“Cái gì? Tốt quá!" Khố Lạp Kì mặc dù nói thế nhưng vẫn không tin Đoạn Vân, hắn cần thấy Bệ Hạ tỉnh lại trước rồi mới tin Đoạn Vân được. Đoạn Vân cũng không thèm để ý, dù sao chuyện của hắn đã xong rồi, các chuyện kế tiếp hắn không muốn xen vào nữa.
Theo như lời Đoạn Vân, Tra Lí Bệ Hạ trong vòng một canh giờ sẽ tỉnh lại. Thấy Bệ Hạ vô sự, đám quần thần rất cao hứng, tới tấp không ngừng cầu nguyện " Trời cao phù hộ cho Bệ Hạ!", nhất là các vị Công chúa và Hoàng Hậu, cứ vây cứng lấy Tra Lí vừa mới tỉnh lại không lâu mà khóc lóc như mưa như gió. Giải quyết được nỗi khốn khổ đã hơn một năm do căn bệnh nan y của mình, Tra Lí Bệ Hạ mặt rồng đại thịnh, cứ cầm tay Đoạn Vân lắc một mạch mà cười đến nỗi không ngậm miệng lại được nữa.
Đoạn Vân kiên trì đứng một bên mà chờ đợi! Chờ cái gì vậy? Đương nhiên là phong thưởng rồi! Cứu mạng cho Hoàng đế kiểu gì cũng sẽ được phong một cái chức tước gì đó chứ hả?
Rốt cục chuyện chính cũng tới rồi, Tra Lí Bệ Hạ cười nói với mọi người : "Bổn Hoàng hôm nay rất cao hứng, quyết định mở đại yến khao đãi quần thần. Hôm nay, chính là Đoạn Vân đã để cho chúng ta chứng kiến một kỳ tích của Tế tự giới. Hắn không chỉ cứu mạng cho bổn Hoàng, cũng là người cứu thế cho thiên thiên vạn vạn người dân của Thiên Long. Do đó bổn Hoàng quyết định đem việc Đoạn Vân cứu quả vương đại cáo thiên hạ, cả nước cùng kỷ niệm. Đoạn Vân nghe phong thưởng đây!"
Mẹ kiếp, đợi lâu như vậy rốt cục mới nói tới chính đề, Đoạn Vân vội vàng quì một gối xuống, lúc này Tra Lí từ gã thị giả rút ra một thanh kiếm kỵ sĩ, nhè nhẹ đem kiếm đặt trên vai Đoạn Vân, nghiêm chỉnh phán: "Ta lấy thân phận là Thiên Long Đế Quốc Quốc chủ phong Đoạn Vân Tế tự làm Đế quốc nhị đẳng Bá tước, thưởng kim tệ trăm vạn, ban cho một tòa Bá tước Phủ. Cũng phong Đoạn Vân làm Đế quốc Hoàng gia Tế tự, cho hưởng quyền lợi được miễn không cần hành lễ với bất kỳ vị đại thần nào, vô sự thì không cần lên triều. Bổn Hoàng còn muốn thông báo cho các nước khác biết, Thiên Long Đế Quốc ta đã có một vị Tế tự năng lực cường hãn. Còn Đoạn Vân mãi mãi sẽ là niềm kiêu hãnh của Đế quốc!"
Nói xong, Tra Lí dùng ánh mắt rất kiên định nhìn thẳng vào Đoạn Vân, Đoạn Vân cảm thấy rất bất lực, chỉ khẽ gật đầu.
Kế tiếp là đại yến quần thần, Đoạn Vân hết một ly lại tiếp một ly không biết đã uống bao nhiêu chén. May mà rượu ở thế giới này chỉ có thể xem như đồ uống thường ở thế kỷ 21, bằng không Đoạn Vân chắc là đã say quắc cung thang. Hết cách rồi, vì uống ít quá, không say nhưng vẫn phải giả say. Ai, tửu lượng ta sao độ này cao vậy chứ hả, lại không có cảm giác được say, nồng độ rượu ở đây cũng quá thấp, uống như uống nước vậy, cứ như vậy, nếu ta đem rượu của kiếp trước đến, không biết đám người ở đây có thích không nữa, biết đâu lại chẳng phải là một phương pháp kiếm tiền rất tốt nữa.
Đoạn Vân đang nghĩ tới đây thì lúc này Khố Lạp Kì đã đi tới, nói với Đoạn Vân vẻ rất cung kính: " Đoạn Vân Tế tự đại nhân, ta Khố Lạp Kì muốn đến xin lỗi ngươi."
Đoạn Vân rất kỳ quái, Khố Lạp Kì chưa từng đắc tội với ta mà, "Khố Lạp Kì tướng quân, ngươi vì sao lại nói như thế?"
Khố Lạp Kì giải thích: "Đoạn Vân Tế tự đại nhân, trong khi Ngài chữa bệnh cho Bệ Hạ, ta hiểu lầm người, cho là người đang hại Bệ Hạ. Ta không nên nghĩ như vậy mới đúng."
Nghe xong Khố Lạp Kì nói xong, Đoạn Vân rất xúc động, cười nói: " Tướng quân, nhưng ngươi cũng chưa làm cái gì thất thố cả!"
“Nhưng ta đã có ý nghĩ như vậy! Ta không nên hoài nghi Ngài, ta đã phạm sai lầm." Khố Lạp Kì rất thành khẩn.
Đoạn Vân cười cười, nói: "Khố Lạp Kì tướng quân, ta thấy ngươi là một quân nhân tiêu biểu,Ngài hoàn toàn làm một việc mà quân nhân nên làm. Đó là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh! Là quân nhân, sứ mạng là bảo vệ quốc gia! Chỉ có một mục tiêu kiên định là làm cho quốc gia phú cường, sứ mạng vĩ đại mang lại an bình cho nhân dân. Tới đây, chúng ta nâng chén, kính tất cả quân nhân đang bảo vệ biên cương quốc gia, chúc cho họ nhiệt huyết trung thành, bọn họ là những người đáng yêu nhất trên đời!"
“Nói tóm lại rằng bọn họ thực sự là những người đáng yêu nhất? Đúng, không ngờ Đoạn Vân thân làm Tế tự mà lại có kiến thức như thế. Bổn Hoàng dám cam đoan, nếu Đoạn Vân là một tướng quân, nhất định sẽ là một tướng lãnh vĩ đại." Tra Lí Bệ Hạ lúc này đã đi tới cười nói.
“Bệ Hạ đừng cười ta! Ta cũng chỉ nói vài câu, nếu bắt ta đi chiến đấu, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa? A a!" Đoạn Vân rất hối hận, sao mình khi không lại nói ra những lời này! Đúng là ở không sinh chuyện mà?
“Ta đại diện cho tất cả biên cương tướng sĩ cám ơn Đoạn Vân Tế tự! Cụng ly, uống!" Nói xong, Khố Lạp Kì ngửa đầu dốc sạch một hơi.
Tửu yến đã tàn, sau khi dặn dò Tra Lí Bệ Hạ một vài điều cần thiết phải chú ý kiêng kị, Đoạn Vân và Phổ lão đầu kéo nhau về nhà.
Ngày thứ hai, các loại thưởng tứ của Hoàng đế đã lần lượt được bàn giao. Bá tước Phủ được xây giáp với phủ đệ của lão đầu, vì vậy Đoạn Vân nhờ người đập tường nối thông hai nhà, đem hai phủ đệ hợp thành một. Một trăm vạn kim tệ cũng được giao cho hắn, đó là mười trương mười vạn kim tạp. Nhìn một trăm vạn kim tệ này, Đoạn Vân tự nhiên nổi lên ý nghĩ về cuộc đấu giá mười lạp Tẩy tủy Đan của mình, không biết có khả năng bán được bao nhiêu tiền đây, bất quá phỏng chừng sẽ không ít hơn trăm vạn đâu há. Đoạn Vân đã hỏi qua Diệp Cô Thành xem cuộc đấu giá còn bao nhiêu ngày, Diệp Cô Thành nói là còn ba ngày nữa. Nhìn hai tòa nhà vĩ đại nhưng trống rỗng, Đoạn Vân nhìn tới nhìn lui mà không thấy thuận mắt chút nào. Chắc là sắp tới phải đi mua vài người hầu, Tra Lí cũng quá hẹp hòi, đến ngay cả người hầu cũng không cho ta được vài tên. Đoạn Vân không biết đây là Tra Lí rất tôn trọng hắn mới làm như vậy. Thưởng tứ cũng là một môn học vấn. Dưới mắt người bình thường, việc tặng người hầu là không tín nhiệm thuộc hạ. Tại sao vậy? Là do trước kia có không ít Hoàng đế thích cài tai mắt của mình an bài vào các người hầu thưởng cho các đại thần, nhưng cuối cùng lại bị không ít đại thần phát hiện ra.
Ước Hàn đã có thể tự do đi lại rồi, Đoạn Vân kêu Ước Hàn tới kiểm tra toàn thân thể một lượt xong, sau đó nói: " Cơ bản đã khỏi hẳn, vài ngày nữa ta sẽ có cách làm cho ngươi khôi phục lại thực lực. Ước Hàn, ngươi có biết nơi nào có thể mua được người hầu hay không ?"
Ước Hàn nghi hoặc ngẫm nghĩ, rồi nói: " Thiếu gia, Ngài đại khái cần bao nhiêu người? Nếu ít, ta có thể đến trung tâm chuyên môn huấn luyện người hầu, nếu nhiều thì phải đi đến chợ nô lệ."
“Còn có mua bán cả nô lệ? Ở đó mua bán cái gì thế?" Đoạn Vân nghe thế giới này còn có nô lệ, cảm thấy rất hứng thú.
“Thiếu gia, xã hội này trước nay đều có mua bán nô lệ, hơn nữa có không ít chủ nô lệ đều là đại quý tộc. Nô lệ bình thường đều là tù binh chiến tranh, còn có không ít là nô lệ thuộc dị tộc Thú Nhân, Tinh Linh, Ải Nhân, đương nhiên cũng có vài nô lệ là loài người, bất quá rất ít." Ước Hàn giới thiệu sơ lược cho Đoạn Vân.
“Sao! Thế à? Lạ quá nhỉ!" Đoạn Vân cười cười tỏ vẻ rất vui thích.