Kê Thanh mấy ngày trôi qua đều thấp thỏm lo sợ, toàn bộ dũng khí trong
nháy mắt sau khi Phong Cẩm Thành lạnh lùng quẳng xuống câu nói đó rồi
nghênh ngang bỏ đi, vút một cái bay mất một nửa, hơn nữa, đã mấy ngày
trôi qua, càng nghĩ càng sợ.
Nếu như cô không biết Phong Cẩm Thành, có thể đơn độc dũng cảm một mình mà báo đáp ân tình, nhưng tháng năm cô yêu anh lâu như vậy, đủ để cô
khắc sâu biết được, người đàn ông này không phải loại người rộng lượng
tha thứ, ẩn sau vẻ ngoài ưu nhã của anh, là một trái tim lạnh lẽo thờ ơ
khôn khéo nhất.
Mấy ngày này sắc mặt tốt đoán chừng là do được gặp Tiểu Tuyết, Phong
Cẩm Thành là người lạnh lùng, nhưng đối với người nhà, anh em lại vô
cùng để ý. Tiểu Tuyết mang dòng máu của anh, là con gái ruột thịt của
anh, mà cô chỉ là người khác bên cạnh họ mà thôi.
Kê Thanh chợt phát hiện mình bắt đầu hâm mộ con gái, mấy ngày ở bệnh
viện tận mắt thấy cha và con gái hai người, từ xa lạ đến quen thuộc, từ
quen thuộc đến thân thiện, cái loại huyết mạch tương liên đó, làm Kê
Thanh lần đầu cảm thấy mình có phần dư thừa.
Me... mẹ, me... mẹ...Tiểu Tuyết lắc lư đi tới, rất lưu loát leo lên đầu gối cô, ôm lấy cổ cô, õng ẹo, mắt to vừa đen vừa sáng, phảng phất như
hai viên thạch anh màu đen sáng long lanh, cái miệng nhỏ cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng, trong miệng gấp gáp, nói không nên lời,
lầm bầm lầm bầm gọi me... mẹ, đáng yêu vô cùng.
Kê Thanh không khỏi cười cười, nhìn theo tay bé vặn vẹo, trên đất một
đống xếp hình gỗ, đã bị tiểu nha đầu xếp cao vô cùng, mặc dù có chút
xiêu vẹo không quy tắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái hình dáng của
cái nhà, Kê Thanh ngẩn người, chỉ vào những thứ kia hỏi: “Nhà đó là do
Tiểu Tuyết xếp sao?”.
“Dạ! dạ...” Tiểu Tuyết nói không lưu loát, nhưng có thể nghe hiểu lời
người lớn nói, dùng sức gật đầu một cái, cánh tay nhỏ ôm cổ Kê Thanh,
thân thể hướng bên kia nhào tới.
Kê Thanh ôm bé đi tới, cùng bé ngồi dưới đất, tiểu nha đầu lôi kéo tay
cô, để cô nhìn vào phòng. Kê Thanh lúc này mới phát hiện ra, trong không gian phòng, bày mấy cái người tí hon, hai lớn một nhỏ, cùng ngồi chung
một chỗ, Tiểu Tuyết chỉ chỉ người nhỏ, tay xoay lại đè lên lồng ngực
mình, lại chỉ vào một người lớn trong đó, nói tiếng me... mẹ, người cuối cùng, Tiểu Tuyết chợt lộ ra nụ cười xấu hổ, cái miệng nhỏ hé ra hai
chữ: “Bá...Bá...
Mặc dù không thạo nhưng lại vô cùng rõ ràng, làm Kê Thanh ngây ngẩn cả
người, mấy ngày ở bệnh viện đó, Phong Cẩm Thành bắt được cơ hội dạy Tiểu Tuyết gọi ba ba, dáng vẻ kiên nhẫn đó, giống như đang làm đại sự khó
khăn.
Kê Thanh mỗi lần đều cảm thấy bất ngờ, Phong Cẩm Thành ở trước mặt Tiểu Tuyết rất khác, ít nhất không giống Phong Cẩm Thành trong bất kì kí ức
nào của cô, quanh người anh lộ ra sự thân thiết, vô cùng ấm áp, ấm áp
đến nỗi làm lòng cô cũng ấm theo.
Đáng tiếc, mặc dù Phong Cẩm Thành không để ý hình tượng dạy con phát âm nhiều lần, Tiểu Tuyết vẫn như cũ không thèm nể mặt mũi, mới bắt đầu có
chút chống đối lại sự ôm ấp của Phong Cẩm Thành, nhưng lá gan nhỏ, có
chút sợ hãi không dám phản kháng, bị Phong Cẩm Thành ôm vào ngực, mắt to chớp chớp nhìn cô giúp đỡ, trông qua hết sức đáng thương. (aoi: bé cute ghê >3
Sự thật thì Kê Thanh không có qua ôm con, cô cảm thấy, toàn bộ lực chú ý của Phong Cẩm Thành đều đặt trên người con, sẽ lựa chọn bỏ qua cô, mà
cô thì rụt cổ đứng nguyên tại chỗ, kéo một chút rồi lại một chút.
Hơn nữa, cô nhìn ra, Phong Cẩm Thành thật thích Tiểu Tuyết, có lúc con
ngủ thiếp đi, anh thế nào cũng phải ôm con trong ngực đong đưa một lát,
lúc bệnh của con tốt hơn một chút, Phong Cẩm Thành khiêng Tiểu Tuyết lên vai, chơi cưỡi ngựa trong phòng bệnh, chọc tiểu nha đầu ha ha cười
không ngừng, cũng không kháng cự Phong Cẩm Thành hôn bé ôm bé nữa.
Có lúc Phong Cẩm Thành ra ngoài một lát, bé còn trông mắt nhìn ra cửa,
mắt to nhìn chằm chằm, không hề chớp, cho đến khi thấy Phong Cẩm Thành
đi vào, ánh mắt liền sáng lấp lánh.
Kê Thanh nhìn ra được, mặc dù mới mấy ngày, nhưng Tiểu Tuyết đã rất
thích Phong Cẩm Thành rồi, máu mủ tình thâm giữa cha và con gái thật
tuyệt diệu không thể kháng cự lại, căn bản không cần phí sức, liền vô
cùng phù hợp.
Ngày đó Phong Cẩm Thành đi, tiểu nha đầu mím cái miệng nhỏ nhìn cô muốn khóc, làm Kê Thanh giờ nhớ lại mà trong lòng thấy hết sức chua xót, mà
Kê Thanh cũng phát hiện, có lẽ mình quá mức độc đoán. Phong Cẩm Thành có lẽ không thích trẻ con, nhưng máu mủ ruột thịt trước mặt, anh cũng rất
đủ tiêu chuẩn làm cha, mà Tiểu Tuyết có lẽ cũng cần một người cha!.
Trong lòng Kê Thanh xông lên một nỗi bứt rứt khó tả, cúi đầu nhìn Tiểu
Tuyết nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tiểu Tuyết, con nhớ ba sao?”. Ánh mắt Tiểu Tuyết sáng lên, giống như sợ Kê Thanh không thấy được, dùng sức gật cái đầu nhỏ, Kê Thanh khẽ cười khổ...
Tiếng chuông của bén nhọn phá vỡ trao đổi của hai mẹ con, Kê Thanh ôm
con đứng lên, qua mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài thì Kê Thanh sợ run
một cái, mở cửa ra, kêu một tiếng thật thấp: “Cha...” liền trầm mặc.
Cửa vừa mở, Kê Thịnh không tự chủ được hoảng hốt, Kê Thanh ôm con đứng
đó, làm Kê Thịnh trong phút chốc như trở lại 20 năm trước, phần áy náy
với vợ trước được chôn sâu trong lòng, giờ thấy con gái giống vợ trước,
phần áy náy này không cách nào khống chế được xông lên đầu.
Lại nói, vợ trước không có cái gì không tốt, ôn thuận lại khéo hiểu
lòng người, một người phụ nữ có chút an tĩnh. Ban đầu bọn họ quen biết
nhau, ông chính là bị phần an tĩnh này hấp dẫn, nghĩ tới, nếu có một cô
gái an tĩnh, tốt đẹp như vậy thật tốt, mấy năm đó tuy hai người trôi qua có chút kham khổ, nhưng cũng rất ấm áp.
Theo sau con đường thuận lợi, gió lốc từng cơn nổi lên, ông bắt đầu bất mãn, bất mãn vợ an tĩnh, ghét bỏ vợ mình bình thường. Con người vốn là
vậy, thời điểm dã tâm nổi lên, sẽ trở nên xấu xí không chịu nổi, ông
cũng vậy.
Ly hôn là vợ trước chủ động, cũng là ông dùng thủ đoạn, cái loại tâm cơ xảo trá trong quan trường ấy, chỉ dùng một chút trên người phụ nữ thiện lương là đủ rồi.
Có lúc Kê Thịnh có loại ảo giác, thủ đoạn mình dùng, vợ trước đã sớm
nhìn thấu, ông cảm giác, trước đôi mắt sáng trong kia của vợ, tâm tư của mình không có chỗ che dấu, cũng vì vậy, sau khi ly hôn nhiều năm, ông
cũng không muốn nhìn thấy bà, cũng không muốn nhìn thấy con gái – Kê
Thanh này.
Sau vợ trước bị ung thư qua đời, vạn bất đắc dĩ phải mang Kê Thanh về
bên, theo bản năng cũng có chút bài xích, Kê Thanh cùng vợ trước rất
giống nhau, không chỉ bề ngoài giống, tính tình lại càng giống. Kê Thịnh không cho rằng, con gái giống vợ trước này sẽ nhát gan, vợ trước mặc dù an tĩnh, nhưng lại có một phần trí tuệ thông suốt độc đáo với mọi
người.
Bản thân trước kia quá nóng vội danh lợi, hôm nay nghiệm ra, cũng đâu
chỉ có muộn mất một hai năm, tháng ngày bừa bãi của Kê Thanh lúc ở
trường cấp 3 kia, ông vô cùng rõ ràng. Chỉ có điều Kê Thịnh không rõ,
trong lúc bất chợt thế nào, cô con gái phản nghịch không thể quản thúc
lại nhu thuận trở lại.
Khi đó ông không rảnh quan tâm đến con gái, mà thời điểm Phong gia đến
kết thân, ngay cả ông cũng có chút ngoài ý muốn. Ban đầu ông thậm chí
nghe theo ý kiến Trương Yến, trước mặt nhị lão Phong gia, lại nói ra
Trương Lộ em gái Trương Yến, khi đó ông cũng cảm thấy, xinh đẹp hoạt bát như Trương Lộ thích hợp hơn với gia đình như Phong gia, thích hợp với
Phong Cẩm Thành hơn.
Nhưng nhị lão Phong gia không thích Trương Lộ, cuối cùng vẫn là Kê
Thanh gả đi, vì thế, Trương Yến âm thầm oán giận ông không ít, nói ông
đem em vợ thành người ngoài, nhân duyên tốt cũng phải nhanh đưa cho con
gái ruột trước... (aoi: đấy là đương nhiên, dù là do bố mẹ anh Phong
chọn =““=)
Áy náy của ông đối với Kê Thanh ngày càng tăng, hơn nữa thời kỳ ông khó khăn nhất, phải làm phiền con rể Cẩm Thành đi quan hệ xây dựng nhân
tình, bỏ tiền xuất lực ông mới miễn cưỡng giữ lại được tuổi già, bệnh
tật rơi xuống, đã là kết quả không thể nghĩ được gì hơn.
Sau khi an tâm về tất cả, qua một hồi ông mới biết, Kê Thanh bỏ đi,
chẳng biết đi đâu, chuyện vợ chồng son mà, mới bắt đầu ông cũng mơ màng, cãi nhau như thế nào, ông cũng không biết ngọn nguồn, khi đó Cẩm Thành
nói với ông: “Cha đừng lo lắng, Tiểu Thanh chỉ là buồn bực, ra ngoài
giải sầu, qua ít ngày sẽ trở lại”.
Khi đó, Kê Thịnh cũng biết, Cẩm Thành đối với con gái là thật lòng quan tâm, ông còn cảm thấy rất vui mừng, có người chồng như Cẩm Thành, vận
số của con gái so với vợ trước tốt hơn nhiều, nhưng ông không nghĩ tới
cái ít ngày này thoáng một cái chính là hai năm.
Thời điểm Cẩm Thành tìm ông, ông mới biết, ông đã làm ông ngoại, nhìn
tiểu nha đầu được Kê Thanh ôm trước ngực, mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn
ông, Kê Thịnh cảm thấy trong lòng mềm mại.
Vào phòng, ngồi trên ghế sô pha, Kê Thanh đặt Tiểu Tuyết trên thảm,
xoay người vào phòng bếp pha trà, Tiểu Tuyết ngồi trên thảm, như cũ lắc
lắc đầu nhỏ nhìn Kê Thịnh, nhìn một lát, đứng lên lung la lung lay đi về phía này, Kê Thịnh vội vàng ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm lấy
bé, lại bị tiểu nha đầu cười khanh khách đẩy ra, một dạng giống như khoe khoang, đi tới lui vài chuyến, cuối cùng cũng đứng trước Kê Thịnh,
ngước đầu nhìn ông, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp, đáng yêu vô cùng.
Kê Thịnh không nhịn được bật cười, sờ sờ đầu nhỏ của bé, giơ ngón cái không chút nào keo kiệt khích lệ: “Thật giỏi!”.
Kê Thanh bưng ly trà từ phòng bếp ra ngoài, liền nhìn thấy phụ thân
ngồi xổm trên mặt đất, mặt nở nụ cười thật to, giơ ngón tay cái khích lệ Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết được khen ngợi, cao hứng huơ tay múa chân.
Kê Thanh run sợ một lúc, trong trí nhớ, phụ thân cho tới bây giờ luôn
nghiêm túc lại cao cao tại thượng, vĩnh viễn không nói cười tùy tiện,
chân mày luôn nhăn nhẹ nhìn cô, chưa từng hiền lành giống như bây giờ,
tựa như một ông lão bình thường. Hơn nữa, chỉ là 2 năm, ông trở nên vô
cùng già nua, bên tóc mai đã pha lẫn tóc trắng, cùng nếp nhăn thật sâu
bên khóe mắt, cũng lần nữa nói cho Kê Thanh, phụ thân đã già rồi, phụ
thân ngày nào hăng hái, giờ đã già rồi.
Kê Thịnh ngẩng đầu lên cười nói với cô: “Nha đầu này giống hệt con khi
bé, nói chuyện đi đứng cũng muộn, khi đó trong nhà không có điều kiện,
vì để con đi được, cha với mẹ con một người coi chừng, một người bắt con đi, đi vài bước thì phải khen ngợi khích lệ mấy câu, bằng không, con cứ như vậy ngồi trên đất ăn vạ...”.
Kê Thanh trầm mặc hồi lâu, đặt nước lên khay trà rồi nói thật nhỏ:
“Cha, là anh ấy nói cha tới đây sao?” Kê Thịnh không trả lời ngay, quét
mắt bốn phía: “Chỉ có mình con với đứa nhỏ?”. Kê Thanh lắc đầu một cái:
“Bảo mẫu đi ra ngoài mua thức ăn rồi ạ”. Kê Thịnh nhìn cô khẽ thở dài:
“Bất kể đã xảy ra chuyện gì, đều đã qua rồi, vì đứa nhỏ, về nhà đi!”