Bá Yêu Mưu Tình

Chương 56: Chương 56




Tay của Phong Cẩm Thành khoát lên vai của Tả Hoành, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà, Kê Thanh khoanh tay đứng nhìn, không có ý định giúp đỡ Tả Hoành một tay, trên mặt cô biểu tình không vui, ánh mắt dừng ở trên người Tả Hoành, cô cũng không thèm nhìn Phong Cẩm Thành một cái, Tả Hoành nghĩ chả trách được hai tên khốn Diệp Trì và Hồ Quân đã nhanh chân chạy mất, có lẽ là hai người đó đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này rồi.

Tả Hoành đặt Phong Cẩm Thành ngồi trên ghế sô pha, cười cười mà nói :"Chuyện này, chị dâu, Cẩm Thành uống nhiều quá, ầm ĩ cả buổi tối, mong chị dâu tha thứ! Tôi về trước." Nói xong, không đợi Kê Thanh trả lời, hắn nhanh chân xoay mặt bỏ chạy .

Kê Thanh không khỏi buồn cười, đây rõ ràng là biểu hiện của chột dạ, mấy anh em của Phong Cẩm Thành cũng không phải tốt lành gì, trong lòng mấy người đó chỉ toàn là mưu mô quỷ kế, lại nói đến cái khổ nhục kế kia, với sự hiểu biết của Kê Thanh về Phong Cẩm Thành, thì căn bản Phong Cẩm Thành cũng không thể nghĩ ra được cái chiêu đê tiện này, khẳng định là mấy người bạn của Phong Cẩm Thành đứng ở phía sau bày vẽ cho hắn, còn bây giờ lại giả say trước mặt cô, cô ngu như vậy vừa nhìn đã biết rồi, hắn muốn dùng chiêu này để thu phục cô đây.

Phong Cẩm Thành nằm ở trên ghế sô pha nửa ngày mà cũng không thấy ai để ý tới đến, chính mình cũng đang thắc mắc nên mở mắt ra xem thử, liền phát hiện Kê Thanh đang ngồi đối diện với hắn, hiện tại biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phải nói như thế nhỉ, vừa lãnh đạm, rất nghiêm túc, một chút đau lòng cũng không có.

Trong lòng Phong Cẩm Thành thầm thở dài, sau đó nghiêng người ngồi dậy, ánh sáng của đèn chùm thủy tinh ở trong phòng khách chiếu xuống, chiếu lên người hắn và khuôn mặt nhỏ của Kê Thanh, khiến cho khuôn mặt của cô như có thêm một tầng sáng ấm áp, có vẻ khuôn mặt lãnh đạm nhỏ nhắn của cô mềm mại hơn một chút.

Phong Cẩm Thành vội nắm lấy hai tay của Kê Thanh, cẩn thận vuốt ve bàn tay mềm mại của cô, khiến trong lòng của Phong Cẩm Thành không khỏi cố gắng thuyết phục Kê Thanh một chút :"Vợ ơi, anh biết anh đã sai khi lừa gạt em, nhưng đây cũng là xuất phát từ ý tốt, chẳng lẽ em thật sự hy vọng anh sẽ bị u não chết sao, em hãy tha thứ cho anh lần này đi, anh cam đoan về sau sẽ không lừa gạt em nữa, được không?"

Thấy Phong Cẩm Thành ăn nói khép nép như vậy, Kê Thanh thật sự là không quen, Kê Thanh nhớ lại chuyện trước kia, Phong Cẩm Thành vẫn là kiêu ngạo cùng lãnh đạm, nhưng lại quang minh lỗi lạc, cũng chưa từng làm qua những chuyện như vậy, hơn nữa hắn làm như vậy mục đích cũng đơn giản chính là mong cô quay trở lại bên người của hắn, cũng không tiếc sử dụng mưu kế.

Thật tức quá đi, thế nhưng trong lòng lại có từng đợt từng đợt cảm động nhè nhẹ dâng lên, nếu hắn thật sự không thật lòng, thì Phong Cẩm Thành cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy, đây cũng chính là vì cảm động, nên cô không hành động giống như lần trước vội vàng thu dọn hành lý về nhà, lần này cô rất rõ ràng, vì cô không muốn buông tha.

Bên cạnh Phong Cẩm Thành mấy tháng ngắn ngủn này, cũng chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất của hai người trong mấy năm hôn nhân, tuy rằng lúc hắn bịa đặt ra căn bệnh nan y đã khiến cô sợ hãi, cô sợ hai người không còn bao nhiêu thời gian, nhưng chính là vì như vậy mà cô hiểu ra một điều, mỗi một giây mỗi một phút đều như nhau, rất đáng trân trọng và quyến luyến.

Cảm động và cảm động, nhưng cô cũng không thể gạt bỏ tức giận khi mình bị lừa, cô bị Phong Cẩm Thành coi như con rối mà cũng chẳng hay biết gì, tùy ý lừa bịp, Kê Thanh nghĩ lại cảm thấy mình thật là ngốc nghếch, tại sao chỉ số thông minh của cô lại thấp như vậy.

Rốt cuộc Kê Thanh cũng không biết mình muốn như thế nào, xuất phát từ tình cảm, cô luyến tiếc không muốn rời đi, nếu nghe theo lý trí, thì cô lại không muốn tha thứ cho Phong Cẩm Thành một cách dễ dàng như vậy, thật sự rất mệt, cô nghi ngờ sau này Phong Cẩm Thành sẽ còn lừa cô nữa, trên thực tế trong lòng của Kê Thanh còn rối hơn so với Phong Cẩm Thành.

Huống chi thói quen của Phong Cẩm Thành lại rất khó sửa đổi, hôm nay lại còn dám giả say lừa cô, bởi vậy mặc dù bây giờ thái độ của Phong Cẩm Thành đang rất hối lỗi, nhưng cục tức ở trong lòng cô vẫn không thể nuốt xuống được, ngược lại còn nghẹn lại, lên không lên mà xuống không xuống thật khổ sở.

Kê Thanh liếc mắt nhìn Cẩm Thành, tức giận nói :"Anh không có uống rượu phải không, lúc này em thấy anh đang rất lý trí."

Sắc mặt của Phong Cẩm Thành bị kiềm hãm :"Anh thật sự uống không ít, nếu như em không tha thứ cho anh, thì mỗi ngày anh cũng sẽ đi ra ngoài uống rượu giải sầu, nếu như ngày nào đó anh thật sự trúng độc cồn, thì em sẽ làm sao? Em cũng không lạ gì tính của anh, nhưng chúng ta còn có Tiểu Tuyết và Tiểu Lượng, chúng nó còn nhỏ như vậy, không thể không có ba được?"

Kê Thanh đứng lên :"Yên tâm đi! Nếu như anh có chuyện gì bất trắc, em sẽ tìm một người ba khác cho bọn nhỏ, học trưởng Tiêu vẫn còn độc thân, em nghĩ anh ấy sẽ không ngại làm ba đâu."

"Kê Thanh, em dám, anh còn chưa có chết, mà em dám nghĩ Hồng Hạnh vượt tường sao." Phong Cẩm Thành tức giận thiếu chút nữa là ói máu, đã nói Tiêu Bác Nhã kia chính là tai họa, đã sinh cho hắn hai đứa con rồi, mà cô còn dám nhớ thương đến Tiêu Bác Nhã, muốn làm Hồng Hạnh ra vượt tường?

Kê Thanh liếc hắn một cái, lạnh lạnh nói :"Em nhớ không lầm thì hai chúng ta đã ly hôn rồi, tình hình hiện tại của em với anh là loại sống chung, vì thanh danh của em mà suy nghĩ, em định chuyển ra ngoài với đứa nhỏ."

Phong Cẩm Thành hoàn toàn bất ngờ trước trình độ này của Kê Thanh, chỉ trong vài ngày đã đạt tới mức độ cấp cao, cô biết chính xác nhược điểm của hắn là gì, nên dùng phương pháp này để áp chế hắn.

"Vợ ơi, chỉ cần em không chuyển ra ngoài, em muốn như thế nào cũng được."

Kê Thanh thoáng nhìn bộ dáng ủ rũ cuối đầu của Phong Cẩm Thành, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng cô cũng không thể khinh địch như vậy mà bỏ qua đề phòng được, bỗng nhiên Kê Thanh cảm thấy đùa giỡn với người đàn ông này cũng có chút thú vị, cảm thấy vui vẻ cùng hả hê khi báo thù, uất ức của cô từ mấy năm từng chút từng chút trở về, để cô tính sổ một lần luôn.

Phong Cẩm Thành rất nhanh liền phát hiện, vợ của hắn thật sự không phải là một cô gái lương thiện, trước kia tại sao hắn có thể cảm thấy vợ hắn là một cô gái nhu thuận nhỏ bé chứ, nhìn hình dáng kia, rõ ràng chính là một con sói cái, con gái và con trai cũng vậy, chỉ biết học theo mẹ nó, ba người một lớn hai nhỏ xúm lại bắt nạt một mình hắn.

Chỉ cần thấy hắn đến gần Kê Thanh trong vòng bán kính hai bước, thì thằng nhóc Tiểu Lượng liền nhếch miệng lên gào khóc, hơn nữa lúc bú sữa thằng nhóc kia cũng sẽ vừa ăn một bên, còn một bên thì dùng tay khư khư giữ lấy, hai mắt của nó cũng không khách khí, cứ nhìn chằm chắm hắn hắn giống như đang canh trộm vậy, dường như sợ hắn sẽ cướp mất bình sữa của nó vậy, đương nhiên nếu như có thể được, thì hắn đã sớm bay qua thưởng thức rồi, ngay cả cái móng vuốt bé nhỏ của nó cũng sẽ ngăn không nổi.

Lại nói tiếp, cho dù đã đứng ở rất xa để nhìn Kê Thanh cho con bú, nhưng hắn cũng đều là trải qua thời gian cứng rắn không ngắn chút nào, quá trình này thật là gian khổ, Phong Cẩm Thành nghĩ đến cũng đều cảm thấy chua xót trong lòng, cuối cùng còn là vì lúc vợ hắn cho Tiểu Lượng bú, không có thói quen để bảo mẫu ở một bên, cho nên mới đặc chuẩn để cho hắn đến gần đưa khăn mặt nóng cho cô.

Có đôi lúc Phong Cẩm Thành không khỏi hoài nghi, vợ của hắn có phải đang cố ý trêu tức hắn hay không, trước kia vợ của hắn rất hay xấu hổ, khi cô cho con bú sẽ che che chắn rất cẩn thận, nếu hắn muốn làm gì, thì đều phải nói cùng hồ nháo một trận, đến khi cô đỏ mặt mới đồng ý làm theo lời của hắn.

Lúc này, hắn cũng đứng ngoài quan sát như trước kia, nhưng vợ của hắn cho con bú lại rất hào phóng, không che che đậy đậy như trước nữa, theo góc độ của hắn, có thể nhìn thấy rõ ràng quả đào kia của vợ rất đẹp và mượt mà, cái đỉnh bị con hắn mút đến hồng hồng, hiện tại nhìn rất giống quả Anh Đào, nhìn thấy hắn liền nổi lòng tham.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Phong Cẩm Thành không khỏi khó chịu cùng lo lắng, hắn bị cấm dục đã nhiều ngày nay, cảm thấy bản thân mình nhịn đến sắp nổ tung rồi, nhưng chỉ có mình hắn là ham muốn thôi, vợ của hắn cũng sẽ không mềm lòng đâu.

Phong Cẩm Thành ngồi ở một góc trên ghế mây, ánh mắt thèm thuồng dừng ở trên người Kê Thanh, Kê Thanh coi như không thấy, một chút phản ứng cũng không có, cũng không hề bị ảnh hưởng, Phong Cẩm Thành chỉ biết ai oán trong lòng.

Nếu theo góc độ của người ngoài, thì đây chính là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, người đàn ông trụ cột của gia đình chỉ yên lặng, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía người vợ ở bên kia cách đó không xa, ngắm người vợ đang cho con bú mà không rời mắt.

Đứa con gái đáng yêu đưa cao hai tay, đứng ở dưới cửa sổ phòng thường ngẩng đầu gọi ba giúp đỡ cô, Cẩm Thành tạm thời triệu hồi ánh mắt trên người Kê Thanh, cúi xuống giúp con gái một chút.

Trời mùa thu sáng sủa, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng kính vào nhà, cũng giảm bớt một ít nhiệt độ, vào trong phòng có chút ấm áp thoải mái, Tiểu Tuyết nhìn cái sân ở ngoài cửa sổ, sau đó trực tiếp chạy đến bên cạnh ba, do chạy nhanh quá nên chút nữa là bị vấp ngã.

Phong Cẩm Thành vội vàng bắt được Tiểu Tuyết, bắt đầu giáo dục con gái :"Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, không được chạy quá nhanh, nếu như vấp ngã thì con lại khóc nhè."

Tiểu Tuyết làm vẻ mặt nhăn :"Ba sẽ bắt được Tiểu Tuyết mà." Nắm lấy tay của Phong Cẩm Thành lắc lắc :"Ba ơi, tại sao trong sân viện của chúng ta không có xích đu bằng dây, nhà của ông nội có đó, chính tay của ông nội gắn cho Tiểu Tuyết đó, ba ba cũng gắn một cái cho Tiểu Tuyết chơi đi!"

Phong Cẩm Thành ngạc nhiên, ba và ông nội có thể so sánh với nhau sao, ông nội lúc còn trẻ là học nghành kiến trúc ra, làm một cái xích đu thì có gì khó đâu, nhưng con gái của hắn cũng quá xem trọng hắn rồi, bất quá, ngẩng đầu lên phát hiện vẻ mặt buồn cười mà phải nhịn cười của vợ hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rõ ràng là cô đang chờ để chê cười hắn đây, cúi đầu hắn nhìn thấy đôi mắt to tròn đang nhấp nháy chờ mong, hắn định nói ra ba chữ ‘không thể được’, nhưng khi đến bên miệng rồi thì lại bị hắn cố gắng nuốt vào trong bụng lại.

Cân nhắc và cân nhắc, hắn cảm thấy cũng không đến nỗi khó khăn, ôm lấy con gái sau đó liền toại nguyện cho nó :"Đi, ba sẽ làm cho con một cái xích đu bằng dây."

Phong Cẩm Thành đi quanh sân, vòng vo vài vòng cuối cùng cũng xem trọng khỏa cách của hai cây đại thụ, đi đến kho tìm thùng dụng cụ, tìm dây thừng và bắt đầu làm xích đu.

Đừng nhắc đến kết quả, sau khi Phong Cẩm Thành đã mân mê rất lâu mới làm xong, nhưng Tiểu Tuyết lại chu cái miệng ra, ghét bỏ mà nói :"Ba làm xích đu thật khó coi."

Phong Cẩm Thành như chịu đả kích thật lớn, ôm lấy và đặt cô bé lên đầu gối của mình, sau đó lừa gạt nói :"Đẹp hay xấu, thì cũng là xích đu dây cả thôi, có thể đu là được rồi."

Tiểu nha đầu chu cái miệng nhỏ nhắn phản bác lại :"Không giống nhau, cái này xấu chết đi được, hơn nữa không có cái để dựa lưng, con muốn cái loại có đồ dựa lưng kìa, hai bên dây đều phải quấn một ít hoa lá nữa."

"Hoa lá nữa sao!" Vẻ mặt của Phong Cẩm Thành khó xử :"Cái xích đu dây ông nội làm cho con, có hoa có lá sao?"

Tiểu Tuyết gật gật đầu nói :"Không chỉ là có hoa có lá, còn là lá bảy màu, nhìn rất đẹp." Phong Cẩm Thành không còn cách nào khác, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hình như ở nhà Tả Hoành có một cái, vậy thì có thể chạy qua đó học hỏi một chút kinh nghiệm rồi.

Nghĩ là làm, hắn liền gọi điện thoại cho Tả Hoành, Tả Hoành nghe xong ôm bụng cười nghiêng cười ngả :"Cẩm Thành đầu của cậu có bị gì không, cái xích đu dây chỉ cần đi ra ngoài mua là được rồi, cậu cứ mang theo con gái ra cửa hàng mà chọn! Muốn mua kiểu cách giống của người nào mà không được..."

Thật sự là một ý kiến hay! Phong Cẩm Thành nghĩ lại cũng thấy Tiểu Quyên của nhà Tả Hoành còn khó hầu hạ hơn Tiểu Tuyết nhà hắn nữa, ánh mắt của Phong Cẩm Thành bỗng nhiên sáng ngời, đây cũng là ngày nghỉ cuối tuần, dẫn cùng vợ và hai đứa nhỏ đi ra ngoài dạo và mua sắm cũng là một chủ ý không tệ nha.

Ở bên ngoài, cho dù vợ của hắn có xem trọng đứa nhỏ đến đâu thì cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi, có thể nắm lấy tay của cô, ốm lấy cái eo nhỏ của cô, như vậy thì mình thật là may mắn.

Nghĩ như vậy, Phong Cẩm Thành đều cảm thấy bản thân mình thật chịu nhiều uất ức, Kê Thanh rõ ràng là vợ chính thức của hắn, nhưng cử chỉ âu yếm và yêu đương lại giống như đang vụng trộm vậy, muốn nắm tay cô cũng phải vắt hết óc để nghĩ cách, thật sự khiến cho hắn đau khổ hơn là bị ăn thịt.

Phong Cẩm Thành còn không biết đây đang là thời điểm gì sao? Mà còn tính làm bậy, thật không muốn sống rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.