Ma tộc thì Đoạn Vân biết. Ma tộc rất cường đại, nghe nói một binh lính Ma tộc bình thường tương đương với loài người có thực lực cấp sáu, còn Ma tộc cao cấp có thực lực càng cực kỳ kinh khủng. Phải biết rằng, trên đại lục, ngoại trừ gã Đoạn Vân biến thái ra làm gì có quốc gia nào mà binh lính bình thường lại có thực lực cấp sáu bảy chứ?
Ma tộc không phải sinh vật trên đại lục, bọn họ sinh sống ở Ma giới, bất quá Ma giới lại có liên lạc rất vi diệu với đại lục. Nghe nói cứ cách ba trăm năm, hai mặt trăng trên bầu trời sẽ có một năm trọng hợp thành một, vào lúc này, tai nạn của loài người cũng xảy ra. Bởi vì lúc này, có một cái vết nứt không gian rất lớn sẽ mở ra trên đại lục, còn bên kia vết nứt không gian chính là Ma giới. Mỗi một lần như vậy thì đại lượng binh lính Ma giới sẽ từ vết nứt không gian đó tràn vào đại lục, nơi nơi đốt nhà cướp của, bọn họ có một mục đích rất trực tiếp, đó là phải chiếm lĩnh đại lục xinh đẹp này.
Còn khi sinh mạng loài người bị ngoại lai chủng tộc uy hiếp, tất cả các chủng tộc trên đại lục sẽ đoàn kết lại với nhau, cùng kết hợp kháng chiến chống lại Ma tộc cường đại. Mặc dù Ma tộc mỗi lần đều bỏ lại trên đại lục đến vài trăm vạn thi thể, nhưng mấy ngàn năm nay, Ma tộc chưa bao giờ buông tha việc xâm lấn đại lục, mỗi một lần bọn họ đều lấy đi hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí hàng ức sinh mạng trên đại lục. Ma tộc là một danh từ biểu thị sự tà ác nhất trên đại lục.
- Bọn họ làm sao tới được? Chẳng lẽ vết nứt không gian đã bị mở ra?
Đoạn Vân hỏi có chút nghi hoặc.
- Thiếu gia, khoảng cách đến lần vết nứt không gian thời gian mở ra cũng không còn xa nữa! Vết nứt không gian mở ra cũng không theo một thời gian cố định, còn khoảng cách so với lần trước Ma giới xâm lấn đến nay cũng đã qua hai trăm tám mươi năm rồi.
Diệp Cô Thành bẩm báo.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói với Khố Lạp Kì:
- Chúng ta bây giờ tiến cung, lão gia hỏa Bố Khoa Duy Kì này cấu kết với Ma tộc, nếu có giết hắn mười lần cũng không quá đáng.
- Được, Đoạn Vân đại nhân, ta đây đi cùng với ngươi.
Khố Lạp Kì nói vẻ rất hưng phấn.
- Hay lắm! Khi gặp binh lính Thiên Long, có thể giao cho ngươi. Được rồi, các đại thần của đế quốc hiện nay như thế nào?
- Ài, ta đoán có một nhóm đại thần đều bị Bố Khoa Duy Kì khống chế rồi.
Khố Lạp Kì thở dài, nói đầy vẻ lo lắng.
- Sư phụ của ta Phổ Hi Kim thì sao? Hắn đã là pháp thần rồi, hẳn là không có việc gì chứ! Đại ca ta Lạp Hi Đức, còn có Tạp Sắt Phu nữa?
Đoạn Vân có chút lo lắng cho những thân nhân của mình.
- Phổ Hi Kim đại sư đã là pháp thần sao? Đoạn Vân đại nhân, ngươi thật là thần nhân. Nhưng Phổ Hi Kim đại sư sau khi ngươi ra khỏi Thiên Long đã xin bệ hạ cho từ chức, tới Thiên Long học viện giữ chức Phó hiệu trưởng. Về phần những người khác thì ta không biết được, bất quá ta đoán chắc là dữ nhiều lành ít.
Khố Lạp Kì đáp.
Đoạn Vân nói gằn giọng:
- Chỉ cần bọn họ có chuyện gì, Đoạn Vân ta nhất định sẽ làm cho Bố Khoa Duy Kì lão thất phu sống không bằng chết. Diệp Cô Thành, ngươi tìm ra phụ tử Bố Khoa Duy Kì chưa?
Vừa rồi Đoạn Vân đã phái Diệp Cô Thành đi tìm phụ tử Bố Khoa Duy Kì, dù sao năng lượng của chúng quá thấp, Âu Đặc Tư căn bản không tìm ra. Còn Đoạn Vân cũng dùng thần thức tìm kiếm chung quanh, hy vọng có thể tìm được mấy tên khốn này.
- Thiếu gia, ta bắt được một hạ nhân của Bố Khoa Duy Kì, hắn nói phụ tử Bố Khoa Duy Kì bây giờ đang ở trong hoàng cung.
Diệp Cô Thành đáp.
- Được, mục tiêu: hoàng cung. Bay thẳng tới đó luôn.
Đoạn Vân ra lệnh.
- Lão Đại, mấy người này phải làm sao?
Tiểu Phi Hiệp chỉ vào ba tên Ma tộc trên mặt đất.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói với Âu Đặc Tư:
- Âu Đặc Tư, ngươi đóng băng bọn họ, cho biến thành que kem nhưng vẫn giữ sinh mạng.
Sau đó Âu Đặc Tư phun ra một luồng khí lạnh, làm cho ba tên Ma tộc đóng thành tượng băng. Âu Đặc Tư là thủy hệ thần thú, còn băng hệ cũng là do thủy hệ diễn sinh, thần long bộ tộc đối với băng hệ cũng có thiên phú chẳng kém chút nào.
Đoạn Vân giơ tay thu lấy ba bức băng điêu dị chủng vào không gian giới tử. Tiếp đó, Tiểu Phi Hiệp chở Diệp Cô Thành và Đoạn Vân, Âu Đặc Tư hóa thành hình người rồi kéo Khố Lạp Kì hình người bay vèo đi, còn Ny Khả cũng bám vào tay Đoạn Vân, leo lên lưng Tiểu Phi Hiệp. Bọn họ năm người thu liễm thực lực, lẳng lặng bay về phía hoàng cung.
Trong bầu trời hoàng cung, Đoạn Vân ra lệnh:
- Chú ý bí mật. Phải lo cứu người trước, tốt nhất đừng có phát sinh xung đột với chúng.
Vì vậy, đoàn người Đoạn Vân nhẹ nhàng đáp xuống đại lao của đế quốc. Nơi này có có đại lượng binh lính trấn thủ. Đoạn Vân ẩn trước cửa sổ, dùng thần thức quét vào bên trong một chút, hắn phát hiện ra hai đại cung phụng đồi phế, còn có mười mấy kiếm thánh của đế quốc, hơn nữa vài thánh ma đạo sư và ma đạo sư, cộng lại hai mươi người. Bọn họ đều bị xiềng chặt bằng những sợi xích rất to, cả người đều thương tích. Xem ra để cho bọn họ ủy khuất một chút cũng được, dù sao Đoạn Vân chủ yếu vẫn muốn tìm được hoàng hậu các nàng trước.
Ra hiệu cho mấy tên thủ hạ, đám người Đoạn Vân kéo nhau đi tìm ba Ma tộc, tại một tẩm cung, đám người Đoạn Vân tìm được hai tên ma hình dị chủng. Hai tên Ma tộc này đang trấn thủ trước cửa, còn trong phòng, Đoạn Vân dùng thần thức phát hiện ra tình cảnh như thế này:
Bên trong có ba người, một nam hai nữ! Một người trong đó chính là người quen cũ của Đoạn Vân - Ốc Nhĩ Tây, hai nữ kia, Đoạn Vân cũng biết nốt, chính là hai vị công chúa của đế quốc.
- Ốc Nhĩ Tây, phụ tử các ngươi dám làm loạn, các ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Người nói những lời này chính là nhị công chúa Lộ Ti, nàng trừng mắt phẫn nộ nhìn tên bỉ ổi Ốc Nhĩ Tây. Trên khắp thân thể nàng làn da ửng hồng, Đoạn Vân dám khẳng định đó là do tác dụng của xuân dược.
- Hừ hừ, tỷ phu ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!
Tứ công chúa Hương Hương cũng mặt mũi đỏ hồng lên, nghiến răng nói.
- Ha ha. Ngươi còn dám nhắc tới Đoạn Vân gia hỏa trước mặt ta, hừ. Đoạn Vân hả, cái thứ xuân dược hắn bán xem ra rất tốt. Biết ta vừa rồi cho các ngươi uống cái gì không? Đó là đặc chế xuân dược cho nữ của Đoạn Vân chế rồi đó, để tôn trọng hai vị công chúa cao quý, ta đặc ý cho các ngươi uống một liều cao gấp năm bình thường. Đêm nay, hắn để cho Ốc Nhĩ Tây ta chinh phục hai công chúa này, ta muốn xem, các ngươi đến tột cùng cao quí đến đâu! Ha ha.
Vẻ mặt Ốc Nhĩ Tây rất bỉ ổi, từ vẻ mặt ác độc của hắn, không khó nhìn ra hắn hận Đoạn Vân đến như thế nào.
- Chúng ta cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi được toại nguyện.
Lộ Ti cố nén những cảm giác khó hiểu trong cơ thể, cắn răng căm tức nhìn Ốc Nhĩ Tây. Còn Hương Hương cũng cố kiên cường khống chế khoái cảm đủ làm cho người ta quên hết cả sự đời này.
- Ta muốn xem xem các ngươi làm sao ngăn cản được dược tính mãnh liệt gấp năm lần bình thường kia. Ha ha… các ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng dùng sức mạnh đối với các ngươi đâu, bởi vì chỉ rất nhanh thôi các ngươi sẽ bị dục vọng của mình khống chế, sau đó trái lại còn tự nguyện ngã xuống dưới chân ta. Ha ha. Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân, ngươi thật sự là một thiên tài, những gì tốt nhất thiên hạ dường như đều là xuất phát từ tay ngươi cả.
Dâm tặc Ốc Nhĩ Tây xuất ra vài viên dược hoàn, đút vào miệng nuốt "ực" Đoạn Vân nhận ra mấy viên dược hoàn đó chính là nam tính cực phẩm xuân dược - Kim Thương Bất Khuất.
Hai vị mĩ nhân từ từ bị dược tính mãnh liệt khuât phục, tay của các nàng đã bắt đầu không tự giác vuốt ve trên người mình. Còn hai mắt Ốc Nhĩ Tây đang tóe lửa, đờ đẫn nhìn một bức xuân cung đồ hương diễm đó.
Cảm ứng được tình cảnh bên trong, Đoạn Vân hơi nóng nảy. Mặc dù hai nàng không phải là đàn bà của Đoạn Vân, nhưng ai lại nhẫn tâm thấy hai mỹ nhân đó bị tên dâm tặc Ốc Nhĩ Tây bỉ ổi này lăng nhục chứ? Hơn nữa, các nàng đều là tỷ muội của Khải Lợi và Khải Sắt Lâm, còn tứ công chúa Hương Hương vừa rồi còn gọi mình là tỷ phu. Thấy sự việc này, Đoạn Vân chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa, Đoạn Vân lần này tới đây với mục đích chính là muốn cứu mấy vị công chúa và Hoàng Hậu.
Đoạn Vân phất tay, Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp trực tiếp vọt tới, hai tên cửu cấp trung giai Ma tộc đứng giữ cửa đến không kịp đánh một phát rắm đã bị đánh ngã xuống đất rồi, dù sao Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp chiếm ưu thế tuyệt đối về giai vị.
- Ai ?
Thanh âm Ốc Nhĩ Tây bỉ ổi từ trong phòng vọng ra.
Đoạn Vân đứng trước cửa, dùng kình khí ép tung cánh cửa ra, căm tức nhìn vào hạ thể của Ốc Nhĩ Tây lúc này đã dựng đứng như măng tre. Ốc Nhĩ Tây vừa nhìn ra cửa đã thấy Đoạn Vân, thân ảnh luôn luôn ám ảnh hắn. Thấy thế tên ‘tiểu đệ’ đang ngất ngưởng dưới tác dụng của ' Kim Thương Bất Khuất ' lập tức mềm xìu như bún. Ốc Nhĩ Tây rất sợ hãi lui về phía sau co cả vòi lại, vì sát khí sắc bén của Đoạn Vân dường như đã hóa thành những chiếc kim nhọn đâm vào hắn.
- Đoạn … đoạn …tới …
Ốc Nhĩ Tây sợ hãi lắp bắp như gặp phải tử thần. Hắn thử mở miệng kêu lên! Nhưng thanh âm của hắn còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, hắn đã phát hiện ra thân ảnh quỷ dị của Đoạn Vân tự nhiên biến mất. Còn sau đó, hắn lại hoảng sợ phát hiện ra thân thể mình đã hoàn toàn không thể cử động nữa. Cái cảm giác nói không nên lời này vẫn luôn luôn ám ảnh hắn từ khi cùng Đoạn Vân quyết đấu, một lần nữa lại phủ xuống trên người hắn. Cả người Ốc Nhĩ Tây không thể nhúc nhích, rồi sợ đến đờ người ra.
Không thèm để ý tới Ốc Nhĩ Tây không biết sống chết đó, Đoạn Vân chuyển hướng nhìn về phía hai vị công chúa đã mơ màng kia. Hai tay của các nàng không ngừng vuốt ve trên bộ ngực, cổ, đại thối, tất tật những vùng bí mật khác trên cơ thể của mình. Trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ư ử, quần áo của các nàng đều nửa kín nửa hở phơi ra làn da khối thịt mê người bên trong. Hình ảnh mờ ảo như có như không, cái thứ hương diễm nửa kín nửa hở đủ để làm cho mỗi một nam nhân phải phát cuồng lên.
Nhìn hai vị mỹ nhân đã sớm cơn sóng nhập tình, Đoạn Vân cũng bị kích thích một chút, tiểu đệ đệ quỷ dị của hắn bắt đầu có chút phản ứng. Còn hai vị công chúa đã hoàn toàn mất tự chủ, vô ý thức phát ra những lời làm cho Đoạn Vân giật mình không ít.