CHƯƠNG 25
Ngô Thế Huân cong người, độ cong nhìn từ phía sau đẹp và phóng khoáng, nước ấm chảy trên lưng, hơi nóng tràn ngập phòng tắm.
Anh thở dốc, đưa tay lên vuốt nước trên mặt, cảm giác dưới hạ thân càng lúc càng không khống chế được, anh hít sâu một hơi, một cánh tay chống lên vách tường gạch men, tay còn lại chậm rãi đi xuống.
Cơ bắp cả người Ngô Thế Huân đều run rẩy, lúc bắn ra khoái cảm đồng thời cuồn cuộn không ngừng, cánh tay chống trên vách tường chịu đựng toàn bộ sức nặng thân thể, áp đầu lên tường, rốt cục chậm rãi thở ra một hơi, cơ bắp thả lỏng bắt đầu run rẩy.
Vòi nước phun trên đôi vai rộng của Ngô Thế Huân, trong phòng tắm mờ hơi nước, Ngô Thế Huân cảm thấy ngột ngạt, mặc dù đã phóng thích nhưng vẫn cứ cảm thấy căn bản là không đủ — Không phải như vậy, căn bản không phải là như vậy.
Ngô Thế Huân chậm rãi đứng thẳng dậy, tắm rửa gội đầu, lúc đưa tay đụng vào có thể cảm giác được khối kia vẫn cứng rắn, không mềm xuống được. Ngô Thế Huân chà xát lung tung mấy cái, xối đi một thân bọt xà bông mới cảm thấy thư thái không ít.
Phòng tắm không có quạt thông hơi, mùi tỏa ra nồng đậm khắp bên trong, Ngô Thế Huân nhíu mày, bèn lấy khăn quạt ra phía ngoài, anh giống như thường ngày quấn khăn tắm lớn quanh hông, đứng ở trước gương lau tóc. Gương mờ hơi nước, Ngô Thế Huân đưa tay lau, qua tấm gương mờ mờ, anh nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình.
Thở hắt ra một hơi, anh chống hai tay trên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống, hơn nửa ngày mới lại lần nữa ngước mắt nhìn hình ảnh của mình.
Anh đứng thẳng thân thể, nhìn vào gương lấy khăn mặt chậm rãi lau tóc, môi nở nụ cười trào phúng — Thì ra mình cũng có lúc không có cách nào tự khống chế.
Ngô Thế Huân lau khô thân thể, ở trong phòng tắm thu dọn một chút, rồi mở cửa đi ra ngoài trong tình trạng không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm bên hông, tóc còn vương lại vài giọt nước.
Anh hờ hững tắt đèn đi ra khỏi phòng tắm, không về phòng của mình, mà xoay người xuống lầu, lúc đi qua phòng Ben Ben anh đưa mắt nhìn nhìn, biểu tình nghiêm túc và bình tĩnh.
Anh đi xuống dưới lầu, không vào thư phòng, mở cửa sổ sát đất nhìn ra ban công lớn, nửa đêm gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi hương dễ chịu, bức rèm lụa màu trắng lắc lư theo gió. Ngô Thế Huân tắt hết đèn trong đại sảnh đi, ngồi một mình trên ghế sa lông.
Rút điếu thuốc từ hộp thuốc để trên bàn trà, anh đặt lên môi, trong sự yên tĩnh của đêm, cái bật lửa “Cách” một tiếng sáng lên quầng lửa màu xanh lam.
Ngô Thế Huân duỗi chân, một mình ngồi trong phòng khách vào ban đêm yên tĩnh lẳng lặng hút thuốc, gió từ cửa sổ thổi vào, làm nhạt đi mùi thuốc lá trong phòng, nhưng lại không có cách nào làm mất đi ý nghĩ ẩn sâu dưới đáy tâm hồn của Ngô Thế Huân xuất hiện nhiều ngày nay.
Anh lẳng lặng ngồi, tấm mắt phiêu lưu ngoài cửa sổ, thi thoảng lại ngắm nghía cái bật lửa cầm trong tay, và điếu thuốc bên môi cứ vơi đi từng chút một. Chẳng rõ đã là mấy giờ, nhưng anh vẫn chưa muốn quay về phòng ngủ, anh biết hiện tại chỉ cần mình nằm xuống, phỏng chừng trong đầu chỉ có gương mặt của một người.
Người ấy ở ngay bên cạnh, mi mắt rủ xuống, nụ cười nhàn nhạt, thái độ hờ hững. . .
Anh nghĩ đêm nay nhất định là mình không ngủ được, thôi thì trước khi mặt trời mọc vào ngày mai phải suy nghĩ cẩn thận thông suốt một việc, sau đó mới có thể đưa ra quyết định. Điều này rất quan trọng, anh luôn có thói quen dùng lý trí phân tích cặn kẻ mọi chuyện, đem sự tình phát triển tận mọi khả năng để có thể khống chế trong một phạm vi tương đối, như vậy mới có thể yên tâm.
Lộc Hàm vào phòng Ben Ben, nhẹ nhàng đóng cửa lại, treo quần áo lên một cái giá để sát cửa, rồi nhẹ chân đi đến bên giường.
Mở đèn ngủ lên, Ben Ben nằm nghiêng vễnh mông trên giường đưa lưng về phía cửa, lưng áo bị cuộn lên, để lộ cái lưng trơn bóng.
Trong phòng im ắng, Lộc Hàm có thể nghe được tiếng hít thở của bé con khi ngủ, đều đặn từng hơi một, tựa như một con mèo nhỏ.
Lộc Hàm chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, xoay người dựa sát vào, đưa tay sờ sờ mớ tóc mềm mại của bé con, thì thầm gọi tên nó : “Ben Ben “
Ben Ben trong lúc ngủ mơ chu chu cái miệng, lông mi run rẩy, bàn tay nhỏ nắm lại cọ cọ trên nệm.
Trong lòng Lộc Hàm mềm nhũn, cậu chậm rãi nâng một cánh tay của bé con lên, chậm rãi cẩn thận cởi bỏ áo khoác bên ngoài, chỉ để lại áo T’shirt màu trắng bên trong.
Ben Ben mơ màng mở mắt ra, rồi hơi híp lại nhìn thấy gương mặt mà mình vô cùng thích, hé môi cười ngây ngô, nắm tay nhỏ đặt nơi ngực Lộc Hàm cọ cọ, đầu gối trên cánh tay cậu, thì thào nói câu gì đó.
Lộc Hàm không nghe rõ, vừa ngắm vừa cởi quần jean cho con, Ben Ben trừng mắt vào hai chân, nửa mê nửa tỉnh nhìn người trước mắt, đột nhiên nhào vào ngực Lộc Hàm, đầu lắc loạn xạ trong ngực Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, chờ bé con cọ đã rồi mới kéo quần để qua một bên.
Ánh sáng đèn màu vàng ấm áp, mờ tối, Lộc Hàm cởi quần Ben Ben xong, liếc mắt liền nhìn thấy mông nhỏ của Ben Ben mặc một cái quần nhỏ có in hình mấy que kem.
Lộc Hàm bật cười.
Lộc Hàm ôm Ben Ben nằm xuống, xốc chăn chùm lên cả hai người, giường Ben Ben không lớn, cậu phải ôm bé con vào trong ngực thì mới vừa.
Ben Ben cuộn tròn thân thể vùi vào trong ngực Lộc Hàm, đầu đặt trên vai cậu, mơ màng ngủ, hơi thở đều đều, miệng hé ra.
Lộc Hàm ôm bé con nằm trong phòng ngủ không lớn lắm, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực hoảng hốt, hạnh phúc tới bất ngờ, thứ mà mình chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, đột nhiên có được tất cả, tới một cách thuận lợi như thế lại khiến cậu cảm thấy choáng ngợp.
Ánh sáng đèn trong phòng màu sắc ấm áp, thật giống như chiếu rọi vào khắp ngóc ngách tâm hồn của Lộc Hàm. Cậu nhắm mắt lại, khóe mắt rất nhanh đã ươn ướt.
Lúc này Ben Ben đột nhiên mở to mắt, đôi con ngươi màu hổ phách trong bóng đêm cũng lấp lánh. Nhóc nâng cổ hôn thật mạnh lên gương mặt của Lộc Hàm, đôi môi chu chu áp vào hai má.
Lộc Hàm run lên, nhắm mắt lại cũng ấn một nụ hôn thắm thiết lên trán của bé con.
Giấc ngủ của Lộc Hàm kỳ thật không sâu, nửa đêm sẽ luôn vì miệng khô khát nước mà tỉnh lại, hôm nay ngủ cùng Ben Ben cũng vậy, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, muốn uống nước.
Lộc Hàm vốn định nhịn cơn khát, sợ động đậy sẽ làm Ben Ben thức giấc, nhưng cậu thật sự khó chịu, đành chậm rãi đứng dậy xốc chăn lên.
Lộc Hàm nhìn chung quanh một vòng không thấy chỗ nào có nước, liền mở cửa đi ra ngoài, đèn dưới lầu đã tắt hết, toàn bộ đại sảnh tối đen.
Lộc Hàm nhẹ đóng cửa phòng, xoay người xuống lầu, đột nhiên ngửi được mùi khói thuốc. Cậu sửng sốt, dừng lại ngay đầu cầu thang, mắt từ từ thích ứng với bóng tối, mới nhìn thấy trên ghế sa lông dưới đại sảnh kỳ thật có người ngồi.
Ngô Thế Huân đưa lưng về phía cậu, im lặng ngồi trên ghế sa lông.
Nghe được tiếng bước chân, trong bóng tối nghiêng đầu, thản nhiên nói : “Tỉnh rồi?”
Lộc Hàm đi đến : “Tôi muốn uống nước.”
Ngô Thế Huân : “Trên bàn cơm, phía bên phải.”
“Cám ơn.” Lộc Hàm cũng không tìm chốt bật đèn, đi đến bên cạnh bàn ăn rót ly nước, uống ừng ực.
Ngô Thế Huân nhìn thân ảnh Lộc Hàm trong bóng đêm, Lộc Hàm cầm ly nước xoay người đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân, lại gần mới phát hiện Ngô Thế Huân không mặc quần áo, phía dưới quấn khăn tắm, thân trên để trần.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Ngô Thế Huân tắt thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói : “Cậu cảm thấy khó thích ứng sao?”
Lộc Hàm : “Không có.” Sau đó nói tiếp, “Cám ơn anh.”
Ngô Thế Huân : “Cậu không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ vì Ben Ben thôi.”
Lộc Hàm : “Anh có điều gì muốn nói, cứ thẳng thắn.”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu, hai người đối diện trong bóng đêm, kỳ thật không ai nhìn rõ trong ánh mắt của đối phương có ý gì. Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm rất thông minh, cậu sẽ không bao giờ vô cớ đòi hỏi, biết trả giá mới có được hồi báo. Hiểu được vị trí của chính mình, cũng không đưa ra nhiều yêu cầu.
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ tới cái thỏa thuận kia, nhớ tới dáng điệu Lộc Hàm khi ký thỏa thuận rất bình tĩnh thong dong, thật giống như điều đó hoàn toàn nằm trong dự kiến của cậu. Lộc Hàm nói, anh có gì muốn nói cứ thẳng thắn, ý chính là, nếu thấy vì điều đó mà cậu phải trả một cái giá lớn hoặc là phải thực hiện yêu cầu gì, cứ nói thoải mái.
Nhưng mà, Ngô Thế Huân lại nghĩ thầm rằng, hiện giờ mình có thể nói ra yêu cầu gì đây? Anh đã đem tất cả những gì mà mình có thể nghĩ đến đều ghi vào bản thỏa thuận, Lộc Hàm không có bất cứ ý kiến gì đã đáp ứng toàn bộ, hiện giờ mình còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa?
Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, các loại ý nghĩ phiền toái cùng cảm xúc ngoài ý muốn khi đối mặt với Lộc Hàm một lần nữa ùn ùn kéo đến.
“Không có.” Ngô Thế Huân rốt cục lên tiếng : “Không có.”
“Không có sao?” Lộc Hàm rũ mắt xuống ly nước cầm trong tay, “Nhưng tôi thì có đấy.” Cậu ngước lên, xuyên quá bóng tối mà nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân sửng sốt, Lộc Hàm thản nhiên nói: “Tôi hy vọng chúng ta vĩnh viễn không có quan hệ gì với nhau, mặc dù như chúng ta bây giờ cũng có chút rắc rối, nhưng tôi hi vọng cả hai có thể duy trì một khoảng cách nhất định.”
Ý của Lộc Hàm muốn nói chính là Hoàng Tử Thao, cậu không biết rõ lắm về quan hệ giữa Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân, tuy rằng Hoàng Tử Thao nói bản thân hắn đang độc thân, nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của giới đồng tính này người giữ được mình trong sạch vô cùng ít, hai người bọn họ nếu không là quan hệ tình nhân thì khả năng cũng có một ít quan hệ khác.
Trên phương diện này Lộc Hàm nhìn xem rất thản nhiên, cũng không liên quan gì tới mình, cậu sẽ không lắm miệng cũng sẽ chẳng quan tâm. Giữa cậu và Ngô Thế Huân chỉ có một Ben Ben, năm đó quan hệ của cậu cùng Hoàng Tử Thao cũng không thể hơn được điều này, chuyện giữa Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân cậu cũng sẽ không hỏi nhiều.
Cậu chỉ quan tâm đến Ben Ben, nói trước một câu chính là để đề phòng, dù sao ba người đều sống cùng một thành phố, sau này khả năng đụng mặt nhau là rất cao. Hiện tại cậu cảm thấy may mà Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao không phải là tình nhân, nếu không, mối quan hệ này vô cùng phức tạp.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, chờ đợi câu trả lời của anh, vốn cậu cảm thấy mình nói ra những lời này cũng có thể là ý muốn của Ngô Thế Huân, dù sao Ngô Thế Huân cũng là một thương nhân, vấn đề được mất anh sẽ theo quán tính mà suy nghĩ cặn kẻ, cậu nghĩ Ngô Thế Huân có giới hạn của riêng mình, hẳn là anh cũng không hy vọng chỉ bởi vì giữa hai người có chung một đứa con mà cậu sẽ can thiệp vào cuộc sống của mình.
Nhưng Ngô Thế Huân cứ nhìn cậu, lẳng lặng thốt ra hai chữ : “Không được!”
Lộc Hàm : “. . .”
“Hả?” Lộc Hàm sửng sốt.
Trong bóng đêm Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt, đúng vậy, anh nói không được, cảm thấy hiện tại nói điều này thì đã chậm rồi, quá muộn, mặc dù có bản thỏa thuận kia, Ngô Thế Huân cũng hiểu được giữa hai người bọn họ không có khả năng ngoại trừ đứa con thì không có bất cứ mối quan hệ nào.
Cái cảm giác này rất rõ ràng, trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt, giọng nói cùng dáng vẻ của cậu, cả mỗi một câu mà cậu đã từng nói. Anh hoàn toàn không có cách nào khống chế.
Giờ khắc này Ngô Thế Huân đột nhiên thả lỏng, rốt cục không hề băn khoăn nữa, đã lựa chọn được rồi, chỉ còn hành động nữa thôi.
Trong bóng đêm anh đưa tay vuốt mặt, khẳng định thêm lần nữa : “Không được.”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân : “Không được là có ý gì?”
Ngô Thế Huân ngồi dựa vào lưng ghế sô pha, hai tay dang ra đặt lên tay vịn, khí thế mang theo sự áp bức mơ hồ : “Không được có nghĩa là, em đã xen vào vào cuộc sống của tôi rồi.”
Lời Ngô Thế Huân nói có vẻ mịt mờ, Lộc Hàm nghe nhưng không hiểu gì cả, chỉ có thể tự ý đoán rằng đó là bởi vì mình mà đã phá vỡ sự hài hòa của gia đình này, khiến rất nhiều việc trở nên không giống như trước kia, cậu vừa định mở miệng, Ngô Thế Huân lại đứng dậy đi lên lầu.
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Ngô Thế Huân không giải thích lời nói cho rõ ràng, anh biết Lộc Hàm không hiểu ý của mình, nhưng anh cảm thấy không sao, dù gì cũng đã quyết định, hiểu được chính mình phải làm như thế nào, nên bỏ qua và nắm bắt lấy cái gì. Trước tiên anh phải xử lý một chuyện, cho nên sẽ không giải thích rõ ràng với Lộc Hàm .
Sau khi Ngô Thế Huân trở về phòng liền gởi cho Hoàng Tử Thao một tin nhắn 【 Ngày mai có thời gian không? Buổi trưa đi ăn cơm, có chuyện muốn nói với em. 】
Ngô Thế Huân vừa gởi tin đi, không nghĩ tới đầu kia Hoàng Tử Thao trả lời rất nhanh 【 Được, em cũng có chuyện muốn nói với anh. 】
Ngô Thế Huân đọc xong liền ném di động lên bàn, rồi tắt đèn đi ngủ.
Buổi tối hôm nay kịch bản bỗng nhiên chuyển biến.
Ben Ben và Lộc Hàm gặp mặt, hai cha con từ từ quen thuộc còn ngủ chung một giường, tốt đẹp đến độ tim hồng bay bay.
Ngô Thế Huân rốt cục cũng hiểu ra được những rung động cùng chờ đợi ẩn trong lòng mình là gì, cũng biết sâu trong nội tâm chính mình đang vô cùng khát vọng điều gì, đưa ra lựa chọn, mà còn bắt đầu trả giá cho hành động này.
Mà Hoàng Tử Thao, sau cuộc gặp gỡ với Kim Mân Thạc, rốt cục hiểu biết chuyện của năm đó, trên đường lái xe trở về mà hồn vía đi đâu mất, tự giam mình trong phòng uống rượu.
Hắn thống khổ đến tuyệt vọng, linh hồn run rẩy, trong đầu cứ nhớ lại hình ảnh năm đó khi hắn xuất ngoại, Lộc Hàm đứng trước mặt nói lời từ biệt với nụ cười nhạt.
Nốc hết ly này đến ly khác, Hoàng Tử Thao muốn mình phải thật say, để không còn thống khổ như thế này. Hắn ôm đầu nằm trên mặt đất, bên tai vang lên lời chất vấn cùng quở trách phẫn nộ của Kim Mân Thạc, trong đầu tự động nghĩ đến đủ loại đau khổ và khó khăn mà Lộc Hàm phải chịu đựng vì mình khi hắn xuất ngoại.
Hắn nằm trên mặt đất, khắp nơi xung quanh đều là chai rượu, hắn muốn mình thật say, lại phát hiện cứ sau mỗi một ly rượu trút vào thì đại não là càng thanh tỉnh.
Hắn khom người ôm đầu gầm nhẹ một tiếng, nước mắt ứa ra, miệng thì thào — Hàm nhi.
Hắn vẫn nằm trên sàn nhà, chậm rãi an tĩnh lại, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, tất cả cảm giác hiện giờ đều là khổ tâm và tự trách, cho dù thế cũng không thể khiến hắn tha thứ cho mình, trong đầu chỉ có hình ảnh của Lộc Hàm.
Vào lúc nửa đêm, di động ném trên sàn nhà đột nhiên vang lên hai tiếng, Hoàng Tử Thao giương mắt, chậm rãi cầm lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Ngô Thế Huân 【 Ngày mai có thời gian không? Buổi trưa đi ăn cơm, có chuyện muốn nói với em. 】
Hoàng Tử Thao chậm rãi ngồi xuống, bởi vì uống say, ngón tay run rẩy, nhưng như trước không chút do dự gởi tin nhắn cho Ngô Thế Huân 【 Được, em cũng có chuyện muốn nói với anh. 】
Gởi xong tin nhắn hắn lắc lư đứng lên, vịn vào tường đi ra khỏi phòng, tự trách không có tác dụng gì, hắn nghĩ, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình, những khổ sở năm đó hẳn là phải do chính mình gánh vác, nhưng đã có người chịu đựng thay hắn.
Hắn nghĩ mình thật là tồi tệ, năm đó bỏ qua một người tốt đẹp như thế, hiện giờ hắn có thể sửa chữa được gì? Có năng lực nắm bắt được gì?
Hắn không biết, nhưng hắn phải thử một lần.