Chính xác mà nói, đây đã không còn là bữa sáng, Kê Thanh nghiêng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ để bàn ngoài phòng khách, đã hơn mười giờ, càng làm Kê Thanh quẫn bách hơn chính là, cô nhớ, đêm qua hai người bắt đầu từ phòng khách lăn lộn, hơn nữa lăn lộn. . . . . . Ừ. . . . . . Kịch liệt. . . . . . Cửa sổ sát đất, thảm trải, cầu thang. . . . . .
Hẳn sẽ không sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng như bây giờ, mà dì Vương, đang cầm khăn lau, mắt thấy chuẩn bị lên cầu thang, trong đầu Kê Thanh chợt xẹt qua căn phòng ngủ bừa bãi, mặt đỏ lên, vội vàng mở miệng: "Dì Vương, cái đó, cháu dọn dẹp trên tầng một chút là được rồi. . . . . ."
Phong Cẩm Thành không khỏi nhíu mày nhìn cô, bên môi nhếch lên một độ cong, cô gái này chẳng nhẽ không biết, chuyện cô đang làm là bịt tay trộm chuông sao, hơn nữa, có cần phải để ý suy nghĩ của người khác như thế không?
Có lúc Phong Cẩm Thành một chút cũng không hiểu vợ anh, quá để ý ánh mắt của người khác, quá mức nhạy cảm, có chút lo sợ cẩn thận, có lẽ cô quên rằng, cô mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, hơn nữa, tình yêu nam nữ có cái gì phải che giấu, người khác thấy, cũng chỉ biết hâm mộ cuộc sống tính phúc của vợ chồng bọn họ.
Nếu như là trước kia, anh sẽ trực tiếp nói cho cô biết, nhưng trải qua hai năm, Phong Cẩm Thành chợt phát hiện, làm đàn ông có lúc giả vờ hồ đồ, có lẽ là sáng suốt, vợ anh có chút không muốn bị nhìn thấu, hoặc là nói, không muốn lộ ra trong mắt người ngoài, anh không ngại theo cô, dù sao đó cũng chỉ là mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt, mà chuyện lớn . . . . .
Lại nói tiếp lỗ hổng giữa hai người bọn họ hôm qua đã mĩ mãn hài hòa, còn có chuyện lớn gì nữa? Chỉ là Phong Cẩm Thành chợt nhớ tới, dường như anh và vợ còn chưa đi hưởng tuần trăng mật đâu? Tuy rằng nợ mất ba năm, nhưng Phong Cẩm Thành muốn bù lại. . . . . .
Nghĩ đến đây, Phong Cẩm Thành vươn tay chặn ở eo cô, khẽ cúi đầu, môi cợt nhả tiến sát đến bên tai cô nói nhỏ: "Vợ, chúng ta nghỉ phép đi! Thuận tiện bù lại tuần trăng mật của chúng ta, em muốn đi đâu? Maldives hay là đảo Fiji hoặc là đảo Bali. . . . . ."
Kê Thanh ngẩn người một chút, người đàn ông này chân chính là tài đại khí thô, chẳng qua trong lòng cô chợt ấm lên, ít nhất anh còn nhớ cô thích biển.
Lại nói, ngay cả Hải Nam cô cũng chưa tới, có đi thì cũng chỉ là biển trong nội địa, cùng với biển trời mênh mông xanh biếc trong tưởng tượng của cô hoàn toàn kém xa, thời con gái, cô thậm chí còn tưởng tượng qua, cùng người mình yêu ngồi trên bãi cát trắng mịn ngắm mặt trời mọc.
Cát trắng mịn, cùng nước biển tràn qua bàn chân, rồi lại bất chợt rút đi, biển trời nơi xa nối tiếp với ánh mặt trời đang từ từ nhô lên, sáng chói rực rỡ, cô thích ánh mặt trời, bởi nó tạo cho người ta cảm giác hi vọng vô hạn, bao la, bát ngát mặc sức tưởng tượng.
Cô đã từng là thiếu nữ thích mơ mộng, ngây thơ ngốc nghếch, mặc dù khi đó, trong suy nghĩ của cô người yêu bên cạnh cũng là anh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Tử Thấm nói cô chính là một nhánh rễ cây, không biết thay đổi, chỉ biết đúng một con đường mà chạy, có tám con ngựa cũng không kéo lại được, dù cô đã nghĩ muốn ly hôn rồi, cũng không nghĩ tới nên tái giá với người khác, kế hoạch ban đầu là một mình một người nuôi con, nhưng bây giờ. . . . . .
Phong Cẩm Thành dịu dàng như vậy, gần như là lãng mạn, cái từ lãng mạn này, ở cùng với Phong Cẩm Thành cô chưa từng nghĩ tới, mà lúc này, ánh mắt của anh chính xác là dịu dàng, nói cũng lãng mạn vô cùng, nhưng Kê Thanh lại cảm thấy có chút gì đó hư ảo.
Từ trong sự kích tình trở về hiện thực, cũng nhắc nhở Kê Thanh, giữa cô và Phong Cẩm Thành, thân thể cũng không phải là hài hòa, trái tim ở cùng một chỗ, giữa bọn họ cũng không phải là một đôi vợ chồng yêu nhau, giữa bọn họ thiếu hụt tình yêu, cô thậm chí không biết từ nay về sau phải tiếp tục như thế nào?
Có chút mờ mịt hoảng hốt, thậm chí luống cuống, vì sao cô lại có ý định nghỉ phép cùng anh. . . . . .
Ánh mắt Phong Cẩm Thành dò xét trên khuôn mặt cô, sự dịu dàng dần dần lui xuống, một sắc thái xa cách trước sau như một dâng lên, buông cô ra, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy? Không muốn
đi?"
Kê Thanh cắn cắn môi khạc ra hai chữ: "Tiểu Tuyết. . . . . ."
Sắc mặt Phong Cẩm Thành hơi hòa hoãn lại: "Tiểu Tuyết ở với cha mẹ, em còn gì mà không yên lòng, là ông bà nội ruột thịt, chẳng lẽ còn có thể ủy khuất, một mình em mang con đã rất mệt rồi, chờ một thời gian, chúng ta sẽ đón con bé về. . . . . ."
Kê Thanh đột nhiên cảm thấy, có vẻ như trước khi trở lại Phong Cẩm Thành đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cô quay về, anh liền đưa con đến Phong gia, cô còn muốn thế nào? Cũng muốn quan tâm đến con, Kê Thanh bắt đầu tin tưởng lời của anh, anh không muốn ly hôn, có lẽ như chính lý do của anh, không muốn phiền toái kết hôn lần nữa, mà người vợ anh đã cưới vào nhà, cũng không thể lãng phí tư nguyên.
Chỉ là, dù sao anh đã nói yêu cô, cho dù là trong sự kích thích khi say rượu, cô vẫn muốn tin tưởng một lần nữa, Kê Thanh ngẩng đầu nhìn anh, lời nói rốt cuộc cũng có thứ tự: "Em không muốn nghỉ phép, em muốn đi làm có được không?"
Phong Cẩm Thành hơi cau mày: "Đi làm?" Chủ nghĩa đàn ông của Phong Cẩm Thành rất lớn, hơn nữa bây giờ, anh đang yêu chết vợ mình, nếu để vợ anh đi làm, anh về nhà không phải lại giống như hai năm qua sao, nhưng Phong Cẩm Thành cũng không ngu ngốc, vợ anh trải qua hai năm, thật có chút ít nóng nảy, không giống hồi xưa, anh nói gì thì sẽ như thế?
Nói trắng ra anh vẫn là mềm lòng, không nhìn nổi bộ dáng vợ mình buồn bực không vui, trực tiếp cự tuyệt có chút không đành, nhưng đáp ứng, hiện tại quả thực có chút trái với lòng mình, cân nhắc chốc lát, nói: "Muốn tìm việc gì?"
Phong Cẩm Thành biết, vợ anh học đại học thương mại, hơn nữa, vợ anh ở đại học thương mại đó còn tương đối có tiếng, trình độ học vấn của vợ anh thật sự rất có bản lĩnh, chỉ là năng lực vợ anh. . . . . . Không phải Phong Cẩm Thành xem thường vợ mình, nhưng cảm giác, tính tình vợ anh nhũn như con chi chi như thế, đến lúc ấy còn không phải bị người ta bắt nạt.
Không nói đâu xa, lần trước bọn họ gặp nhau ở bữa tiệc, ông chủ họ rõ ràng coi cô như gái tiếp rượu mà sai khiến, hơn nữa cô cũng không phải là thư kí, bị ép kéo tới tiếp khách hàng ăn cơm, nếu là người khác hắn không xen vào, cũng không quản, nhưng vợ anh thì không được, vợ của Phong Cẩm Thành anh không tính là kim tôn ngọc quý, nhưng cũng là bông hoa được nâng niu, không phải ai cũng có thể sai sử, cũng có thể nhòm ngó, tiển thể ngửi ngửi.
Cho nên, từ trong lòng Phong Cẩm Thành cực kì phản đối vợ anh ra ngoài đi làm, nhưng lại sợ hai người không dễ gì có một ngày hài hòa, bị tính cường ngạnh của mình làm hỏng, vì vậy vòng vo một chút.
Kê Thanh thế nhưng lại có chút ngoài ý muốn, thái độ của Phong Cẩm Thành so với hai năm trước, có nhiều mấy phần hòa hoãn cũng linh động, vì vậy, trong lòng liền bốc lên hi vọng, cũng hiểu chuyện đã phát triển đến như bây giờ, cái gì mà vợ chồng trên danh nghĩa, cô với anh đã không thể nào rồi, nếu quay lại cuộc sống như trước kia, cô thế nào cũng sẽ phát điên mất, hơn nữa Tiểu Tuyết trong thời gian ngắn sẽ không quay về, như vậy cô phải tìm một chút chuyện để giết thời gian.
Cô không thích cái cuộc sống quý phụ giàu có nhàm chán, cô cũng không muốn làm ra cái gì mà sự nghiệp lớn, chẳng qua cảm thấy bản thân nên có chút lĩnh vực thuộc về mình, mặc dù có chút tầm thường, nhưng cô có thể thể hiện giá trị tồn tại của mình, không giống như trước kia, cảm giác, bản thân như phế vật vô tích sự.
Giọng nói Phong Cẩm Thành thong thả, Kê Thanh có chút vui mừng, nhưng anh hỏi bản thân muốn làm gì? Cô lại có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Em học thương mại, em nghĩ có thể lên mạng gửi mấy phần lý lịch sơ lược thử một chút? Hơn nữa, công ty em làm ở thành phố T vẫn rất thuận lợi. . . . . ."
"Rất thuận lợi?" Phong Cẩm Thành hừ một tiếng: "Em cảm thấy để ông chủ kéo ra ngoài tiếp khách uống rượu ăn cơm là rất thuận lợi?"
Phong Cẩm Thành nói không chút lưu tình, sắc mặt Kê Thanh có chút khó chịu, thật thấp nói một câu: "Đó chỉ là giang hồ cấp cứu, thư kí lão tổng hôm đó vừa đúng bị bệnh. . . . . ."
"Giang hồ cấp cứu cũng không được, em là vợ Phong Cẩm Thành anh, không được cùng bọn đàn ông khác ăn cơm uốn rượu, hơn nữa, em có thể uống rượu sao?" Phong Cẩm Thành chợt nhớ tới ngày đó vợ anh rất anh dũng uống một hơi cạn sạch, mặt đen lại, nghiêm mặt cảnh cáo cô: "Kê Thanh, về sau em thử dám uống rượu nữa cho anh xem?"
Giọng nói có chút âm hiểm lạnh lùng, Kê Thanh không khỏi cúi đầu, ngày đó nếu không phải anh buộc cô uống..., cô cũng sẽ không thật sự uống.
Phong Cẩm Thành châm chước chốc lát nói: "Công việc của vợ Diệp Trì anh thấy rất tốt, tiền lương mặc dù không cao, nhưng phúc lợi tốt, cái gì giả đều có. . . . . ." Phong Cẩm Thành còn chưa nói xong, Kê Thanh đột nhiên cắt đứt anh: "Anh có thể để em tự tìm được không?"
Phong Cẩm Thành bình tĩnh nhìn cô một lát, miễn cưỡng gật đầu một cái: "Có thể tìm, tìm được rồi để anh kiểm địng, anh nói có thể đi thì mới được đi, nếu em đáp ứng điều kiện này của anh, anh liền để em tìm."
Kê Thanh không thể không gật đầu, trong chuyện này, Phong Cẩm Thành coi như đã lùi một bước, cô cũng không thể không tiếp thu đạo lý, đồng thời, Kê Thanh chợt phát hiện, đối với người đàn ông Phong Cẩm Thành này, nếu bạn quá cứng rắn, một chút chỗ tốt cũng không có, ép người đàn ông này sử dụng thủ đoạn, cuối cùng đạt được mục đích anh muốn, mà nói đến thủ đoạn, Kê Thanh vô cùng tự biết mình, cô còn xa mới là đối thủ của Phong Cẩm Thành, cho nên, thỏa hiệp cứu nước, trước mắt mà nói là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Vấn đề công việc, sau khi hai người bước đầu đạt thành hiệp nghị, điện thoại Phong Cẩm Thành liền rung lên, hôm nay đúng lúc là thứ bảy, không có tâm tình đi làm, chuyện nhà thuận lợi rồi, Phong Cẩm Thành định hai ngày ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thứ hai lại bắt đầu đi làm, anh đã sớm bảo với thư kí, lúc này sẽ không quấy nhiễu anh.
Phong Cẩm Thành liếc nhìn số trên di động, nói với Kê Thanh: "Là cha!" Chờ anh nhận máy, Kê Thanh mới tỉnh táo lại, cha trong miệng anh, không phải là cha chồng cô, mà là cha cô Kê Thịnh.
Phong Cẩm Thành nói mấy câu liên buông điện thoại: "Cha nói bảo chúng ta buổi tối qua. . . . . ." Phong Cẩm Thành vừa thốt lên xong, sống lưng Kê Thanh theo bản năng thẳng đơ, ánh mắt có chút lóe lên.
Đối với phụ thân cô không thể quên được, bởi dù sao cũng là tình thân máu mủ chia cắt không rời, vả lại cha cô giờ đây cũng chỉ là một lão nhân tang thương khắp người, nhưng cũng không đại biểu cô có thể không có chút khúc mắc bước vào ngôi nhà kia, trong ngôi nhà kia ngoại trừ phụ thân, còn có mẹ kế Trương Yến, thậm chí Trương Lộ. . . . .