dân chúng Thiên Long rất hy vọng thiếu gia có thể phát huy năng lực "Truyền kỳ Tế tự", cứu trị hơn mười vạn dân chúng Thiên Long!
Xem ra Tra Lí rất tin tưởng vào năng lực của mình!
- Được, hãy truyền hiệu lệnh của ta! Tất cả công việc trong Gia tộc tạm do ngươi toàn quyền làm chủ! Ngày mai ta sẽ lên đường, đi tới chỗ ôn dịch phát sinh! - Đoạn Vân ra lệnh.
- Rõ!
Ngày thứ hai, thu thập đủ loại công cụ và trang bị, Đoạn Vân, Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp hướng về phía Tây Nam Thiên Long bay đi.
- Lão Đại, Thiên Long phát sinh ôn dịch thì mắc mớ gì đến chúng ta, chúng ta việc quái gì phải bay đi xa như vậy để cứu người? Hơn nữa ta nghe nói cái loại bệnh này dễ lây lắm!
Tiểu Phi Hiệp hỏi với vẻ hơi khó hiểu.
Đoạn Vân trợn mắt, có chút bất mãn càu nhàu:
- Ngươi là một Ma thú thì còn sợ lây bệnh cái gì? Hơn nữa ta nghe nói thực lực mạnh thì đúng ra thường sẽ không bị lây bệnh, ta bây giờ đã là Thần cấp rồi! Hơn nữa, hơn mười vạn loài người a! Chẳng lẽ nhìn bọn họ chết hết cả sao?
Tiểu Phi Hiệp cười nói:
- Lão Đại, ta không phải có ý đó, chúng ta tự nhiên không sợ lây bệnh. Ta nói là chúng ta bay đi xa ngàn dặm như vậy, lại mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm, mà không thấy có chỗ tốt nào cả, việc này có vẻ không giống với bản chất của ngươi cho lắm!
Đoạn Vân nghe xong, đạp mạnh một phát vào lưng Tiểu Phi Hiệp, làm cho Thần cấp Tiểu Phi Hiệp trầm xuống vài thước mới trụ vững thân hình.
- Lão Đại, thôi thôi, ở đây cao tới mấy ngàn thước đó, rơi xuống cho dù không chết, cũng phải trọng thương tới mười ngày nửa tháng đó! Ngươi quả là quá độc ác hơn cả con tê giác! - Tiểu Phi Hiệp nói có chút bất mãn.
Đoạn Vân bĩu môi, ngữ khí rất kỳ quái:
- Biết lợi hại chưa hả? Ai nói ta chỉ nhìn vào chỗ tốt đẹp điều lợi lộc, ngươi nói coi, tại sao ta chỉ coi trọng chỗ tốt mới làm chuyện tốt? Thiệt là, nói năng lung tung quá đi! Nếu những người biết ta nghe được thì không sao, nếu như bị người khác hiểu lầm thì thanh danh của ta đây đã có thể bị ngươi làm hoen ố rồi!
Tiểu Phi Hiệp trợn lồi đôi mắt ốc nhồi, không để ý tới tên Đoạn Vân đang thao thao bất tuyệt nữa, còn Diệp Cô Thành ngồi một bên cũng nhăn nhó nén cười, khóe môi nhếch lên hàm chứa đầy tiếu ý!
Thấy vẻ mặt bọn họ, Đoạn Vân tự nhủ:
- Chẳng lẽ ta mỗi lần làm việc đều vì ích lợi riêng tư cả hay sao?
Hai ngày sau!
- Lão Đại, phía dưới chính là Tạp Lợi Tư thành rồi! Nghe nói Thiên Long Đế Quốc phái đến đội ngũ cứu viện đều ở chỗ này. - Tiểu Phi Hiệp nói với Đoạn Vân.
- Được, tiếp tục! - Đoạn Vân ra lệnh.
Bất quá binh lính phía dưới thì dường như rất cảnh giác, khi Tiểu Phi Hiệp còn cách mặt đất trăm thước thì bọn họ đã phát ra báo động đối với Tiểu Phi Hiệp. Tiểu Phi Hiệp thì sao? Xem ra nhìn cả đám không coi vào mắt, chút uy áp phóng ra ngoài, rồi trực tiếp bay vào trong thành. Lưu lại một đoàn binh lính ngã dúi dụi lăn lông lốc phía sau lưng!
- Tiểu Phi Hiệp, ngươi có cần phải như vậy không? Người ta làm chức trách thôi mà, ngươi nhìn lại ngươi một cái đi!
Đoạn Vân vừa nói xong, gõ một cú vào đầu tên Tiểu Phi Hiệp đã hóa thành hình người.
- A, đừng đánh, lão Đại, ta sai rồi!
Tiểu Phi Hiệp với hình dạng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ mặt hối hận vuốt vuốt cái đầu đang đau như búa bổ của mình.
Nhìn đám người xôn xao trước mắt mình, Đoạn Vân vận khí hô lớn:
- Mọi người không cần khẩn trương, ta là Tế tự Đoạn Vân đây! Mời người phụ trách của các ngươi tới đây gặp ta!
Đám binh lính và bình dân vừa nghe đến chữ Đoạn Vân, lập tức im lặng một hồi. Ba giây sau, mọi người đồng thanh hoan hô. Cho dù là dịp lễ lạt cũng chưa bao giờ gặp cảnh bọn họ cao hứng như vậy! Mọi người liên tục hô tên Đoạn Vân, thanh âm càng lúc càng lớn, tin tức Đoạn Vân Tế tự đại nhân quang lâm dần dần lan nhanh khắp cả Tạp Lợi Tư thành, đám đông người hò hét càng ngày càng nhiều!
Lúc này, một vị trung niên sĩ quan mặc áo ngắn đi tới, cúi người chào rồi nói:
- Đoạn Vân đại nhân, ta là Thành vệ binh Đội trưởng của bổn thành. Ngài chờ trong chốc lát, Thành chủ và Đặc sứ của chúng ta lập tức sẽ tới ngay!
- Lão Đại, mọi người ở nơi này có phải là có bệnh thần kinh không hả? Làm sao cứ gọi cái tên ngươi mãi thế? Chẳng lẽ ngươi được hoan nghênh đến vậy sao?
Tiểu Phi Hiệp nhìn đám người đang hân hoan reo hò, cười nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, thở dài nói:
- Ai, không có biện pháp mà! Ai bảo ta có khí thế đại soái làm chi chứ?
Tiểu Phi Hiệp lại trợn mắt, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, nhỏ giọng cằn nhằn : "Ta cũng có khí thế ác liệt đây nè! Sao không chào đón ta chứ?"
Lúc này, một đám người chạy nhanh về phía Đoạn Vân. Đoạn Vân thấy trong đó có một người mà mình từng tuyên bố phải chinh phục: Lị Lị Lộ! Ai, xem ra mỹ nữ này không thể đào thoát khỏi ma trảo của mình a! Chà chà, cơ hội tới rồi! Hắn lại cười be be dâm đãng!
- Đoạn Vân Thánh Tế tự, ta đại biểu cho toàn bộ tử dân chịu tai ương của Thiên Long cảm tạ ngươi đã đến giúp đỡ!
Lị Lị Lộ rất khách sáo vái Đoạn Vân một lễ, bất quá Đoạn Vân tựa hồ vẫn thấy được ngoài sự khách khí đó, trong ánh mắt nàng vẫn chan chứa nhiều cảm tình!
- Công chúa điện hạ không cần phải trọng thị như thế, Đoạn Vân ta cũng từng là Thiên Long tử dân, bỏ ra chút sức mọn giúp cho dân chúng Thiên Long là việc cần làm mà!
Đoạn Vân cười nói! Ánh mắt lướt sang vị Thành chủ đại nhân đang đứng bên cạnh nàng, cảm thấy vị Thành chủ này có chút kỳ quái.
- Đoạn Vân điện hạ, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Thành chủ của Tạp Lợi Tư Ma Nhĩ Cương, trước kia là một võ tướng!
Lị Lị Lộ chỉ vào vị Thành chủ đó. Nghe thế, Đoạn Vân cũng rốt cục hiểu được vì sao vị Thành chủ này lại có sát khí nặng nề hội tụ trên người đến thế!
- Thành chủ đại nhân, ta dám khẳng định ngươi trước kia nhất định là một Tướng quân rất dũng mãnh. Trước kia có khi phải làm tới Đại tướng quân rồi! Phỏng chừng lãnh đạo không dưới mười vạn binh lính a? Ha ha!
Đoạn Vân cười nói, trong ánh mắt lộ ra vài tia tán thưởng!
- Tiểu thần ra mắt Đoạn Vân điện hạ! Đoạn Vân đại nhân nhãn lực thật tốt, Ma Nhĩ Cương ta trước kia đóng ở biên quan của Đế quốc, miền Tây Bắc chống đỡ với Man Tộc phương Bắc! Thế nhưng bây giờ ta đã thoái dịch (về vườn) rồi!
Vị Ma Nhĩ Cương đó hơi giật mình nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười không phủ nhận, thoái dịch? Ngươi mới chừng ấy tuổi, vẫn còn rất sung sức để làm chính trị mà thoái dịch? Ta phỏng chừng hẳn là do ngươi công lao quá lớn, bị Tra Lí lão bất tử nghi kị, vì vậy bị Tra Lí điều đến địa phương này!
- Tốt lắm, Lị Lị Lộ Công chúa, ta nghĩ trước hết phải hiểu rõ bệnh tình bây giờ như thế nào!
Đoạn Vân dùng một loại ánh mắt dâm tặc rất kỳ quái nhìn Lị Lị Lộ. Nếu Phì Tử có ở đây, hắn nhất định sẽ không hề cố kỵ nói: lão Đại, ánh mắt của ngươi làm sao mà đểu cáng thế?
- Ồ, được rồi! Chúng ta vừa đi vừa nói nhé! Thế này, Thánh Tế tự đại …
- Lị Lị Lộ, ngươi gọi ta tên Vân là được rồi! - Đoạn Vân nhướng mày, cười nói.
- Cũng được! Đoạn Vân, Phụ Hoàng ta đã giải trừ cho ngươi khỏi cái thân phận "Đế quốc phản bội" giả rồi. Hơn nữa, Phụ Hoàng còn phong cho ngươi làm chức Đế quốc nhất đẳng công tước!
Ánh mắt Lị Lị Lộ có chút phức tạp nói với Đoạn Vân.
Nghe thế, Đoạn Vân cười nói:
- Thân phận Phò mã thì sao?
- Phụ Hoàng đã chiêu cáo thiên hạ rồi! Bệ hạ cũng nói nếu ngươi không thích thân phận Công tước, Người có thể phong tặng cho ngươi một thân phận Thân vương!
Lị Lị Lộ trả lời.
- Ồ? Tốt!
Đoạn Vân cười nói, cũng không nói là đồng ý, cũng không phản đối, chỉ tiếp tục bước đi.